Cấp cứu by body và Tâm linh


Khi mình gặp một chuỵên không ưng ý thì mình có tới hai (2) lần cấp cứu. Và điều này là phần đông bọn lubu đều làm đựơc.
1. Cấp cứu qua thể xác:
Có nghĩa là lấy sức khỏe của chính mình mà đỗi lấy mạng sống cho bà con, cô bác.
đìêu này có lợi là: Khi mình dể gỉai với ngừơi ta thì khi chính mình gặp khó khăn thì sẽ có hàng tá người đến cứu và giúp mình. Và đó cũng là nhân quả của vũ trụ.
điều này coi vậy mà cực kỳ có hại! Thật vậy, khi đựơc cứu sống như vậy thì năng lựơng đổ ra rất là lớn. Trong vài phút là ngừơi cấp cứu trở thành thân tàn, ma dại ngay trứơc mắt.
Thử hỏi, có thêm một bíên cố nữa thì lấy ai mà cứu ai đây?

2. Cấp cứu qua Tâm linh:
Có nghĩa là thí pháp, cũng có nghĩa là "độ tử". Cái này coi cùi cùi, im ỉm vậy chớ, chính nó sẽ đưa hàng tỷ ngừơi về bên kia thế gíơi rất là an tòan, và với lý do là "qua đựơc bên kia thì đựơc học, khi ra trừơng thì lại trở về quê cha đất tổ để có thể gíup đở bà con theo đúng tiêu chủân "Tự Gíac, Gíac Tha" thì thua cọp thôi chớ thua ai trên đời này nữa chớ?

Kết lụân, dứơi con mắt của Chư Thiên thì chuỵên cấp cứu thứ nhất nó sôi nổi hơn, nó nói lên đựơc tính cách lăng xả vào bải chíên trường và "lấy thân thể lấp lỗ châu mai"! Nhưng nhìn từ khía cạnh rốt ráo gỉai thóat thì cách này thua xa cách thứ hai.
Chính cách này, khi so sánh với cách của Chư Thiên (cách số 1), thì nó có vẽ là "Ngồi Mát ăn Bát Vàng" hơn… Nhưng khi bình tâm mà suy nghĩ cho kỹ lại thì cách thứ (2) này lại là qúa tuỵêt vời! Vì chính nó là cách thí…pháp hay nhất! Chính cách này mới nói lên đựơc hết cái tuỵêt vời của câu "Tự Gíác Gíac Tha"

Áp dụng:
Tất nhiên khi đụng chuyện là dùng thiên nhãn (màn tivi).
Nhìn cho ra nhân duyên của đối tượng và hành gỉa. 
Xong rồi lại nhìn tiếp cho ra luôn nguyên cái kêt cuộc của vịêc cấp cúu này.

1. Nếu có thể cứu đựơc thành công thì cứ làm
2. Nếu không thể cứu được thì chờ đó và khi đối tựơng chết thì dùng công thức độ tử.
3. Nếu mà khi cứu sống xong rồi nhưng đối tựơng không cách gì thay đổi cách sống (như bị tàn phế) thì cứ để yên chờ cho chết rồi độ tử.

Nên Nhớ:
Làm cho hết khổ chớ không phải là cứu cho sống rồi để đối tượng vẫn cứ khổ trong vòng luân hổi.

Giải pháp hay nhất là trong gia đình nên có một người hy sinh để tu hành, là vì nếu mà người này tu hành cho ngon lành thì cả gia đình được cứu thoát. 

Chũa bệnh bằng quán Tứ Đại

Lâu nay tụi mình đều nghe là Thiền định có thể điều hoà được Tứ Đại và do đó mà cơ thể có thể duy trì một phần nào đó sự trẻ trung và hoạt bát của nó. Nhưng cũng chỉ là "tin đồn" và những biểu hiện mờ nhạt (như là trẻ hơn người thường, thông minh hơn, sức chịu đựng dai hơn ...) Nhưng cụ thể là như thế nào thì chưa có ai mà đi vào đề tài này.

Ngày hôm qua, trong dịp châm cứu người chị, tibu khám phá ra cách tự điều chỉnh "Tứ Đại" để mà phòng ngừa bệnh tật cho cả tâm bệnh và thân bệnh.

Quy trình vưà mới làm xong, còn nóng hổi:

Gợi hứng thứ nhất:
Câu đầu thứ nhì của Pháp Cú:
2. "Ý dẫn đầu các pháp,
Ý làm chủ, ý tạo,
Nếu với ý thanh tịnh,
Nói lên hay hành động,
An lạc bước theo sau,
Như bóng, không rời hình ".

Gợi hứng thứ nhì: Nhập Phi Tưởng Phi Phi Tưởng và khi tác ý về Tứ Đại thì có kết quả như sau:
   - Đất:      Nguyên tố của sự sống (hoá chất, tế bào, kim loại, thần kinh,  ...)
   - Nước:   Nguyên lý của sự sống (lực nối kết lại của các chất trong thân thể, sự uyển chuyển)
   - Lửa:      Biểu hiện của sự sống (sức nóng, và sức lạnh)
   - Gió:      Sinh động của sự sống (cục cửa, lưu thông, bế tắc ...)

Nguyên tắc:
Hành giả lần lược: "Quán" các Tứ Đại. 
Kế đó là tác ý, làm cho nó hoàn chỉnh chừng nào hay chừng đó.

"Quán":  Là nhắm mắt 100% và dùng trí tưởng tượng để mà vẽ ra đề mục. Đề mục này xuất hiện ngay đằng trước mặt, ngang với tầm nhìn và cách xa khoảng một với tay.

Thực hành:
Đất: Quán một hòn bi to bằng mút đủa (cở 3 ly đường kính, d= 3 mm)
Nước: Quán giọt nước có bề ngang cỡ 3 ly (3 mm).
Lửa: Quán Ngọn lửa có bề ngang cỡ 3 ly (3 mm).
Gió: Quán cái cửa sổ có cái tấm màn và tấm màn này đang bị gió thổi và đông đưa tự nhiên. To bằng móng tay cái của mình.

Điều chỉnh:
Đất của tibu nó nứt nẻ và củ kỷ (do tuổi già ...), tibu tác ý làm cho nó tròn quay lại và trơn láng ra và tô cho nó thành màu vàng.
Nước: Dơ và méo mó: tibu làm cho nó tròn trịa lại và làm cho giọt nước ... cho ra một giọt nước.
Lửa: mờ mờ, ảo ảo ... thấy mà ghê: tibu tác ý làm cho nó hoàn chỉnh lại.

Kết quả: Chưa có gì biểu hiện rõ ràng: Nhưng tư thế ngồi bỗng nhiên vững chải, chắc chắn và trẻ trung ra. người ấm ra và sức sống có chuyển biến tốt đẹp.

Gió thì cái màn cứng đơ, nghiêng cở 45 độ về phiá cái "Thấy": Tibu tác ý làm cho nó dẻo dai và uyển chuyển lại.
Kết quả: Có cảm giác hồi sinh cái gì đó trong thân thể
Hết

TLH & cứu người nhảy lầu

Thầy ơi!


Nửa tháng qua con đừ sau buổi tập nhập cõi vô sắc. Con có nghỉ mệt 1 tuần, rồi tập nhập cõi vô sắc tiếp cho nhuần nhuyễn. giờ con đã nhuần nhuyễn rồi. vô rất nhanh và vững theo đúng ý mình, vô tầng trời nào theo ý muốn. 



Nhưng con chỉ dừng được Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ ( tư tưởng có như không, như tan, như hiện. Tưởng không mà vẫn có, vẫn tồn tại, trong không gian rộng mênh mông và đen) như trong bài trước con trình bày mà còn chưa biết. Thầy cũng chưa dạy con, nhưng con vô vài lần thì biết điều đó.



Con chưa biết cách làm sao để thoát khỏi đó và tiến tiếp, nên cứ dừng ở đó và tập thêm các cái khác , như độ tử hay....để gom thêm phước báu.
sẽ có chương trình cho con chơi. Grin Grin Grin
Trích dẫn
Hôm qua con có nhập vô sắc, nhưng mới đến vô sở hữu xứ thì con nghe có tiếng người ( là con người ạ) la thất thanh kêu cứu mạng. Nghe tiếng thảm thiết quá nên con không ngại ngần tác ý đến đó cứu người luôn. chỉ chưa đầy 1 cái chớp mắt con đã ở đó.
Vô Sắc mà con Grin Grin Grin
Trích dẫn


con thấy cảnh 1 người phụ nữ đang có bầu bị rơi từ lan can tầng trên xuống đất, dưới đất chỗ mà người đó sẽ bị rơi thì là đường xi mắng và đá,
Con hoảng hốt lao vô tầm họ rơi. và vừa đẩy vừa kéo, vì con nhìn thấy cách đó 1 khoảng tương đối là chỗ đất ẩm. con thầm nghĩ nếu ngã xuống đó sẽ chấn thương nhẹ hơn.



Con kéo rồi cố tình ở dưới họ đỡ, và cuối cùng thì họ rơi vô chỗ nền đất ẩm cách đó gần chục mét so với điểm mà đáng lẽ họ phải rơi xuống.
Gia tốc trọng trường là g = 9,8 m/s có nghĩa là con chỉ có một giây thôi mà con "suy tính" nhiều đến như vậy thì đúng là trình độ "chưởng môn" rồi đó! Grin Grin Grin
Trích dẫn
Sau đó con thấy mình như mất hết sức lực chỉ muốn ngã xuống. 


Con nhìn lại thấy họ ổn rồi và người nhà chạy ra nên con yên tâm tác ý về phòng luôn. Con có nghe thấy tiếng nói là con sẽ bị ốm tương đối nặng, hoặc sẽ bị tai nạn, nhưng không chết đâu. ( con nghĩ là vô sư trí nói với con), nhưng con không sợ, và con nhập vô xác con.
Chuyện này làm  thầy nhớ lại chuyện của một cô gíao ở trường Cao Đẳng Sư Phạm (Grand Lycée) ở trên Đà Lạt. Cô này đang vói người ra ngoài để phơi đồ. Thì cô bị rơi tự do xuống đất (9 mét). Cô thấy có ai đó xuất hiện và ôm cô trong khi bị rơi. Cô rơi xuống đất ngay cái dàng trổng đậu. Và theo hai chị em của cô đó nói lại là: "Nhờ vào dàng đậu mà cô thoát chết". Nhưng chình cái cô bị rơi thì lại xác định là chính cái nhân vật bay lại và ôm cô trên không gian mới là người cứu sống cô.
Trích dẫn
Mệt và run lẩy bẩy cho đến tận bây giờ. 10 tiếng sau khi việc đó xảy ra.
Con bị hết sức! 
Theo kinh nghiệm là một linh hồn có thể nâng gấp ba lần trọng lượng bình thường mà thể xác có thể nâng được.
Trích dẫn



Con về là nửa đêm, tưởng mình bị ảo giác hay bị điên, vì con nghĩ linh hồn thì làm sao mà có sức làm vậy, làm sao mà tác động được thể xác người đang sống chứ. hoang đường quá.
Nhờ vào độ tập trung tư tưởng cực kỳ mạnh mẻ từ Tứ Thiền trở lên thì có thể thực hiện được chuyện trên Grin Grin Grin Làm xong thì ốm nhách, ăn uống dưởng sức cho đàng hoàng nghe con, nhớ đó nghe! Grin Grin Grin
Trích dẫn
Nên sáng nay con có kiếm nơi xảy ra vụ việc đêm qua để kiểm tra. tại chỗ đó gần nhà con nên con biết nơi đó.
Đây là động tác rất là nhà nghề! Chịu bị kiểm tra để tránh cái ảo giác! Con làm hay và rất rất rất là nhà nghề Grin Grin Grin! Tội nghiệp cho con tui!!!
Trích dẫn
Và khi con hỏi thì cả gia đình trình bày là chuyện kỳ lạ thần tiên lắm, ngã mà rơi cách xa chục mét nên thoát chết. hai mẹ con sống và không sao, mẹ chỉ bị chấn thương phần mềm thôi. nhưng vẫn nằm ở viện theo dõi hết ngày mới về.
Tuyệt vời! Grin Grin Grin
Trích dẫn
May quá. Con thở phào và đi về, Nhưng mà sao người con lại run rẩy lẩy bẩy, toàn thân, không có tí sức nữa. Buồn nôn và lả đi như bị ốm nặng


Con đi nằm đây ạ. 
Con bị mất sức khi lôi và kéo người trong không gian. Con rất cần ăn uống nghỉ khỏe...

TLH & đánh ma nên có vũ khí


Đánh ma thì nên có vũ khí.
1. Hoa: Trì chú vào đó và phủi nhẹ. Bên nào đã phủi rồi thì khi cạo gió thì bên đó không có ra gió. Còn bên chưa phủi thì lại ra gió.

2. Bằng hột cải trắng: Trí Chú vào đó và rãi lên nóc nhà. Rãi xong sẽ nghe tiếng kêu khóc của thế giới bên kia cửa tử. 
Tiếng kêu khóc nghe rất rõ bằng tai thường. Nhưng khó có ai có thể định hướng được cho chính xác cai hướng phát ra tiếng kêu khóc đó.

3. Cách hay nhất là nói chuyện với họ, tìm ra cho được ước nguyện của họ và chỉ họ cách an trú chánh niệm đằng trước mặt.

Chửa bệnh Ma Nhập không phải là lúc nào cũng thành công. Nhất là khi gặp dạng "người ... chung cư" Có nghĩa là một thân thể mà có tới trên hai linh hồn cùng chia sẽ và ở chung với nhau.  Trường hợp này là khó nhất. Hầu như là không thành công.

4. Khi nhào vào chửa bệnh Ma theo kiểu "mắc đàng dưới" (Là cái bệnh Ma nó thương, nó theo và làm vợ chồng với bệnh nhân) 
Tibu nhớ là có chửa cho một cặp và bị anh chàng buồn bực và anh chàng có tới ngay nhà tibu và đợi lúc tibu đang ngủ thì anh chàng kéo phăng cái mền gòn! Lực kéo mạnh đến độ mà nguyên cái mền king size rất là dầy (dầy 10 cm có kèm theo hai cái áo mền) và nặng nhưng vẫn bay vèo xuống mặt đất.

Với cái lực mạnh như vậy mà Họ xô một phát là lộn mèo như chơi đó! Những con Ma này chưa có gì là ngầu đời hết á.

Kinh nghiệm của tibu là chỉ chửa với tính cách nghiên cứu coi ra sao rồi thôi, Tibu không làm nữa và tìm đường tiến tu. Và tìm ra cách tu hành mới là chính.

Trì Chú thì chú nào cũng được hay là niệm danh hiệu nào cũng được và có tác dụng như nhau (Nên nhớ là chỉ khi ti sĩ đã nhập vào chánh định được dể dàng rồi)


TLH và các sĩ tử


Chuyện xảy ra vào rạng sáng hôm nay. Lúc đó Linh hồn con đang ngắm mặt trời chuẩn bị mọc. Con nghe thấy có người gọi con. Sau này thì con biết người đó tên Dinh. Nên con kể thành tên luôn cho mọi người dễ hiểu nhé 
Bác Dinh : cháu tiểu liên hoa ( gọi ý ạ )
Tlh giật mình quay ra nhìn và hỏi 
Tlh: Bác là ai ạ? Sao Bác lại biết cháu? Bác tìm cháu có việc gì thế? 
Bác Dinh: cháu đừng lo, Bác không có ý làm hại cháu đâu. Các Bác có nghe người ta nói đến cháu, nghe kể vài chuyện . Nên các Bác tới tận đây tìm cháu
Tlh: các Bác ạ? 
Thế là có thêm 4 Bác khác tít từ đằng xa xa chậm tiến về đứng sau lưng Bác Dinh.
Tlh: sao các Bác lại tìm cháu? 
Bác Dinh: các Bác là những anh em cùng trong 1 tiểu đội . Có 6 người các Bác chơi rất thân với nhau. giờ có 5 người các bác ở gần nhau rồi. Nhưng còn 1 bác nữa. Không biết nó còn sống hay không? Nên muốn nhờ cháu tìm giúp.
Tlh: bác ý tên là gì ạ ? 
Bác Dinh: nó là Nguyễn Văn Đăng. Ngày bác ra đi thì nó tròn 20 tuổi.
Tlh: nếu đã chết thì sao bác lại không tìm được . Còn nếu còn sống. Chỉ với 1 cái tên thì cháu tìm làm sao? ( tlh xin đính chính thêm là vì lý do sức khoẻ, nên tạm thời thời gian vừa qua tlh rất hạn chế tác pháp và không mở tv) 

Nghe mình nói thế . Bác Dinh im lặng 1 lúc. Rồi nhỏ giọng nói: trong tiểu đội có mấy anh em, mấy bác lại sống chết có nhau. Mà bao nhiêu năm nay không thấy nó rồi. Các bác buồn lắm. Bác không yên tâm bỏ nó lẻ loi 1 mình.
Thl tò mò : tiểu đội có bao nhiêu người ạ ? 
Bác Dinh: có 10 người cháu ạ .
Tlh: thế tại sao lại chỉ tìm có 1 người thôi ạ ?
Bác Dinh im lặng và không nói gì. Đưa chân bước định tiến lại gần tlh. Nhưng mới tiến 1 bước thì bản thân tlh thấy người tê dần dần. Ajina nóng lên. Còn bác Dinh thì lảo đảo rồi lùi vội về sau. 
Thấy thế. Có 1 bác đứng ở đằng sau mấy bước chân vội hỏi : sao thế anh Dinh? 
Tlh cảm thấy hơi mệt . Nhưng vẫn nói  : là do cháu ạ. Cháu có thể điều khiển được . Nhưng các bác không nên lại gần cháu.
Mấy bác đứng im lặng nhìn tlh rồi nhìn nhau. 
Tlh lại hỏi tiếp: các bác tại sao còn vật vờ ở lại thế gian này làm gì? 
Ông bác lúc nãy lên tiếng nói tiếp: vì các bác còn nhiều việc chưa làm xong. Không nhắm mắt buông tay được 
Tlh: các bác cố chấp quá. Không buông tay thì chắc đã thực hiện được những điều đó.
Bác ý bảo: nếu cháu từng ở trong chiến tranh, từng sinh tử như bác thì cháu sẽ hiểu 
Tlh: cháu mệt rồi. Các bác đi đi. Còn ở đây thì đều không tốt cho cả các bác và cả cháu. Khi nào các bác nghĩ lại, thông suốt hơn, không còn cố chấp nữa, buông bỏ được thì lại tới đây tìm cháu .
Thế rồi mấy bác quay lưng cùng nhau đi. Tlh nói thêm 1 câu : vạn sự tuỳ duyên, không thể cưỡng cầu các bác ạ. Cháu sẽ chờ.
Thế rồi linh hồn mệt mỏi quá, nên không có hứng ngắm mặt trời nữa . Đi xuống để nhập vào thể xác. Nhưng sau khi nhập vào xong, tlh cứ nằm đơ trên giường. Không nhúc nhích được vì mệt . 
3 tiếng sau tlh mới bò dậy được . Và sau khi kể chuyện cho các bạn nghe thì nghĩ sao lại muốn viết câu chuyện nhỏ này cho mọi người cùng đọc. Câu chuyện rất ngắn, nhưng lại rất có ý nghĩa. Hi vọng mọi người là người ngoài cuộc thì sẽ nhìn ra được . 


Tái bút : chuyện đó xảy ra vào buổi sáng. Tới buổi trưa, khi tlh tập xong 1 thời. Còn chưa kịp xả thiền. Thì bất chợt nghĩ tới. Không biết ông bác ý ở đâu nhỉ? Thì có đáp án là : Huế. Tất cả sự việc hỏi và trả lời chỉ diễn ra chưa tới 1 giây. Nhưng tlh không có ý định là tối nay sẽ đi tìm các bác ý để nói kết quả đâu. Mà tlh sẽ chờ tới ngày các bác nghĩ thông rồi quay lại tìm tlh, lúc đó tlh sẽ nói điều đó. Hì hì 

TLH


Tibu:
Tiểu Liên Hoa (TLH) kể lại rằng:
Trong cơn nhập định và dùng cách thức trên để điều hòa thân thể, TLH thấy rất rõ có hết thảy 4 dạng năng lượng bao phủ chung quanh Con Người.

A. Hình tướng:

1. Bên ngoài là một dạng lửa trông thì nó có vẻ là bình thường.
2. Bên trong xâu hơn thì lại có một dạng nữa: Đó là dạng năng lượng lạnh.
3. Vào trong cùng thì lại có thêm một lõi năng lượng nữa là sức nóng của sức sống. Cái lõi năng lượng này có cả cái Trí Tuệ.
4. Sau cùng là cái dạng năng lượng "ở khắp mọi nơi như của cái Chân Như"

B. Tác dụng hổ tương của những dạng năng lượng này:

Năng lượng nghiệp quả:

Đó là dạng (1) năng lực lửa nó nằm ngay bên ngoài và sự hiện diện của nó là tự nhiên và bình thường.
Cái cảm giác ấm áp bình thường (không bệnh hoạn) là do cái cảm giác của nghiệp quả này đây.

Dạng năng lực (1) này tuy là bên ngoài nhưng nó có thể tác dụng vào hai cái năng lượng bên trong là hình thức Âm và Dương (2) và (3).

Cảm giác của TLH là:

Lúc bắt đầu tập thì thân nhiệt rất là bình thường (cái bình thường "ru ngủ" của Nghiệp Quả)!

Nhưng khi TLH vào sâu bên trong, thì TLH lại đụng phải cái lạnh trước.
Và sau khi tiếp tục vào bên trong xâu hơn nữa, thì TLH lại gặp phải cái nóng rất là có sinh lực và Trí Tuệ.

Tới đây, TLH nhận thấy rằng chính cái năng lượng bên ngoài (1) nó khống chế hai năng lực (âm và dương) (1) và (2) ở bên trong!

Và nó không cho hai năng lực này kết hợp để chống trả lại sự tai hại của Nghiệp Quả! Do vậy, Con Người cứ sống buôn xuôi theo dòng nghiệp, theo kiểu tới đâu thì tới. Sự kiện này được Đức Phật nói là kiếp sống điên đảo mộng tưởng của Vô Minh.

Cách thức tập dợt phiá trên làm cho ba dạng năng lượng này tự sắp xếp lại với nhau, chính cách tập dợt này làm cho năng lượng bên ngoài mất đi quyền kiểm soát một cách mặt nhiên!
Và như vậy, hai dạng năng lực âm và dương (ở bên trong) mới có thể kết hợp, đồng thời học hỏi với nhau, cùng nhau rút kinh nghiệm, và đồng thời sữa sai phần lớn các khuyết tật mà nghiệp quả đã đem lại cho thân thể này một cách rất là có trí tuệ. 

Sự thay đổi này đòi hỏi phải có thời gian.

Trong khi thay đổi như vậy, "cái Trí Tuệ nhất là cái tính tự đủ" của hai giống cái và đực.
Do thói quen "sinh ra tự nhiên nó đã là như vậy": Nên hai giống này thường hay tìm gặp nhau. 

Và dĩ nhiên: Hiện tượng này đã quay bánh xe luân hồi.

Khi tu tập thì "hiện tượng tự đủ" lại xảy ra trong công thức "quán Vô Thường" Với kết quả là sau vài lần Ngộ Đạo thì tu sĩ vào quả vị Thánh Tăng A Na Hàm. 

Với quả vị này, tính tự đủ trong cả hai giống đã đủ mạnh và cả hai đối tượng không còn tìm kiếm nhau nữa. Cả hai sống độc thân một cách cực kỳ tự nhiên.

Năng lượng Ngộ Đạo:

Dĩ nhiên, đó là dạng năng lượng thứ 4! 

Với đặc tính "ở khắp mọi nơi" Nên cái gì cùng đặc tính với Sự Thật này, khi được nhắc lại với một dạng tâm lực nào đó (Nhị Thiền trở lên), thì rung động tâm thức tự động cộng hưởng với "Sự Thật" nên hiện tượng Ngộ Đạo liền xảy ra.


TLH
Dạ, Thầy mệt nên con không viết thư riêng nữa, con sẽ viết vào đây, như là nhật ký về " trò chơi mới " này mà Thầy cho con thôi ạ.

Con khám phá ra điều này từ hôm trước ( ở bài trước mà con ví việc tập này vui như chơi với cún con đó ạ ). Nhưng con vẫn chưa nghĩ ra phải viết thế nào ạ.

Con làm chủ dòng khí điều hòa đó đi nuôi dưỡng từng tế bào , ở khắp mọi nơi trong cơ thể chứ không riêng gì vùng nào, thanh lọc và nuôi dưỡng làm thay đổi từng ngày, từng ngày. để chúng phát triển và khỏe mạnh hơn theo từng ngày, từng giờ.
Và con có ham vui, nên con phát hiện ra rằng : khi con vừa chữa bệnh vừa chơi : bằng cách là đưa thêm cảm xúc vào trong trò chơi này. thì nó có những phản ứng theo. 

uhm. ý con là cái dòng khí đi nuôi dưỡng này, khi con đưa thêm cảm xúc vào, thì nó có những biến đổi ở ngay dòng khí đó, và thay đổi ở nơi dòng khí đó tới nuôi dưỡng.

Điển hình là : 

1. nghiêm túc tác ý làm thì nó cũng " lừ lừ" thẳng tiến mà làm việc, không nhanh, không chậm, nhịp độ và tiến độ rất đều, nhưng hình như chưa đạt được mức tối đa nuôi dưỡng ( khả nang nó có thể làm được )

2. Khi con tác ý đưa thử cảm xúc vui vào dòng khí. theo trí thông minh thì con nghĩ nó sẽ di chuyển nhanh và gì gì đó hơn, nhưng hóa ra lại không phải. mà thực tế là nó lại chậm lại, hòa hoãn, đủng đỉnh, nhẹ nhàng hơn, và kết quả thu sau khi "chơi" xong là người con lâng lâng. hì hì

3. Khi con đưa thử cái cảm xúc buồn ( con tác ý cảm xúc ạ ) vào dòng khí đang di chuyển đó . theo trí thông minh thì con suy luận là nó sẽ chảy êm đềm hơn, đều hơn và nhẹ nhàng hơn. Nhưng thực tế là  dòng khí biến mất, như không có lực đẩy khí đi, nó ỳ ra đó luôn, và kết quả thu được là không gì cả. con đính chính chút là con chưa tìm ra là cái dòng khí ấy nó biến đi đâu ạ. con vẫn đang thử nghiệm và ngó nghiêng tiếp ạ.

4. Khi con đưa thử cái giận hờn hay sân hận vào ( con chỉ tác ý là giận chứ thực tế thì con không rõ cảm xúc này nó thế nào đâu ạ ). theo trí thông minh suy luận thì con nghĩ là nó sẽ nhanh và dồn dập, ào ào như thác lũ , tức là y như cái cảm xúc giận đó ạ. Nhưng thực tế thu được là là khí không chịu đi tới các nơi, mà nó tụ lại, dồn lại vào gốc, vào trung tâm ý ạ và có xu hướng dồn vào cái đầu và cái tim ạ. Kết quả thu được là đau đầu gần chết, và nghen nghẹn, khó thở vô cùng. còn chân tay thì vô lực, biểu hiện làm mình nằm chèm bẹp 1 chỗ, không thèm nhúc nhích cái thằng thân mình dậy luôn.

5. Khi con đưa thử cảm giác lo, sợ gì đó vào ( cái này cũng là con tác ý chứ thực tế thì con cũng không biết nó thế nào , hì hì ). Theo trí thông minh suy nghĩ từ lúc đầu thì con nghĩ nó sẽ làm khí đi tới các nơi yếu hơn, lực ít hơn, như là mình sợ sệt nên không dám bước chân đi ấy ạ . Nhưng thực tế thì thu được là Khí dồn toàn lực và rất mạnh mẽ tới bên ngoài, đặc biệt là tứ chi. còn cái đầu và cái tim thì gần như trống rỗng. và Kết quả con thu được là : chân tay con bị phù nề, uể oải, cảm giác cuồng cẳng muốn chạy mà đau đớn không chạy nổi.

dạ, trước mắt là thế đã ạ. và con rút ra kinh nghiệm là tùy từng lúc thể trạng cái thể xác mình ra sao, mà mình có thể " thêm mắm, thêm muối" để tác ý tốt cho cái thân mình 

Ví dụ : dạo này con đang bị phù người, đặc biệt là chân tay. chân phù to nên rất đau , không đi được giày, không mặc vừa quần áo mọi khi, nên con áp dụng bằng cách đưa thử cái giận vào khí, và nó kéo khí, huyết và tân dịch và ....(con không biết diễn tả cái.... là cái gì, vì con chưa biết nó là cái gì ạ) về trung tâm rất nhiều, biến nó thành năng lượng dự trữ rất tốt. và chân tay con đỡ phù đi nhiều, đi lại nhẹ nhàng hơn, đỡ đau đớn hơn , hí hí , và con lại xỏ chân được vào đôi giày yêu quý, chứ không phải loẹt quẹt dép lê như đợt trước.

Dạ xong nhật ký cho phần chơi này ạ. con thấy nó hay hơn và hiệu quả sâu sắc hơn Tứ Đại nữa ạ ( đối với con ), giờ con đi học tiếp đây ạ. Con xin hồi hướng công đức tu tập tới Thầy, mong Thầy mau khỏe mạnh!