Bé Hạt Tiêu: Hầu hết mọi người đều bị sự không đồng bộ giữa
thể xác và linh hồn như thế
Có người thì thể xác tập mà linh hồn không chiụ tập. Người thì linh hồn tập mà thể xác lại không tập. Chính vì điều
đó mà chúng
ta gặp phải rất nhiều trở ngại trong việc tu tập, không tiến được.
Đó cũng chính là do Nghiệp ngăn cản chúng ta mà tạo nên sự
không đồng bộ đó.
1/ Cho nên Sám Hối trong khi tập là điều rất cần thiết để cho mình
tập được.
2/ Giữa linh hồn và thể xác cần phải có
một
sự thỏa thuận đồng bộ
có lợi cho đôi bên:
Mình phải dạy cho lý trí mình suy nghĩ như vầy về thể xác của
mình:
Nè
ông :
- Tui làm cái này cho cái thể xác tui!
-
Tui phải tập cái này cho ngày mai tui được tốt hơn và cho đời sau
tui tốt đẹp hơn.
-
Tui không bao giờ đơn độc vì bên tui luôn có
linh hồn tui đang
tu tập cần mẫn.
Lập
đi lập lại với nó như vậy, để nó nhập tâm và lập thành một
tâm niệm để Linh hồn với thể xác hoà nhập cùng nhau.
LPN say:
CON NGƯỜI = THỂ XÁC + TÂM(TƯ TƯỞNG) + LINH HỒN
Để cho TX & LH tu tập đồng bộ thì phải nhờ Tâm hay nới
với Tâm gọi là : Điều đình tâm thức.
Rắn
Con: Vậy, nếu linh hồn của một tu sĩ ham tập nhưng thể xác lại
không có hứng thú gì mà lại cảm thấy tập là một cực hình thì
họ sẽ đi về đâu?
Bé Hạt Tiêu: Linh Hồn và Thể xác ví như hai
người bạn thân phải chung sống suốt đời với nhau, họ đã dính chặt với nhau như
"luỡng thủ quái nhân" (cái này là Me thường hay nói vậy đó …)
Một có tu tập thì làm toàn chuyện tốt, còn một
không tu thì làm toàn chuyện xấu.
Thế là họ cứ giằng xé nhau giữa cái đúng và cái sai, cái muốn đi lên và một
cái thì cứ
muốn
đi xuống … nên họ sẽ đi về cõi trung giới (là nơi trái đất
này)
chứ chẳng lên
hay xuống gì hết ...
YB: Thể xác không còn nữa thì cái gì (thể
nào) tiếp tục tái sanh
(khi vẫn chịu luân hồi)?
Bé Hạt Tiêu: Sau khi không còn thân xác thì chúng ta vẫn còn đời
sống của Tâm Linh.
- Tâm Linh: là gồm Tâm thức và Linh hồn
*
Linh Hồn: Là một dạng thân thể bên kia cõi giới vô hình, ở thể
hào quang ánh sáng.
Mọi chúng sinh hữu tình đều có thể
Linh Hồn ở dạng gần như
giống nhau.
* Tâm thức: là cái dẫn dắt mình đi tái sanh.
Đó
là sự tiến hóa về
mặt Tâm linh của mỗi chúng sinh thì khác
nhau.
Đối với con người thì đó chính là những suy nghĩ tốt hay xấu rồi đưa đến
hành động thiện ác tạo nên Nghiệp và
sau đó từ nghiệp hình
thành nên thân xác để tiếp tục tái sanh.
Thế gian do Tâm Nguyện và Tâm Nghiệp (nghiệp khởi lên từ tâm)
dẫn
dắt mà hình thành.
Vuacolau: "TỬ"... "CHẾT ĐI VỀ ĐÂU"....
?
Bé
Hạt Tiêu: Mình không thể chọn được nơi đâu mình sẽ sinh ra
Mình không thể chọn được lúc nào mình sẽ chết
Nhưng chúng ta có thể chọn được nơi mình "CHẾT ĐI VỀ ĐÂU"
Có 3 nơi để về:
1/ Ngay trên trái đất này cõi ta bà (Trung Giới)
2/
Trên Thiên Đàng là cõi
A Di Đà Phật hay về với Chúa.
3/ Là Địa Ngục. Ngạ Quỷ.
Cách chúng ta chọn để
đi là do suy nghĩ của mỗi người trong cuộc sống sẽ đăng ký vé về những nơi mà tâm thường ngày chúng ta đã
suy
nghĩ.
1/
Khi chúng ta quá lưu luyến với gia đình, của cải vật chất với thế
gian thì chúng ta sẽ
ở lại Trái đất trong cõi Trung Giới. Gồm có
những Linh Hồn như:
-
Những tâm hồn thích giúp đỡ người khác thì sẽ trở thành những thiên
thần trong cõi này để tiếp tục làm việc thiện giúp người của họ.
-
Những tâm hồn đau khổ buồn rầu, tiếc của cải vật chất thì thành
Ma, quỷ, hay súc sanh ở lại giữ của …
2/
Là những người phát tâm đi về cõi Phật tu tập thì họ ngày đêm
chuyên chú vào việc niệm Phật hay thiền
quán, những tư tưởng
hướng thượng đó sẽ dẫn họ về Đất Phật.
3/ Là những người ăn nói gian dối, gạt người mưu hại kẻ khác, tâm địa độc ác sau khi chết sẽ bị tư tưởng gian dối, gạt gẫm làm
cho sợ hãi vì những hành động quáa ác của mình mà chạy tìm nơi ẩn núp, nên đã chạy về cõi
Địa Ngục, Ngạ quỷ.
Chết là một sự thay đổi chỗ sống cho phù hợp với thể trạng của linh
hồn.
Thiên Đàng hay Địa Ngục đều do tâm tạo thì lòng mình muốn đi
về đâu hãy tự mình đăng ký vé cho tâm mình với cái nơi đó trước đi …
Là cứ mỗi ngày khi đêm xuống biết mình đi gần về cái chết thêm
một chút nên hãy cố gắng vui vẻ nghĩ đến cái nước Thiên Đàng
mà
mình đang muốn đi về đó, để lỡ Tử Thần có kêu bất tử thì cũng
biết nhớ mình đi
về đâu! hihi.
Chúng ta ai rồi cũng phải chết, đó là một quy luật tất yếu mà không
ai tránh được vậy thì ra đi như thế nào là điều không quan trọng. Thời gian sống thì có hạn, đến định kỳ chúng ta sẽ ra đi.
vậy hãy tự hoàn thiện khi mình còn đang sống và
đủ sức, để khi chết
không lạc đường về
cõi bên kia.
Củkhoaisùng: Tuy nhiên, nếu linh hồn lại tan thành mây, thành khói hay thành lửa, thành nuớc hay thậm chí là ..biến mất xác
(như khi BHT đi lên hay xuống đều tìm không thấy) thì nó có còn
đáng sợ nữa không?
Bé Hạt Tiêu: Khi do đi lên không đúng môi trường phù hợp với tần
số rung động của linh hồn thì bị sức ép của vũ trụ mà nổ tung
ra là do linh hồn không tuân thủ theo quy luật của thiên
nhiên:
- Nặng thì chìm xuống và nhẹ thì sẽ bay bổng lên.
Một
ví dụ khác cho dễ
hình tượng hơn, như bây giờ mình chia ra:
- Điều Thiện (T)
là: + ( +1, +2, +3 .….. +10)
-
Điều Ác (A)
là: - ( -1, -2, -3 .…..
-10 )
-
Quả đất này là: 0 nằm ở giữa Thiện (+) và Ác (-)
Tất cả nằm trên một trục thẳng đứng của một đồ thị và 0 là điểm gốc.
Khi mình làm Thiện thì mình sẽ đi lên
về phía cực Dƣơng: + T
Khi làm Ác thì đi xuống về phía cực Âm: - A
Hai
phân cực này khi đụng nhau thì sẽ cho ra : (-) (+) = 0
Giả sử nhƣ linh hồn có (-5) mà chỉ có (+3) muốn chạy lên thì chỉ
chạy
đến (-2) không thể nào vƣợt quá cái mức
của (-2) đó đƣợc, nếu cứ vƣợt lên nữa thì sẽ
đụng
(+2) và kết quả
= 0
(
anh có thể xem phần minh họa của biểu đồ ở dưới cuối bài
Biểu đồ này là do chú Tabàtầmsư giúp BHT vẽ đó chớ bé không biết cách
vẽ để bỏ
lên
bài viết
!
Cám ơn chú TBTS đã giúp con nhen! )
Đó là quy luật nhân quả trong vũ trụ. Nên Ông Phước mới nói
"đừng làm ác quá mà Nhí tìm không ra". "Chết mất xác", thì còn
tìm ra cái linh hồn, nhưng "chết mất linh hồn" thì póchan.com!
Do
vậy, chỉ còn hai cách:
1. Trở về dạng năng lượng (Nước ---> dành cho sinh vật tự ti.
Lửa---> dành cho sinh vật tự cao)
2. Hoặc là phân tán mỏng (có nghĩa là linh hồn bị xé ra hàng trăm, ngàn
mảnh vụn và phân tán vào đàn kiến, mối...)
nguồn: Tiền Thai Giáo.pdf