Tibu:
Bàn như vậy thì
cũng đúng, nhưng khi tập thì nó lại lưu vào bộ
nhớ của chính
mình. Vì chỉ có những lúc dợt như vậy thì tâm thức mới được nghỉ
ngơi.
Ví dụ: vẽ một vòng tròn và đặc tên cái
vòng tròn này là: khi chưa tập.
Trò chơi là cứ mỗi lần mình nghĩ ra một
chuyện thì mình chấm một
cái:
1. Công chuyện hằng ngày
2. Cơm áo
3. ngoại giao
4. lương lẹo
5. hơn thua
6. lẹ hơn, chậm hơn
7. Thua lổ, lời lắm.
8. con cái, vợ chồng, bồ đào.
9. qùa tặng
Sơ sơ là đầu óc bị chi phối bở 9 cái này.
Bây gìơ lại lấy tờ giấy khác đặc tên là:
Khi tu tập.
1. đề mục.
Như vậy có phải là khi tu tập thì đầu óc
chỉ bị một cái và như vậy nó được nghỉ ngơi hơn.
Kế đó là nên chú ý tới cái biết của cái
óc: Cái nào mà đẹp, mà yên
lành là tự động nó nhớ. Ví dụ như: Khi
đói thì ai cũng nói về những
món ăn mà mình đã ăn qua. Khi khổ thì
lại kể chuyện hồi xưa, hồi
còn thơ ấu! Như vậy, tất cả nó còn đó.
Và trong đó, cái đẹp nhất lúc nào cũng là sự thảnh thơi, vô tư lự. Và
cũng là cái mà cái óc của mình nó bám vào đó nhiều nhất. Nhiều đến độ là nó lưu lại
bộ nhớ của chính mình, nằm yên đó và chờ dịp thuận tiện là xuất
hiện trở lại!
Và bởi vì lý do đó mới có cái chuyện
người này là thượng căn, tu sĩ
nọ là hạ căn.
Do vậy, khi chết thì chỉ còn giữ cái công
phu là chính. Còn những cái chuyện lubu khác đều sẽ đi vào quên lãng.
Vì cũng là lý do đó mà trong khi sống có những lúc mình quên tập thì những kinh
nghiệm tâm linh này nó nằm yên đó, không mất đi đâu cả và chờ
khi có dịp là sẽ sống lại để tiếp tục tu hành y như hồi xa xưa. Cũng vì
lý do năm yên như trên, khi mình thấy là mình cà xịch cà đụi trong
việc tu hành thì mình cũng hiểu là: Chuyện này mình chưa có làm nhiều
như những người kia mà thôi. Ai mà làm nhiều thì nó quen tay,
chớ không có gì là kỳ bí cả.
nguồn: HSTD TinhDo 1.pdf