Cái hay của Phật Thích Ca - 1

 


 Anh Thọ:  Những câu chuyện hay của ngài Thích Ca.

Thầy Phước: Thì cũng không biết nữa làm sao tại vì cái lĩnh vực của mình rồi mình là nhỏ. Mình là thằng nhút nhí sau này. Mà nói về cái thời gian mà ở của những bậc Chánh đẳng chánh giác là họ làm từ từ họ làm từng phát từng phát một. Thành ra họ lột từng miếng từng miếng một. Tức là họ là một cái người tới khi họ hiểu được họ tu thì họ làm từ từ. Họ lỡ chẳng hạn như ba tỷ lần ăn trộm thì là… mình là mình xóa xong rồi trúng mình úp hụi mình đi. Còn bậc Chánh đẳng chánh giác là trả hết rồi mới đi. Thành ra là cái thời gian hiện hữu của Phật Thích ca nó là từ chu kỳ thời gian này qua chu kỳ thời gian kia. Có nghĩa là từ điểm đen này qua điểm đen kia. Có nghĩa rằng là những cái hệ thống mà nó nghiền nó xóa hết. Nó xóa hết luôn nó không còn cái gì nữa hết. Nó mất hết. Nó nghiền nó xóa hết rồi nó tái tạo lại. Ai sống thì còn tiếp tục thì cứ tiếp tục. Còn ai mà còn ngu ngơ ngu ngơ là coi như là biến hết cái này biến qua cái kia. Và nó hỗn mang như vậy luôn á. Nhưng mà Sư phụ của mình á, Bổn sư của mình á là mỗi lần một chu kỳ thời gian. Tức là bay vô cái điểm đen là nó nghiến một cái là không còn cái gì nữa hết. Hết dấu vết rồi đó. Nhưng mà ổng sống lại ổng vẫn còn là Phật Thích Ca. Cái sự coi như là tập trung tư tưởng của ông ấy là vô địch thế giới. Không suy suyển. Từ chu kỳ thời gian này qua chu kỳ thời gian kia. Là khủng khiếp. Một cái thời gian khủng khiếp. Bây giờ mình nói rằng là một năm mình nói đơn cử ra mình chỉ cần bỏ năm cái thói hư tật xấu thôi mình đã là anh hùng rồi. Cái thói hư tật xấu của mình mà mình bỏ được năm cái mà mình là anh hùng. Đi ra ngoài đường là mình có giá liền. Ngon lành liền. Đó là cái chuyện tóm tắt lại và quan niệm về đời sống. Thế nhưng mà nói về Đức Phật thì mình phải khởi sự bằng cái cú này. Ông Phật ông đi lang thang thì có nhiều người coi như là… gọi là fan (hâm mộ). Fan có nghĩa rằng là lý tưởng đó, đi theo. Thì có hai ông. Cái chuyện này chuyện có thật. Một ông ấy là chu cha ơi trời ơi là ổng quay. Ví dụ như ổng đứng bên tay trái, quay qua bên trái là lỗ tai trái đầy những lời khen. Ông Phật số 1. Ù mịa thầy của tôi đó. Đi đâu là ông thầy của tôi đó nhá. Ù mịa thứ thiệt đó. Còn ông bên tay trái á, bên phải mà nó khen thì bên tay trái kêu: Ù mịa con bé này làm cái gì dữ vậy. Mấy cái thằng này cà chớn. Phật là cà chớn, Phật không có là cái gì hết á. Vậy vậy vậy thôi chứ may lắm là đi đúng thời đúng lúc nó làm được vậy thôi chứ gì mà … đối với tôi cũng thường thôi ông ơi. Đó. Thì nó vậy. Bên ấy thì chê và bên thì khen. Còn ông Phật ông đứng giữa ông nói gì. Ông nói là như vậy. Haizz cũng khổ, lâu lâu cũng khổ vầy. Cũng nói tới nói lui vầy thì thôi thì muốn nói thì nói thôi chứ đâu ảnh hưởng gì tới ai. Nhưng mà có điều là mấy anh khen mấy anh không biết mấy anh khen cái gì. Mà khi anh chê á thì anh không biết anh chê cái gì. Thành ra là hôm nay Hoa sen trên đá là trời lành tháng tốt, có nghĩa là trời nắng đẹp hơn trời mưa. Thành ra là mới nói ra một cái khía cạnh là khen ông Phật. Thì khen ông Phật á là hầu hết là người ta kêu chứ: Khen ông Phật mà mày khen theo cái kiểu mà những vài chuyện vớ vẩn của mày thì ăn thua gì. Nhưng mà không phải tuyển chọn nhưng mà vô tình là những cái chuyện khó hiểu của kinh Phật rồi ôm suy nghĩ rồi tập dữ dằn lắm. Có khi nhập định cũng khó mà ra. Thành ra dần dần rồi cái cuộc sống nó đưa đẩy mình làm được những cái chuyện mà chính mình cũng không ngờ. Đó là những cái mà chẳng có ai nói thì nghe mới sướng. Thì đầu tiên hết mình thấy rằng ấy là trong cái dạng của tất cả những cái hình ảnh ông Phật mà ngồi trên hoa sen thì mình phải hiểu rằng ông Phật là cái người mà đưa cái văn minh hoa sen vào trong cái Trái địa cầu. Có thể là trong cái chu kỳ thời gian này đây là lần đầu tiên. Chứ còn trước đó thì chắc cũng có chứ không phải không? Nhưng mà chu kỳ thời gian này là thầy đưa cái văn minh hoa sen vô trong cái Trái đất này. Thì khi mà cái văn minh hoa sen đi tới rồi á thì thầy cũng tu thành công. Và trong tất cả các hình tượng đó có một hình tượng lạ là bàn tay úp xuống và ngón tay giữa đụng đất thì tất cả những cái học giả thì cũng kháo nhau nói này nói nọ nhưng mà cũng chưa có ai gãi đúng chỗ ngứa. Thành thử ra là người ta cũng chỉ nhìn một cách hờ hững thôi. Nhìn một cách hờ hững thôi chứ không có nhìn một cách mà coi như là chăm chú là vì đó là một động tác chứ không phải là một bức tượng. À. Hay không. Nếu mà anh nhìn anh hiểu ra được thì đó là một động tác sinh động chứ không phải là một bức tượng chết. Đó là cái hình ảnh mà một bức Phật ngồi trên hoa sen rồi đưa một ngón tay giữa đụng đất. Thì khi ngón tay giữa nó thòng xuống đụng đất ấy thì rồi người ta cứ vậy thôi. Người ta cũng chẳng hiểu gì hết. Thì cách đây hai ngàn năm trăm năm làm sao mà hiểu được. Thì có những cái người cũng đặc biệt thành ra họ hiểu được cái đó. Thì khi họ hiểu thì họ thấy đúng là chấn động thật. Đó là khi Đức Phật tập xong rồi thì Đức Phật đầu tiên hết liền. Thì bây giờ biết bao nhiêu con đường thì con đường nào là trúng. Con đường nào trúng. Thì Đức Phật đâu có thể xuất hiện mà nói Ê ê ê con đường này trúng này Ê ê ê con đường kia trật này Ê ê ê vậy thì không đúng. Đức Phật lấy cái sức của mình khi mà tu thành công rồi mới truyền xuống đất. Thành ra là ngón tay giữa đụng mặt đất. Và ngài truyền cái chấn động đó đi vô hết tất cả các chúng hữu tình. Họ gài đó. Gài một trái bom nổ chậm ở trong đó. Cho tới khi mà mình ngộ đạo. Cái này mới ghê chớ. Tức là Hai Lúa ngộ đạo cách đây cũng khoảng… tám hai. Đó, năm 1982, khoảng đó thôi. Thì khi ngộ đạo như vậy thì bị… không phải ngộ đạo là triệt ngộ hay là cái gì vớ vẩn đâu, không có vớ vẩn như vậy. Ngộ đạo là chóng mặt 24/24. Nó chới với luôn. Chóng mặt chới với luôn. Mở mắt ra là nó chóng mặt không cách gì mà làm được hết. Cứ tưởng là đứt gân máu tới nơi hay là cứ tưởng đứt là tai biến mạch máu não. Chắc chắn là như vậy. Tại vì nó chóng mặt dã man quá mà. Mà nó kéo dài liên tục cho tới 24 tiếng đồng hồ thì nó tắt cụp. Hết. Mà nó không có hiện ra là ông Phật … hí Hế lô hế lô. Say Hi, ê ê ê … hay là chư thiên tới u u u hay rồi hay rồi… không có. Êm ru. Hiểu không hiểu thì thôi. Nó là vậy. Nhưng mà khi mà mình có nghề thành ra mình dòm dòm dòm dòm. Mình tỉnh dậy rồi mình dòm dòm dòm dòm trúng cái ngực của mình mình thấy một cái chữ vạn lóe ra. Cái đó là cái tự thấy đó. Một cái hết hồn luôn là … cái này ở đâu ra. Thì nhập định lên trên đó thì mới biết được. Thì sau này mới biết được là Thầy gởi cái chấn động. Con tu giỏi rồi và đúng hướng rồi đó. Hai Lúa à, Hai Lúa. Đúng hướng rồi đó con. Là đeo vô cái chữ Vạn. Thì sau này rồi khi mà đi ra ngoài đường thì đương nhiên rồi không có nghề thì nhìn thấy thì cái ngực cũng vậy thôi chứ có cứt gì. Cao lắm là có cái thẹo đó. Nhưng mà không phải. Nhìn cái bề kia là có cái chữ vạn. màu vàng. Ngon lành đâu ra đó. Đó. Nó tòng teng luôn. Đó nó đeo lững lờ như vậy luôn. Nó bự lắm á. Chứ không có nhỏ đâu. Bây giờ nó giỏi rồi thì nó bự. Hồi xưa thì có mười mấy, mười cm là cùng. Thì tùy theo mức độ mà bự thì người ta sẽ biết được là tu đà hường, tu đà hàm, A na hàm, A la hán. Thì á mấy cái đó sau này không tin để (nghe không rõ) nhưng mà cái mà mình đáng nói là cái âm thầm đó đó. Cái mà 2500 năm trước đây rồi á. 2500 năm nha. Đọc lại thêm một lần nữa là 2500 năm nha. Mấy chục cuốn lịch. Hai mươi lăm thế kỷ nha. Hai mươi lăm thế kỷ nha. Còn thế hệ thì mình không biết tại vì đó là do cái gì giỏi chữ thôi. Thế hệ là người ta kêu cái gì đó… 10 năm. Thì như vậy là 250 thế hệ. Anh cứ thử tưởng tượng đi. Hai trăm năm mươi thế hệ hoặc là 2500 năm hoặc là 25 thế kỷ. Ô mịa nó dài lắm chứ không phải không. Mà nó nhét một phát một thôi. Tới giờ này ông nào mà ngộ đạo là phải đều chóng mặt. Còn ông nào nói chứ tôi triệt ngộ rồi tôi ngộ… Triệt ngộ thì chưa nhưng mà tôi ngộ sơ sơ á thì mình chỉ hỏi không biết ngôn ngữ nó như thế nào? Tại vì ngôn ngữ nó nhiều quá. Thì bây giờ mình hỏi chứ: Thầy… thầy có bị chóng mặt không? Chóng mặt hả? Anh nói cái gì? Ở đâu vậy? Kinh sách đâu có nói. Thì mấy anh lật cái kinh sách chóng mặt coi. Không có. Anh search google luôn. Không có. Nhưng mà chúng tôi bị chóng mặt. Chúng tôi nhiều người chóng mặt. Và chúng tôi côi cút với nhau, nhìn nhau thì mới thấy được là: Ờ ông này ông cũng đeo chữ vạn, ông kia ông cũng đeo chữ vạn. Đại khái thì cái này giờ này nó tinh vi lắm rồi ông ơi. Sắp sửa ngộ đạo nó cũng biết nữa. Ô cái hệ thống máy móc mà nó tân tiến mà nó xài được nó trẻ nó khỏe nha là mấy thằng đó nó dòm dòm dòm lên nó biết là sắp sửa ngộ đạo rồi cha ơi. Đó. Ráng đi ráng đi. Đó thì cái đó là cái điều khích lệ nhất. Và cái điều đó là cái điều tôi nghĩ rằng là khen ông Phật á là dở. Chỉ có biết rằng lắc đầu thôi. Nó hay quá. Cái đó là Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Có nghĩa rằng là đây là ông Thầy của tui. Bổn sư là Thầy của tui. Thành ra là khi mà anh tập được rồi mà nó ra được cái chữ Vạn rồi á. Nó chóng mặt rồi á anh mới biết được cái giá trị của cái ngón tay giữa của ổng. Đụng xuống đất là nó tuyệt vời đến như thế nào. Nên nhớ rằng là Ổng là cái gì đó nha. Ổng không có họ Nguyễn à, tôi là họ Nguyễn. Không có lãnh vực gì hết không có gia phả gia phéo nó không có cái gì hết hễ mà mày làm được là tao cho mày một miếng à. Ơ chứ đừng có nói rằng là anh nói rằng truyền thừa cứt gì. Cái đó là không có truyền thừa gì hết anh phải hiểu cái chỗ đó. Không có ai mà đứng ra nói này anh à anh là dòng dõi thứ ba mươi hai của đời tám mươi chín của ông Thích Ca Mâu Ni Phật. Không có. Không có ai mà truyền thừa hết. Không có mấy cái đó hết. Anh làm đúng cho anh đeo cái chơi vậy. Nó đã vậy chớ. Thành ra là khi mà chúng tôi mà làm đúng rồi á nó chóng mặt lia chia. Chóng mặt lia chia. Đây là cái thằng mà nói chuyện nhiều nhất. Có thể là nhiều nhất tới lúc này. Chứ còn những cái người khác họ im thôi chứ họ nói chứ mày làm gì mà dữ vậy Phước. Ồ nó chỉ có chóng mặt thôi mà làm gì dữ vậy. Không mà mình… người ta khen ông Phật người ta phải khen, người ta không biết khen cái gì. Thì đây là một cái mà tôi phải nói là khen.
Anh Thọ: Có cái để mà khen.
Thầy Phước: Ờ cái khen. Đó là khen chính xác. Truyền chấn động ngộ đạo. Đó là truyền chấn động ngộ đạo. Đó là một cái chuyện không ai ngờ được. Hết. Một cái.
Rồi cái thứ hai ấy là báo hiếu. Báo hiếu cha mẹ. Báo hiếu cha mẹ thì là nó bao la bát ngát luôn mà. Mình biết nói ở đâu ta.
Anh Thọ: Sau khi ngài ngộ đạo ấy.
Thầy Phước: Thì á, báo hiếu cha mẹ là một cái điểm xác định cho mình có dòng dõi con người. Anh cứ để ý đi. Trâu bò nó không có để ý tới ba má nó đâu. Ba ma nó là con gái mà nó là con trai thì là nó vẫn cứ coi như là để có con vậy thôi. Có con với ba má nó cũng dễ thương không có gì hết. Nhưng mà có những động vật cao cấp hơn. Thì nó bị khùng. Cái người mà có con ở trong dòng họ mà nó gần quá nó bị khùng. Chẳng hạn như là con ngựa. Con ngựa nó mà nó không biết thì thôi nha. Chứ nó mà biết anh dẫn con ngựa khác vô ngựa đực, nó ngựa cái anh dẫn tới nó nghe mùi là nó nghe luôn con của nó luôn đó. Ồ có đứa cực đoan đến độ mà nó cắn lưỡi nó chết. Đó là cái chuyện trong gia đình không có chơi nhau. Không có vấn đề đó. Mà mình bịt mắt bịt mũi lại rồi nó cũng cắn lưỡi nó chết. Đó là con ngựa.
Anh Thọ: Nó nhạy cảm tới mức độ như vậy.
Thầy Phước: Mạnh tới như vậy thì mình thấy là con ngựa là có cái đặc tính kỳ dị như vậy. Thành ra là con người của mình á đã là con người rồi thì là ba má mình. Ba má mình là người già hơn mình là mình tôn trọng ba má mình mình thương yêu ba má mình. Thì yêu gì đó ai thì yêu cả đường đi lối về đó. Thì nó thương rồi nó thương luôn những người giống nhau. Đường đi lối về là chẳng hạn như là mình thương nó. Rồi cái nó hay đi trên con đường đó mỗi lần mình đi ngang qua mình đều nhớ mình để ý tới chỗ đó mình rủi có gặp nó không? Rủi có gặp nó không. Nó đứng đâu đó ai mà biết. Con đường của nó đi mà. Thì khi mà mình thấy mình mà yêu nó rồi thì là mình đi ngang là mình hay dòm. Cái kỷ niệm hồi xa xưa mình có đi trên đó. Thì mình lại nhớ tới nó. Ồ hồi trước mình đã làm mấy cái chuyện này với cái người thương của mình đây. Thì có khi mình gặp nó là con mắt của mình tự nhiên nó dòm nó để ý tới cái khúc đó. Tuy rằng là biết rằng không có nhưng mà con mắt nó cứ liếc cứ dòm. Thành ra là người ta kêu là yêu ai gì đó yêu cả đường đi lối về á. Thì mình yêu ba má mình là mình yêu cả những cái người già luôn. Nếu cái người mà có hơi Hiếu đúng cách á. Đừng có nói là phe đảng. Phe đảng thì không có. Thích ba má mình thì mình thích ba má mình thôi chứ còn người nào cũng già rồi tấn công vô mình coi như cứt hết. Coi như ăn trộm ăn cắp hết. Chứ nhưng mà nếu mà mình đã biết rằng đó là tuổi già rồi thì những cái người tuổi già đó đó. Mình dòm vô mình thấy họ đang làm là việc … ít ra đi nữa mình cũng phải suy nghĩ là họ đã làm việc nhiều rồi. Kinh nghiệm họ cũng nhiều rồi. Họ đã là một cái sếp băng nào đó, ở đâu đó, và cái lời nói của họ ra đều có giá trị. Và mình phải tôn trọng những cái người già nói. Đó thành ra là báo hiếu cha mẹ nó còn có cái khúc đó nữa. Thấy không thành ra là cái thằng mà mình thương ba má mình mình thương luôn mấy thằng già. Mỗi lần già mà nó làm lỗi mình đâu có được sa sả sa sả mắng nó. Không được. Mình phải lựa lời làm sao đó mình nói nó cách khác chứ không có được nói… mịa ông già đầu ông làm chưa nên thân. Làm sao được. Mình có già đâu. Mình chưa biết mà. Mình chưa biết nó như thế nào mà. Thành ra là báo hiếu cha mẹ là nếu mà báo hiếu thật sự của con Người với nhau. Con Người chữ hoa á, con Người chữ hoa là có hiếu. Con người không có chữ hoa là không có hiếu. Để mình quy ước nhau như vậy thôi chứ chả có ai mà viết ra cái đó. Nhưng mà báo hiếu cha mẹ là báo hiếu phải là như vậy. Bây giờ á ông Phật mình báo hiếu ra làm sao? Ù mịa cái này mới độc. Mình là tới đó rồi đó là hết rồi đó. Mình ngồi mình chờ ổng chết rồi chôn thôi chứ giờ sao giờ. Nhưng mà ông Phật mình nó khác nghe. Khác nghe. Viết nam gì đó viết hữu gì đó. Nhất nam viết hữu mà thập nữ viết vô đó. Nhất nam á thì viết hữu mà thập nữ viết vô. Coi như là cái thời đó là cái thời chắc chắn là như vậy. Con gái á là cái cục cứt không ai để ý tới hết. Để ý tới con trai chứ hơi đâu mà để ý tới con gái. Con gái con trai sự nghiệp chứ con gái cứt gì. Con gái cao lắm là máy đẻ thôi. Nó chả là cái gì. Thì Phật chết, á quên má chết. Má chết đâu phải đơn giản. Ai mà có má chết thì biết liền đại khái là lúc đó đó người con mới là tự trưởng thành thật sự đó. Sống một mình rồi đó. Thì mới biết suy nghĩ chết mẹ rồi má mình chết rồi. Giờ cái từ điển của mình không còn cái chữ má nữa đây. Không có cách gì mà kêu được chữ má. Trừ trường hợp Hoa sen trên đá nó là má ba tùm lum tà la hết. Nhưng mà trên một cái công thức mà nói á thì là má chết là hết rồi. Là mình hết rồi. Là từ đó mình đi về mình không có nói: má… mình tâm sự má hay là mình nằm kế bên má để lấy hơi. Đó mình không còn nữa mình còn có một mình mình thôi tự biên tự diễn hết. Từ đó là mình trưởng thành thật sự. Mình suy nghĩ một mình mình thôi chứ hồi xưa mình có cái gì mình về nhà (nếu mình về nhà) còn kể lại cho má nghe. Kể lại cho ba nghe. Ông chỉ cần ừ thôi là mình thấy ấm lòng rồi. Hay là không mình cũng ấm lòng luôn. Tại vì ít ra đi nữa cũng có cái người thân rất là thân của mình mà đối đáp với mình là mình thấy yên à. Thành ra là cái vấn đề này á là chỉ có ai là má chết thật sự rồi mới biết được rằng như thế nào. Má Phật chết. Má Phật chết thì không hiểu vì lý do gì má đẩy… Má Phật chết mà má Phật chết ngay cái lúc mà… phải hiểu rằng ấy là ông Phật ông chẳng thấy má đâu. Tại vì lúc đó là mổ má mà. Mổ má rồi thì cái thời đó là banh ra 5 10cm thì nó còn tỉnh chứ còn cái này nó banh hai lớp nó banh cái bụng. Xong rồi nó banh cái cổ tử cung rồi nó mới lôi thầy của mình ra ngoài. Thì khi nó banh tới cỡ như vậy là chết là cái chắc. Chứ bây giờ không chết thì phải đi chạy vitamin K, đi kiếm vitamin K hay là cái gì. Xèo thôi chú. Lửa á.  Xèo thôi. Xèo là đã đau bụng đẻ rồi, rặn ra là xỉu rồi. Rồi còn lấy cái lửa mà để xèo. Xèo để cho nó cháy mấy cái động mạch đi. Thì cái cường độ nó đau tới quá ngưỡng thì người ta chết. Đương nhiên là như vậy. Hay là mổ ra mà nó phụt một phát là cắt đứt luôn cái gì đó là nó phun liên tục á. Chết ngắc. Mấy giây à. Không có lâu lắm đâu. Thì cái chết đó là cái chết nhanh. Thì khi mà chết rồi thì mẹ … hề hề hề hề. Ổng chết là ê ê ê là cái thằng nhỏ đó đó. Cái thằng nhỏ nó đi đâu. Ê ê ê ê. Đừng có khi dễ. Thằng nhỏ là thằng thứ thiệt. Thằng đó là cái thằng thứ thiệt. Mình phải gọi là cái thằng là tại vì nó nhỏ. Nhưng mà sư phụ này là sống tới mấy chục coi như là không tới mấy chục chu kỳ rồi thì tối thiểu cũng phải là hai chu kỳ thời gian. Hai chu kỳ thời gian có nghĩa rằng là đi từ điểm đen này qua điểm đen kia đó. Là xong rồi đó. Bây giờ á là cái chu kỳ thời gian của cái Trái đất này này là ổng đang lay lắt lay lắt đó. Ổng lay lắt. Thì khi mà ổng mổ một cái như vậy thì cái chu kỳ thời gian của mấy đứa nhỏ đó đó nó còn linh lắm. Thành ra là dớt ông già bà già gửi lên Đao lợi. Là cung trời của những người chư thiên. Ba má mình đưa lên chư thiên là đúng ý. Cung trời của những người dễ thương, của những người hiền. Của những người nói chuyện nhỏ nhẹ không bao giờ lớn tiếng. Nói chuyện nhỏ nhẹ. Lựa lời yêu thương mà nói á là cung trời Đao lợi. Họ cãi lộn là mình chỉ có ôm bụng thôi. Họ cãi lộn là mình ngồi mình nói chứ ủa vậy là cãi lộn hả, cãi lộn dữ quá a. Là mình không hiểu luôn. Cãi lộn là phải la hét. Thậm chí phải đập bàn đập ghế đá đồ đá đạc gì đó. Cãi lộn để mà bênh vực cái quan niệm của mình. Để mà làm cho người kia dữ mà có bàn có ghế xô đẩy nó chứ trong khi đó là mình chưa lần nào biết thì mình chưa lần nào hiểu đâu. Trên đó toàn là dạ thưa anh thôi à. Vâng ạ. Dạ thưa anh. Vâng ạ. Nó khởi sự bằng dạ thưa anh. Mà nó cuối cùng nó vâng ạ thì nó cãi cái kiểu gì. Anh thấy không nó không có cãi được nó xù xì xù xì nó nói chuyện nhẹ nhàng lắm. Cái cung trời Đao lợi của Phật Thích Ca mà đã đưa cho má mình lên trên đó. Gởi trên đó. Xong rồi là ảnh tu. Ảnh lớn lên, ảnh… chết mẹ. Thì ai cũng vậy thôi. Ảnh tới một lúc ảnh đùng lại một phát là chết mẹ, má mày chết là lên. Lên Đao lợi liền gặp má. Má má má má… nhưng mà không có ai mà lịch sự bằng mẹ đức Phật. Mẹ của đức Phật lúc nào cũng nghĩ là đứa con của mình … không có cho nó lặn lội lên đây làm cái gì. Thôi thì mình đi xuống Đâu Suất. Cái đó mới độc. Cái đó mới độc. Cái đó mới độc. Là từ Đao lợi xuống Đâu suất. Đón nhau ở dưới Đâu suất. Có nghĩa rằng ấy là tôi đang ngồi đây vậy. Vợ tôi về. Tôi đang nói chuyện như vậy nếu mà tôi một mình thì tôi đứng ra tôi mở cửa. Em mới về đấy hả. Ô anh mới về thì đó là cái chuyện gặp nhau nói chuyện như vậy. Người ta làm cái động tác đó ra. Nhưng mà đây là một cái người hiền mà còn phải đi xuống xuyên qua một cái cung trời, nó dài lắm. Đi lặn lội đi như vậy đi xuống cung trời để thấy cái thằng con mình ở dưới nó đi lên. Cái đó là mình không tưởng tượng được rồi. Cái đó mình không tưởng tượng được rồi. Thì ông Thích Ca ông đi kiếm, ông đi kiếm thì ông ấy đi lên. Thì ông ấy đi từ Trái đất lên cái khu này rồi thì ông đi mấy hồi. Ông ngồi. Thấy không. Không. Cung trời của người dễ thương. Đức Phật cực kỳ dễ thương. Mẹ Đức Phật đứng lên: Xin lỗi quý vị. Tôi phải đi xuống đón con của tôi. Đi xuyên qua một cái cung trời. Nó dài lắm ông. Đi xuống dưới đó. Ở dưới này thì nó đi lên nó kiếm. Nó kiểm cái chỗ thấp hơn để cho con của mình nó không có mệt. Anh gặp đi, anh gặp người đó đi rồi anh kêu chớ. Ù làm gì mà dữ vậy. Làm gì mà dữ vậy. Nhưng mà không. Lần nào cũng vậy. Gặp là gặp xuống dưới sân Đâu suất. Mà cái vậy nó mới độc chứ đó là cái thói quen. Gặp nhau ở Đâu suất. Cung trời là cung trời cư ngụ là cao hơn, là ở Đao lợi. Anh thấy, anh thấy những cái người mà lịch sự dễ sợ chưa. Thành ra khi mà mình thấy như vậy rồi mình thấy trời ơi: Ông Phật mình đi lên. Mà má mình đi xuống thì cái đó thôi thôi thôi thôi cái này là ngoài khả năng suy luận luôn rồi. Đó thành ra là má mình gặp ông Phật đi lên nói chuyện gì. Đâu có gì. Nói Vi diệu pháp mà. Là một cái đề tài khó hiểu chứ không phải giỡn đâu. Nói xong rồi cái chứ đâu có ai đâu. Thành ra là cái Vi diệu pháp mới nói lại cho ngài Xá lợi phất nghe. Từ đó mình mới cái Abhidhamma. Anh thấy không, anh thấy không. Cái dẫn xuất là chết cha má mình chết rồi. Thì lúc đó là bừng tỉnh một cái là phải đi kiếm. Bắn một cú hỏa tiễn liên lục điạ chíu lên trên đó thì ở trên kia bắn ngược xuống. Một cái hỏa tiễn từ trên chỉa xuống, chỉa nằm thẳng đứng bắn xuống. Thì bắn xuống từ trên Đao lợi đi xuống. Hai hỏa tiễn này đụng nhau nổ một cái ra Abhidhamma. Xứng đáng. Mà mình là mình chả hiểu gì hết đấy nha. Cái đó là 2500 năm nha, mình không hiểu gì hết nha. Cái chuyện đó nó ghi lại nha. Mà bây giờ mình có tạng Abhidhamma. Vi diệu pháp. VI DIỆU PHÁP. Đó. Chứ không phải cái đồ là pháp vớ vẩn đâu. Vi diệu PHÁP. Đó. Mẹ con gặp nhau là ra Vi diệu pháp. Thì khi mà anh thấy cái đó là quý vô cùng, quý quý đụng quý quý quý quý. Thành ra là mình mới biết được là cái sự báo hiếu của Phật Thích Ca không thể nào là số 1. Nó ngoại hạng. Mà ngoại hạng thượng hạng hạng nhất nữa. Ngoại hạng thượng hạng hạng nhất. Mình phải dùng cái chữ đó thôi chứ bây giờ biết dùng làm sao giờ. Đó thì đó là cái sự báo hiểu của Phật của mình. Mình không biết làm sao bây giờ là khen vậy đó. Đó là con đó. Đó là mẹ đó. Mẹ phục sát xi măng khi mà mẹ bắn ngược, cái chúi ngược phóng chúi còn ở dưới này nó đi lên thì không nói. Còn ở trên kia nó phóng chúi xuống thì ồ cái đó mới là độc. Cái đó mới là độc.  Cái phóng chúi mới là cái dạng trời tiền (nghe không rõ) không đó. Chứ còn nếu mà ổng nói chớ thôi thì Phật đi kiếm ha. Ô cái gì mà sáng quá vậy ta. Cái gì mà sáng quá vậy ta. Ô thằng con của tôi nó lên đó. Anh thấy không thằng con của tôi lên đó. Culy culy culy culy tới đây con tới đây con, tới mẹ đây con. Thấy không. Đâu có. Bà đứng lên liền. Bà thấy ánh sáng ở dưới Trái đất mình nó bốc lên một cái là bà từ trên này phóng chúi liền. Mà phóng chúi xuyên qua xuyên lục địa. Xuyên qua hai cõi giới nghe. Úi mịa không phải là giỡn đâu. Phóng chúi … chíu chíu chíu mới tới mình phải diễn tả là như vậy. Còn ở dưới là bùm chíu … lên trên. Ô nó vượt qua biết bao nhiêu là cảnh giới nó mới tới nó kiếm má nó. Không thể nào mà nghĩ bàn được. Cái cảnh này là mình phải khen thôi. Cái thứ ba là cái cũng dị kỳ.
Anh Thọ: Cái báo hiếu độ cho ông cha nữa chứ anh.
Thầy Phước: À thì sau đó là độ cho cha. Thì là độ cha. Cha á. Nếu mà anh hỏi nữa thì cũng là không thể nào tưởng tượng được. Cũng không tưởng tượng được vì má chết rồi. Thì độ tử này. Xèo. Xiên lục địa. Chíu một cái là lên trên Đâu suất. Má ở trên bắn xuống để gặp nhau. Bắn xuống mới là độc. Cái bắn xuống là anh nhảy từ trên cao anh nhảy xuống đi anh nhảy anh biết liền à. Ồ là nó lộn xộn hết trơn. Cái suy nghĩ anh nó lộn xộn lắm. Đó chứ không phải giỡn đâu. Sự cố nó xảy ra liên tục. Có thể là đứt bóng nửa chừng không biết chừng. Xuyên qua được cái Đâu suất là một cái cõi giới mà nó nặng. Nó nặng hơn cái Đao lợi. Thành ra anh cũng giống như là anh đi ở một cái chỗ mà đi xúc điểm tới là toàn là bụi không. Thì mình nói là yếu thôi nó là lựu đạn cay. Anh xuyên qua cái lựu đạn cay đó anh ngồi anh nói chuyện trong cái lựu đạn cay đó. Ô nó vừa cay mà vừa ắt xì mà vừa nói chứ đâu phải giỡn. Tại vì cái chỗ đó đâu phải của thầy mình. Của má. Má ở đâu được. Thành ra má bị… đó.

Cái hay của Phật Thích Ca - 2

  Thầy Phước: Thì tiếp tục câu chuyện là khi mà Hoàng hậu mà gặp Đức Phật là theo ánh sáng tại vì ở dưới đó phực lên một cái là Hoàng hậu biết rằng là Đức Bổn Sư đi lên gặp. Thì đương nhiên là đón thôi. Thì thay vì ngồi yên ấy thì Hoàng hậu đi xuống xuyên qua một cung trời để mà gặp ở dưới Đâu Suất là một cái chuyện không ai tưởng tượng được. Nó khó lắm chứ không phải dễ. Nhưng mà vì trân trọng nhau mà thành ra là gặp được. Thì gặp được thì là với cái phước báu mà như vậy thì Hoàng hậu đắc quả Tu đà hườn. Đặc biệt không có lên sơ thiền cũng chẳng có lên nhị thiền. Như vậy mà đạt được Tu đà hườn là cái chuyện coi như là không ai làm được. Tóm lại là không ai làm được. Đó. Đó là cái mà kỳ dị nhất của những cái người thân thương mà họ quen chơi với nhau rồi. Rồi. Bây giờ đó là hết cái chuyện của Đức Bổn Sư. Mình không biết mà nói làm sao luôn. Thì tới qua… Cũng Đức Bổn Sư thêm một cú nữa. Đó là vua cha. Đó là vua Tịnh Phạn. Vua Tịnh Phạn già rồi nhưng mà trí óc vẫn còn minh mẫn. Sở dĩ mà già mà trí óc vẫn còn minh mẫn là ngài đã làm 50% ác 50% việc thiện. Thành ra nó chưa có nhúc nhích cái gì hết. Phước báu nó không có nhúc nhích. Không có suy suyển. Thành ra là khi mà ngài làm 50% ác có nghĩa là làm ác nhưng mà kèm theo đó ngài cũng bảo vệ dân tộc, dân chúng. Ngài đưa ra những cái triết lý để có thể dìu dắt dân chúng thoát qua những cái hiểm nghèo. Đó thành ra là ngài đã giữ được cái thiện pháp nó là 50%. 50% ác 50% thiện là cuối cùng cả một cuộc đời làm vua mà chả có đi đâu được hết. Nó không có tiến. Mà may nó không có lùi. Thành ra là cái trí óc của vua Tịnh Phạn cực kỳ thông minh. Thành ra là khi mà chết rồi thì cái suy nghĩ của một ông vua là kinh tế tài chánh và giáo dục. Kinh tế giáo dục và quân sự thôi. Nó chỉ có vậy thôi. Ba cái đó thôi. Quân sự thì coi như là thành công rồi. Đâu có ai mà đấm đá mình nữa đâu. Biên thùy còn nguyên. Vân vân và vân vân. Thì cái đó không thành vấn đề nữa. Kinh tế thì là cũng tạm được. Không có bao giờ một vị vua mà nói kinh tế 100% được đâu. Người ta chỉ nói rằng ờ tạm tạm thôi chứ không thể nào làm được. Lúc nào cũng có vấn đề hết mà. Rồi. Kinh tế. Còn giáo dục ấy là cái mà suy nghĩ nhiều. Nhưng mà khi mà ra đáp án rồi thì cũng chỉ có tạm tạm thôi. Thành ra là tóm lại ông vua ông ấy bất toại nguyện. Ông vua ông bất toại nguyện thì là Đức Phật tới. Tiếc rằng không có cái tài liệu về 1000 câu kệ. Tại vì rằng những cái tài liệu mà mình đọc thì là Tibu đọc có một đoạn là với 1000 câu kệ thì Đức Phật thuyết pháp cho vua Tịnh Phạn nghe và vua Tịnh Phạn cứ ngồi im nghe và sau khi nghe xong là lên thành A la hán luôn. Đó là một cái chuyện mà hiếu thảo thứ thiệt. Hiếu thảo thứ thiệt. Chứ còn hiếu thảo giỡn giỡn là nó thường thôi. Nó ra cái gì đó thôi như anh em mình thôi. Còn hiếu thảo thứ thiệt là nó dễ nể luôn. Dớt cú là ra A la hán luôn. Tức là tất cả những lập luận mà của vua Tịnh Phạn đề nghị, hiểu rằng á là phải làm đối với ánh mắt đầy thiên nhãn trí tuệ của Đức Phật thì là trật hết. Tất cả đều trật. Thành ra là cái nền tảng của vua Tịnh Phạn bị lật đổ. Bị xuống đường. Bị con của mình nó chơi xuống đường. Nó đánh một cú hết đường luôn. Thành ra là chỉ còn có một cách, thôi, xong luôn, theo nó luôn. Thì khi mà theo nó luôn rồi ấy là thành A la hán luôn. Một cái hiện tượng mà mình không thể tưởng tượng được là một đứa con bụi đời, trốn lên trốn xuống ở trong rừng á. Chỉ có tình báo nó đi nó kiếm ra thôi. Mà toàn là bí mật không à. Mà sau khi về á thì là… thay vì vua khinh khỉnh khinh khỉnh vua nói trời ơi mẹ mày về đây làm cái gì? Trời ơi thay vì làm vua làm chúa mày đi làm thằng ăn mày thì mày về đây làm cái gì? Đó. Thường thường là vậy. Chứ nhưng mà không phải. Vua cũng buồn. Nhưng mà khi mà vua nghe lời của ông Phật nói thì vua thấy ồ mình thua xa… cái khái niệm mà trị dân trị nước của mình mình tưởng là ngon nhưng mà không… Không làm được. Mình thua xa. Thành ra là nó chuyển qua bên tu sĩ và nó thành A la hán luôn. Đó là những cái mà mình không thể tưởng tượng được. Đó. Rồi.

Thầy Phước: Rồi. Sau khi là má rồi thì tới ba. Thì đương nhiên cái mà mình khen á là con, con của Phật là số 1. Ảnh này là ảnh được ngon từ trong trứng nước mà. Ngon từ trong trứng nước. Nhớ từ hồi mới xuất hiện ra là Đức Phật là đi vào hoàng cung thì là Da du đà la mới kêu La hầu la. EEi, biểu biểu biểu biểu. Con biết ông già đứng đứng đó không. Nói dạ biết. Con thấy cái gì không? Chu cha ánh sáng của ngài làm con yên tâm và rất là kính phục. Nói trời đất ơi con thấy vậy hả. Mà con không biết đâu. Đó là ông này ông có cái gia tài. Ấy con đi theo ổng xem con có cái gia tài ổng không? Thế là Da du đà la là chớp lấy thời cơ ngon lành chấp nhận xa con. Tiếp tục. Ù cái này là Da du đà la là số 1. Da du đà la đã từng xa chồng mình rồi, bây giờ còn tiếp tục xa đứa con nữa. Là một cái chuyện mà coi như là cái chữ hi sinh nó không có. Cái đó là cái gì ấy chứ không phải là hi sinh. Cái chữ hi sinh mình dùng là nó không có. Coi như là đã là đồng không mông quạnh luôn chỉ có nghe tin tình báo một cách tối mật về thông báo ờ Thầy Thích Ca hiện giờ là ở hướng Đông đông nam. Ồ vậy hả là quay cái đầu về hướng đông đông nam. Vua Tịnh Phạn kêu chứ: Chứ mày khùng hả. Cái này là cái mùng, còn cái này là cái đầu cái đuôi. Mày quay cái giường. Mày muốn quay quay cái giường chứ ai đầu mày quay gì. Cái đầu của mày đi vô cái chân giường hả. Dạ con thấy cái chỗ đó mát con vô thôi. Thì thôi mát thì cũng được không có ai thấy thì thôi cũng kệ con, con cứ làm vậy thôi nhưng mà con đừng có cho người ta thấy người ta hỏi ủa tại sao kỳ vậy. Nó lại là rắc rối nữa. Nó dạ dạ dạ dạ rồi xong. Xong cái câu chuyện mà ba hồi thì xoay hướng này ba hồi xoay hướng kia y chang như thầy pháp vậy. Phong thủy, y chang như thầy phong thủy. Mà té ra là quay về hướng của chồng mình do tin mật báo của hàng gián điệp thượng thặng của hàng Ngự lâm quân của Da du đà la. Thành ra là mình thấy là Da du đà la suốt ngày nghĩ tới chồng. Rồi sau khi mà đứa con lớn lên là suốt ngày nghĩ cho con. Và có một cái suy nghĩ rằng là ê ê ê ông này mà về rồi ấy hả là đẩy luôn. Cho mày đi luôn. Chớ mày ở đây làm cái gì. Đó. Thấy người ta suy nghĩ không. Mình á mình kêu ê mày sẵn trớn mày lôi luôn chồng mày ở đây đi chớ bây giờ nó đi ăn xin bên kia kìa. Sao có cái danh dự của gia đình thì sao. Nó không có. Hổng có nghe. Ảnh nói ngon lành luôn. Ê con, ông kia ông giữ một cái gia tài. Con đi theo. Dạ má là đi luôn. Ố là mút chỉ luôn là hết rồi đó. Bye bye đó. Mút chỉ luôn. Đó thành ra là La Hầu La mà trúng phải Phật Thích Ca là nó là la la la la luôn. Là ha ha ha ha luôn. Nó đã quá đi. Thành ra là từ đây cha con lúc nào cũng ngon lành. Thì hôm đó là có cái buổi đi xin ăn. Thì Phật mà, thành ra là Phật đi trước. Tới La Hầu La. La Hầu La đi sau ấy là thì là La Hầu La bất chợt mới thấy rằng ấy là cái tướng pháp của thầy mình ngon quá. 11.27 Lưng thì thẳng. Mặt ấy thì chính xác. Óc thì suy nghĩ đâu ra đó. Thành ra ảnh mới nói cái này … hai người đi thôi. Mình với ổng thôi. Mình theo ba mình thì là đúng rồi. Nhưng mà hai cha con mình đi thôi là bằng nguyên cái thớt voi luôn á. Nó đi tới đâu là ngon lành tới đó. Mịa coi như là quán sát thấy rõ ban ngày cái gì cái gì luôn mà. Hơ trời đất ơi cái này hả bằng ai bằng ai? Cái này có ngon không? Thì đang vi vu như vậy á, đang mà rong rêu như vậy á thì ông Phật không đi nữa. Đâm ra La Hầu La dẫm phải cái chéo áo của Phật. Thành ra mới hết hồn tại vì ổng đang đi tự nhiên ổng đứng. Thì dẫm áo ông ông xách quần ông kéo lên thôi. Nhưng mà ổng quay lại ổng kêu chứ… nè con, không có nghĩ tầm bậy. Ù, là thằng này tỉnh mộng luôn, tỉnh mộng liền. Mộng bình thường cũng không có luôn. Ô tỉnh mộng liền. Là ảnh nói rằng là phải quán sát như vầy. Ù mà ảnh vô: Cái này không phải là của tao. Cái này không phải là linh hồn của tao. Ù mịa anh nói những cái cú như vậy thì thôi chứ. Thành ra là La Hầu La mới nói chứ ồ ấy thì thôi có pháp này là con ngồi xuống liền. Cái tinh thần mà Hoa sen trên đá ăn cắp. Tức là đã có phương pháp là ngồi xuống chơi liền, không có thắc mắc. Ồ anh bước qua một bên là anh ngồi xuống một cái là bà con đi tiếp liền. Ảnh không ăn gì hết á. Mà ông phải hiểu cái chỗ này. Thì kệ cha nó. Nó muốn tập thì kệ cha nó. Thành ra ông Phật ông kêu chứ: Chứ mày làm cái gì đó, cái thằng kia. Tao mới nói có một lời mà mày ngồi xuống là sao? Mày muốn ăn cùi chỏ không. Đó thường thường là vậy. Nhưng mà Phật Thích Ca… nó tập thôi chứ có cái gì đâu mà la. Trước sau gì nó cũng tập. Thôi nó tập vậy được rồi. Thì đúng rồi vừa có phương pháp là tập là đúng. Thành ra ảnh đi. Ảnh bình tĩnh ảnh đi chứ không phải nói mày ngồi mày ngồi đó mày liệu hồn đó. Đó cái chuyện là vậy. Thành ra là cái đoàn nó đi nhiều cái toán chứ không phải một đoàn là mút chỉ hai ba cây số đâu. Không có đâu. Của cải nào ai mà cho. Thành ra là anh phải chia từng khúc ra anh chia từng khúc lịch sự thôi anh chia khúc khúc khúc thôi chớ. Thì sếp của mình đi ngang qua. Xá Lợi Phất hay sao. Ờ Xá Lợi Phật. Anh nhớ lại ngon đi. Thì Xá Lợi Phất đi ngang qua mới thấy La Hầu La nhắm mắt. Nếu mà ngồi mà tập mà cái này không phải là của tôi, cái này không phải là linh hồn của tôi cái này không phải là thể xác của tôi mà quán cho nó ra luôn. Ơ hay Xá Lợi Phất là … nói thiệt chứ ai nói Xá Lợi Phất là hay, Xá Lợi Phất là số 1 thế nhưng mà Hoa sen trên đá dòm vô thấy Xá Lợi Phất phạm sai lầm lung tung cả. Tại vì ỉ y thôi. Giỏi nhưng mà hay. Nhưng mà nói về phục ấy thì cũng vẫn chưa phục. Tại vì rằng ấy là Xá Lợi Phất là biết, ngon, kiếm ra cái cách này cách nọ. Thuyết pháp là số 1 nhưng mà ảnh không có sâu sắc. Ảnh ra cái là ảnh nói liền. Và ảnh cứ ỉ y là ảnh đúng. Mà cái Xá Lợi Phất là nó dã man ở cái chỗ đó. Tức là ảnh coi những cái người khác thấp hơn ảnh một chút. Thành ra là lời nói của ảnh ra là đúng. Ù cái đó mới là chết. Cái này là coi là Quân chủ á. Tức là ảnh mà không nghĩ ra thôi chứ ảnh nghĩ ra là đúng. Tại vì là bị một cái luồng lụa mỏng thôi của ông Phật. Ông Phật ông hay nói tới nói lui cái câu là: Nè, nếu mà ai có thuyết pháp hay hơn nữa là chỉ có Xá Lợi Phất thôi. Xá Lợi Phất nói mới hay thôi. Thì nếu mà tôi mà có nói thì tôi cũng nói tới đó thôi chứ không hơn. Thành ra là cái đó nó đúng, nó hay nhưng mà Xá Lợi Phất bị một cái lớp mù nó che qua. Thành ra là hễ mà Xá Lợi Phất nói rằng tao mà đã vận động rồi á, động não rồi á là phải đúng. Ha… ha ha đây là cái câu chuyện mà mình muốn nói đây. Toàn là dân chịu chơi và dân hợp rơ không. Là oánh vô oánh pháp chứ không phải oánh mà đứng lên nói tại vì mày, tại vì tao mà chửi này chửi kia. Trong một cái chệch choạc không có ăn rơ nào đó. Thì ông Xá Lợi Phất ông kêu từ xa là ông kêu: Ê cái dáng ai mà ngồi giữa đường giống thằng La Hầu La vậy ta. Thì đi lại thì mới thấy là La Hầu La. La Hầu La là học trò cưng của mình. Ha… mày ngồi đây làm gì? Thì mình suỵt tới lui cái hơi thở thôi. Bé thế này mình nói lại cú hơi thở cho chắc ăn. Mịa Xá Lợi Phất dốt ở chỗ đó. Nó khôn nhưng mà nó dốt. Nó phải chịu, trật là dốt. Mình phải chấp nhận. Mình phải chấp nhận. Tức là nếu một mai mình có một cái tập thể, một cái bà con chung quanh, mà vì lý do mà mình nói trật là dốt. Để nó chừa luôn. Chứ còn chết cha lộn. Rồi mình không có nói cho mình dốt á là lần sau mình khó thấy lắm. Thành ra mình nói, mình nói trong bụng thôi chứ mình không rống lên để làm chi. Ha. Con người của mình vẫn lịch sự, vẫn bình thường. Mà mình suy nghĩ cũng dở, cũng cà chớn. Ù cái này là cà chớn. Hai lúa là còn cà chớn. mày dở quá. Ừ phải thức nó dậy không lâu lâu là ngủ, lâu lâu ngủ thì cứ chắt lưỡi. Bà xã bà hỏi chứ gì chắt lưỡi nữa. Nhiều lúc anh nghĩ những cái anh dở quá. Thành ra là anh… nó lên thì anh phải chắt lưỡi nó. Anh không chịu. Thì cái đó là phản ứng bình thường của anh thôi. Của thằng Tibu. Tibu chắt lưỡi, Tibu khó chịu. Ha, ha là tại vì cái đó là cái tầm bậy. Cái đó là tầm bậy. Cái đó là không đúng. Phạm rồi. Phạm lỗi, cái suy nghĩ nó phạm lỗi. Đó. Còn cái chắt lưỡi thì là dở quá còn cái đường này dở quá, cái thế này mình đánh dở quá mình đánh thô quá. Thành ra là mình sẽ sửa lại. Thì đó là cái chuyện trong người mình. Và trong nhà này nghe cái chuyện chắt lưỡi là nữa rồi. Nữa rồi. Đó. Là tầm bậy rồi. Đó. Ai cũng hiểu. Và trở về lại cái chuyện của Xá Lợi Phất. Xá Lợi Phất cái chỗ này Xá Lợi Phất chắc mẩm rằng á là thằng bé này, oắt con này cao lắm là hơi thở chứ có gì đó. Hớ mình qua mình nhắc nó lại chớ còn nó ngồi coi bộ nó ngồi không biết nó làm cái gì rồi kìa. Ngó kìa cái mặt của nó ngó là thấy nó đang bí rồi. Nó đâu có ngờ rằng là La Hầu La đang suy nghĩ cái đề nghị của ông Phật là cái này không phải là linh hồn cái này không phải là thể xác, cái này … ông Phật ông như vậy. Là để tâm nó thanh tịnh đi. Ảnh đâu có biết. Ảnh biết cái đó. Nhưng ảnh đâu có biết là con của mình tiến triển đến mức độ như vậy được. Thành ra ảnh đi ngang ảnh phun bãi nước miếng, phọt bãi nước miềng phụt xong rồi ảnh kêu: Hơi thở. Không có dài dòng gì hết đi ngang kêu: Hơi thở. Là thằng nhỏ… (hít thở- người chép) ngợp thở muốn gần chết luôn. (- tiếng hít thở) … là bí luôn. Tại sao bí? Là thầy của mình á mới nói là hơi thở là mình phải theo hơi thở. Ở đây là cái luật, luật chơi của nó là lớn lên người mà lớn chỉ nói không là mình không. Mình thắng lại cháy máy luôn. Mình phải ngừng lại. Mình không làm nữa. Đó là cái luật chơi để mà tiến triển. Cái này có hai luật chơi. Thầy của mình á là quý lắm. Thầy của mình nói hơi thở là mình phải qua hơi thở. Nhưng mà trước đó ông tổ của mình là thầy Thích Ca á nói là cái này không phải là linh hồn. Cái này không phải là thể xác. Má ơi. Vậy làm sao. Hai cái là bí. Mà bây giờ mình làm cái của ông tổ thì mình bị phạm lỗi của Thích Ca. Mà bây giờ mình làm chuyện của Thích Ca thì mình bị lỗi của ông tổ. 21.28. Ồ bí mẹ nó rồi. Thế là không biết làm sao luôn. Không biết làm sao luôn. Thì thôi. Đi hỏi. Đó là cái điều thứ hai mà luật chơi. Có nghĩa đã là không biết thì hỏi. Nhắn tin, làm sao đó thì làm. Để cho cái người mà biết giỏi hơn mình họ đọc qua. Họ có thể không đọc, họ có thể làm sao đó không biết, họ bị cái chuyện gì ai mà biết nhưng mà khi mà họ thấy cái tin tức của mình rồi họ sẽ kiếm cách họ làm cho mình (câu – người biên) trả lời. Và đó là luật chơi thứ ba. Có nghĩa rằng hễ mà thắc mắc là hỏi. Đừng có đoán mò. Đoán mò làm gì? Thì ông La Hầu La ông đi kiếm ông thầy. Ông kiếm ba của mình là Đức Phật Thích Ca. Ổng nói chứ: Rồi sao ông thầy. Thưa thầy là con chịu rồi đó. Chứ không có con - ba nha, không có ba nha. Ở trong đây không có ba nha. Thưa thầy con chịu rồi. Thầy thì nói cái này không phải là linh hồn của con, cái này không phải là thể xác của con. Cái này không phải là tư tưởng của con. Còn trong khi đó là thầy của con ngài nói rằng ấy là quán hơi thở. Đâm ra con không biết là làm sao con tới hỏi thầy. Bây giờ anh trả lời làm sao? Anh đó. Nếu là Thích Ca, hỏi như vậy anh trả lời làm sao? Tôi á. Tôi trả lời liền nè. Dẹp mẹ cái thằng Thích Ca (Xá Lợi Phất – người chép). Thích Ca (Xá Lợi Phất – người chép).  Nhố nhí biết gì. Là mày làm theo tao. Thấy không. Mày làm theo tao đi. Thì là La Hầu La dạ một cú là làm theo mình thôi. Thì cũng bài pháp nó lưu xuất liền. Thấy không. Còn cái chuyện hơi thở là La Hầu La đã làm lâu rồi. Thì bây giờ nó pause (ngừng – người chép) lại nó ngừng lại một chút thì đâu có chết chóc thằng tây nào. Nhưng mà cái thế cờ đó nó còn hở. Cái đó mới độc. Khi mà mình thấy nó loạn nó loạn quân loạn tướng như vậy mà hỏi ông thầy mà ông ấy đưa ra một đáp án là mình thấy đáp án đó đúng là trí tuệ. Anh giải thích luôn. Vì lý do gì mà chơi cái hơi thở. Vì lý do gì mà chơi cái tư tưởng. Anh giải thích sẵn trớn luôn đất nước lửa gió luôn. Ảnh làm một bầy luôn. Anh làm ra luôn cái tại sao mà tui đoán là vậy luôn. Nguyên một khúc luôn. Nói rộng ra là nguyên một khúc như vậy luôn. Là bà con nghe ỉa mửa luôn. Ù té ra là có lý do hết. Chứ không phải anh ngồi nói là: Hắt xì ngứa lỗ mũi trái đề mục lửa. Hắt xì ngứa lỗ mũi phải. Nước. Đâu có phải vậy. Nó phải có lý do đàng hoàng. Nó có lý do đàng hoàng nhân quả đàng hoàng nó mới kiếm ra nó mới đưa ra. Cái đó mới là cái người ta không nói ra. Mà vô tình một cái là cái Hoa sen trên đá áp dụng đúng, sát luôn. Anh đã nói lần thứ nhất mà vì lý do gì đó nó cản cái cụp thì khi mà hỏi lại lần thứ hai là nói hay hơn. Cái đó là Hoa sen trên đá nó đặc biệt chứ không phải nó hay vậy đó. Nếu mà anh để ý một cái câu chuyện vớ vẩn một cái chuyện nào đó rồi cái hỏi thêm lần nữa. Cái lần thứ hai nó nói hay hơn. Chứ không phải là nó nói nhai lại cái khúc cũ. Nó không bao giờ nhai lại cái khúc cũ. Không bao giờ. Nó lúc nào cũng có cái mới. Mà lúc nào nó cũng khía cạnh và lần thứ hai lúc nào nó cũng hay hơn. Thành ra là anh, cái trò chơi nó là vậy. Anh ngồi. Nếu mà anh hỏi đố thì nó chẳng đi đâu. Nhưng mà nếu mà anh sống chết với cái phương pháp đó mà anh làm không ra. Anh hỏi lần thứ hai cái thứ hai nó hay hơn cái thứ nhất. hay vậy đó. Và như vậy cứ… nó sẽ càng ngày càng nâng cấp lên. Chứ không phải là nó nói cũng vậy được đâu. Nó không có cũng vậy đâu. Thành ra là cái Hoa sen trên đá nó cũng… cái cách nói chuyện của Hoa sen trên đá rất là sát. Khi mà đợt 1 là nói tổng quát. Đợt 2 hỏi lại thêm một lần nữa. Vì lý do gì đó hỏi lại thêm một lần nữa hay là có dịp để nói lại một lần nữa thì lần thứ 2 hay hơn. Lúc nào cũng hay hơn. LÚC NÀO cũng hay hơn. Chưa lần nào trật. Đó là cái lần thứ 2. Và lần thứ 3 thì là hay lắm. Lần thứ 2 lần thứ 3 là hay lắm lận. Đó. Thì đó là cái luật chơi. Thành ra là khi mà La Hầu La đậy rồi giáo giới của La Hầu La thì là cái đề mục thiền định là do tai nạn mà ra. Chứ không phải là do ông La Hầu La ông kêu chứ: Ê thầy Thích Ca con hỏi là đề mục nó ra làm sao. Không có. Nó không hỏi tại vì cái hiện tượng nó xảy ra như vậy rồi. Cái hay mà mình thấy hay á của Phật Thích Ca khi mà mình đọc mình suy nghĩ ấy là ổng không có đổ lỗi. Ổng không có… Xá Lợi Phất biểu tại sao con nói, trước khi con nói thì con phải quán nha. Cái đó là nhỏ. Tép riu. Ảnh không có nói. Ảnh chỉ đưa ra cái Xá Lợi Phất ngồi suy nghĩ. Ồ té ra câu trả lời là như vậy. Thì cái thằng Xá Lợi Phất. Mình này trước khi mà nói ra là phải coi coi thằng em mình, thằng em mình hiện giờ là đang tập cái đề mục nào. Rồi phải hiểu lý do tại sao này. Rồi từ đó mình mới đưa ra mấy cái đề mục của mấy thằng bạn của mình. Nhiều thằng lắm chứ bộ. Thành ra là nó mới ra được cái khúc đó. Quá hay luôn mà cái cách của ông Phật ông nói không quê. Ổng không có quê. Ổng nói… Biểu. Mẹ lần sau mày nghe không nghe không nghe không là có ngón trỏ ra là nghe không nghe không rồi thằng kia dạ dạ dạ dạ ù mịa nó… cái kiểu này là thấy hoài. Mình phải hiểu rằng ấy là học trò của mình khi mà nói ra là nó không có đúng ý. Mình không có ê dẹp. Tui cấm anh. Đó là những cái người mà anh nghe kỹ: Tôi cấm anh không có được nói tới. Chấm dứt, chấm dứt nghe chưa. Không có tư tưởng, không có linh hồn. Đi. Biến. Về. Biến. Nhốt. Nhốt. Nhốt. Đi đi đi đi. Đi đi. Đừng có vô đây. Như vậy á là làm cả pháp giới nó sợ luôn. Anh đang huấn luyện quân sự ấy chứ không phải huấn luyện người tu. Người tu người ta sẽ hỏi. Anh phải… do người ta hỏi, rất là nhiều người hỏi. Vân vân. Anh phải tùy cơm mà gắp mắm. Anh gắp mặn quá nó ăn không được. Anh phải gắp vừa vừa thôi. Bự quá ăn không được. Vừa vừa thôi thì nó mới được. Chứ không có KHÔNG CÓ ĐƯỢC. Vô lý. Vô lý người ta có quyền nói cái gì cũng được hết. Nhưng mình không bao giờ được nói KHÔNG ĐƯỢC. Nếu mình là thầy của họ mình không được nói cái đó. Và Hoa sen trên đá không bao giờ làm cái chuyện đó. Thì giáo giới là như vậy. Về La Hầu La thì đủ rồi. Như vậy là bước qua một cái đề mục thứ tư là đề mục mà phải khen ông Phật. Cái này là hồi xưa là những cái đề mục trước là mình đã khen ông Phật rồi thì bây giờ đề mục thứ tư này là phải khen ông Phật. Là cái cách khen ông Phật hay nhất. Ông Phật ổng bị bệnh không biết ổng khùng hay sao ấy. Ổng đi thuyết pháp rồi có một người khoái quá nghe ông Phật xuất hiện trong cái khu mình là tới hỏi liền thôi. Thì vừa mới thấy mặt là ông Phật đưa ngón tay lên chu cái mỏ mà nếu nói tiếng anh ấy là No no no no thì thằng này ủa sao mà ông Phật khi không vô mà no no no ớn quá. Hồi trước đến giờ chưa có chuyện này mà ủa sao kỳ vậy. Ồ sao mà mình có vậy. Rồi cái thằng này cứ đi theo mà không dám nói, mà không biết là ông Phật bị gì. Đâm ra phải đi theo thôi. Đi theo thì ảnh mới quay lại ảnh nói chứ: Tôi đang kinh hành. Thành ra tôi không nói được. (…), đi theo thôi. Ổng đâu có nói gì đâu. Ông Phật ông ma đầu. Rồi cái chút nữa cái thấy ổng yên yên yên rồi mình ghé tới làm một cái điệu bộ để ông hiểu là mình sẽ nói, mình sẽ hỏi ổng. Chưa phải thời. Ồ mẹ cái này là bệnh hoạn thật rồi. Chết cha hoặc là mình bị bệnh hoặc là ổng bị bệnh thôi. Ổng nói chưa phải thời là sao? Là một người chuyên khoa về thuyết pháp thì lúc nào cũng phải cấp cứu hết. Chứ còn cái chuyện mà tự nhiên ổng kêu chưa phải thời là làm sao? Ôi vậy thì thôi mình phải đợi thời… càng theo ổng nữa. Càng chú ý nữa. Càng suy nghĩ cái người của mình có đúng không. Thì ảnh suy nghĩ. Ảnh suy nghĩ thì… Tới một lúc thì ảnh mới nói ông Phật nói nay phải thời. Là ngồi nghe liền. Ông vô là phang liền. Vô thường khổ vô ngã rồi gì. Ví dụ này ví dụ này là anh ngồi anh coi nói chuyện thì tự nhiên anh cúp điện à. Xong rồi đó con. Con đi đi. Là cái thằng này ngớ luôn tại vì nó dồn cho một cục khổ vô thường vô ngã. Mà phải là vô thường nghe chưa. Không có vô ngã nghe chưa. Là anh sắp xếp anh sắp xếp không không cái này là vô ngã, bỏ bỏ bỏ. Cái này là khổ, bỏ bỏ bỏ. Vô thường, ô vô thường đây là vô thường này. Đang suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ. Vô thường vô thường vô thường đừng có cho nó vô mấy kia, đi vô, vô thường vô thường vô thường. Đang suy nghĩ suy nghĩ vậy con bò nó quất cái uỳnh một cái là lộn mèo anh chết ngắc. Con bò nó húc anh phát, bò điên. Thì người ta la lên người ta ối một cái người ta chạy tới thì là ảnh cũng chết rồi. Nhưng mà ảnh vẫn còn nghe văng vẳng đâu đó. Nó là con bò điên mà mày đứng đó làm cái gì không biết. Mà ngay cái khúc mà nó đang nhỏ mà ủi vô mà mày còn đi vô trong đó để làm cái gì không biết nữa con ơi là con sao mà con ngu quá vậy. Đó thì là thằng này nó nghe cái đoạn đó thì là nó nghe được đoạn đó đồng thời nó suy nghĩ về cái sự vô thường. Nó thấy đúng vô thường quá. A la hán mẹ nó luôn. Ù mịa. Ù. Không có nhập sơ thiền nha. Cái này nha. Không có nhập sơ thiền. Không có xuất sơ thiền nha. Không có nhập cục cứt gì hết nha. Chỉ có cái suy nghĩ vô thường thôi. Mà là vì anh Phật anh chầu nó nguyên một cái gói anh đưa ra là thằng này phải gỡ ra từng miếng đạn. Thì khi mở ra thì mới thấy là có lẫn lộn cát là cát khổ vứt, cát vô ngã vứt, khó hiểu vứt. Chỉ có vô thường thôi. Thì là ảnh đang suy nghĩ ồ cái này vô thường cái kia vô thường. Con bò nó húc cho một cái chết ngắc. Thì tai tiếng lên đến ông Phật. Tai tiếng là dễ lắm. Thầy ơi thầy. Thầy ơi thầy. Có người chết rồi thầy. Ảnh hỏi chứ: Ai? Cái thằng mà vừa rồi á, nó chết rồi. Nó mới đi được có 1 cây số à. Con bò nó ủi vô cái đường hẻm nó hết đường chạy nó có biết gì đâu nó lủi cũi lủi cũi nó vô cái đường hẻm. Con bò nó ủi vô là hết đường. Nó quất cho một cú gãy xương sống chết ngắc. Nó còn nói nói nói được cái gì đâu mà chẳng ai hiểu hết. Giờ nó chết rồi. Rồi nó đi. Cái người kia buồn quá. Thầy. Buồn quá thầy. Đi thôi không có nói gì hết thì ông Phật ông không có dịp để nói. Buồn thì đi thôi. Thì cái chuyện đó không nói. Thì cái thằng thứ hai đứng đó nó nói: Ụ mịa mày nói sớm một chút được rồi. Ụ mịa mày nói cái khúc đó làm cái gì? Ờ. Trách ông Phật. Người ta chết chứ đâu phải… Mày không chết rồi đó. Nhưng mà cái thằng đó nào là cha là mẹ là chú là bác mà nó chết trong đó là nguyên cái gia đình nó luôn là mày tính làm sao? Ô cái câu nói nó vớ vẩn như vậy. Thì buồn quá thành ra bí quá thành ra là một tỳ kheo vô danh nào đó nói: Thầy thầy thầy thầy ổng chết ổng làm cái gì thầy? Phật ngồi: A la hán. Ồ mình té ngửa. Té ngửa. Không giải thích nha. Và quả thật Tibu đã không giải thích. Tibu là dân nhà nghề. Hễ mà có một vấn đề gì là bám riết cho tới khi nào ra thì thôi. Không nản. Bám cái này là cái gì đây? Cha này nó ngu đến mức độ mà nó nói làm sao cũng được à? Làm sao không A na hàm? Làm sao không Tu đà hườn. Mà sao phang ngon lành cái A la hán chứ không làm gì? Mà thằng này có biết thiền không? Không. Thằng này có biết định không? Không. Mà ở đâu mà ra. Mà nói chuyện, vậy là chắc nhiều tiền lắm đưa ổng đút bớt ổng cho A la hán. Chứ còn cái gì nữa. Đó là cái suy nghĩ đầu tiên. Suy nghĩ thứ hai là mẹ mày suy nghĩ bậy. Mày suy nghĩ bậy. Mày đồng hóa thầy của mày với những cái dân mà buôn gian bán lận à? Không được. Thành ra là mình phải suy nghĩ rõ hơn. Mình suy nghĩ một hồi. Nhưng mà cách nào mà ra A la hán ta. Đặt trường hợp mình, mình vô thì làm sao. Thì lúc đó là cái bàn cờ tướng là đặt trường hợp mình rồi. Chứ không phải cái thằng kia nó đưa ra bài toán nữa. Nó không… đặt trường hợp mình thì làm sao. Thì mình giải quyết nó có lẽ kỹ lương hơn chứ còn nếu thằng kia giải quyết thì mình chỉ có đứng coi thôi. Mình mục kích thôi chứ mình không có vận động. Đặt trường hợp mình thì làm sao. Thì cái óc của mình nó ẻn ẻn ẻn nó sang số một số hai số ba rồi. Nó bắt đầu nó vận dụng được. Và như vậy á bài toán này sau hai năm hay ba năm gì đó không biết mà anh cũng kiếm ra. Đúng A la hán. Lý do á là anh Phật, khi mà A la hán là phải biết nguyên câu chuyện luôn. Anh Phật anh tính rằng cái thằng này là chết rồi. Thằng này là thằng chết. Thằng này là cái thằng mà thây ma biết đi. Mà anh không nói ê chú như tất cả các Chân sư kia tên… Ta cái gì cũng biết hết. Các đệ tử tới đây là ta phán là phải nghe. Chân sư sẽ nói một câu: Chứ anh tới đây làm cái gì? Anh sẽ chết bị bò húc ở khúc đó. Dân chúng hứ hứ. Huynh ơi huynh ơi huynh ơi. Bây giờ làm sao huynh. Thì thầy đâu có nói gì đâu. Thầy nói vậy thôi chứ bây giờ tôi đi về. Vậy thì coi như tôi không có ở trong đây. Tôi đi. Đi ra ngoài kia nó húc rầm chết. Bà con vỗ tay … Hay quá hay quá hay quá. Chân sư hay quá. Mà ông Phật kêu dốt. Mẹ mày á là cái thằng cứt. Đít chưa có chùi sạch. Cứt xu không à. Mày rởm. Mày đã thấy cái đó rồi mày phải lấn tới nữa. Như tao đây nè. Khúc nào. Nói chỗ nào. Lúc nào. Nói như thế nào. Phải lắt léo nó. Phải đưa vô bài toán. Nó khó.  Thì khi mà nó đi nó suy nghĩ như vậy nó đi tới đó. Nó suy nghĩ năng lắm nó đâu có biết bò cứt gì. Nó quên cha nó cái câu mà bò ăn rồi. Quên cha nó thì nó cứ suy nghĩ suy nghĩ chứ nó đi mày canh cho trúng á. Mày canh cho trúng nó ủi trúng ngay chóc chỗ đó cho mày coi. Xê xích chút đỉnh thôi. Nó ủi vô cái khúc nhỏ. Cái đường nó nhỏ có con bò chạy vô giữa mày cũng đi giữa nó quất cái rầm là đúng rồi. Mà khúc đó là cái khúc mà cho nó chết. Cũng được tại vì không thành vấn đề nữa. Nó thành A la hán mà. Không thành vấn đề nữa. Ông Phật Thích Ca ông nghĩ tới như vậy là phải nói rằng ấy là một lần nhé là đúng nghe. Chứ không có lộn ý lộn nghe. Một lần là đúng. Với một người lạ nghe. Không hiểu ông Phật là gì nha. Không hiểu gì hết luôn nha. Đưa một bài toán thằng đó làm. Hễ mà nhận pháp là làm. LÀ LÀM LÀ LÀM. Chứ không có nhìn trái nhìn phải là đủ chưa ta đủ chưa ta là trật. Thành ra là phải đi như vậy. Phải hợp rơ với nhau như vậy. Phải ký hợp đồng ngầm với nhau là như vậy. Thành ra đi vô trong đó, mịa, táng vô. Chết. Mới hay. Thì phải nói rằng cái này là chỉ có khen ông Phật thôi. Thì là khen thấy hay quá thành ra là khen ô ông Phật hay quá. Ngược lại á có một cái nữa á là tới giờ này cũng nghĩ không ra. Tức là hai mươi mấy năm rồi. Là ông kia ông bị bệnh. Xá Lợi Phật tới hỏi chứ anh khỏe không? Anh kia kêu ù mịa đại huynh ơi nó đau quá. Nhìn đại khái như là ung thư. Nó đau quá không chịu nỗi nữa rồi. Cái ồ thì khổ vô thường vô ngã thôi thì cái câu chuyện chỉ là như vậy thôi. Nhẫn nại nhẫn nại nha. Nó nhẫn nại không nỗi nữa. Ờ nó đau quá rồi. Thôi thì đại huynh nói với Phật là như vầy. Con sẽ đi kiếm con dao có nghĩa là tự tử. Có nghĩa nói về tiếng tây, nói về tiếng nhật là Harikiri tức là rạch bụng mà chết. Hoặc là đâm vô mà chết. Thì Ấn độ nó không có nói về Harikiri nhưng mà nó nói rằng hãy đi kiếm con dao. Cái danh từ thời đó. Nó không có nói chuyện một cách trực tiếp. Nó không có vô trong đó. Nó chỉ nói là đi kiếm con dao thôi. Thì người ta nói là thôi chết rồi. Nhưng mà làm sao. Rồi. Thì á cái chuyện này là bí. Bí như vậy là lâu rồi. Khoảng là tám mươi hai cho đến giờ này…
Anh Thọ: Vẫn còn bí.
Thầy Phước: Vẫn còn bí. Là tức là hỏi về cái người tự tử đó thì Phật nói rằng A la hán. Nhưng mà mình nói rằng là đặt trường hợp của mình. Coi như ở ngoài thì dễ chấp nhận lắm. Người ta sẽ nói là ờ cái mũi dao mà đâm vô da của anh đó, chạm da một cái là Tu đà hườn, quất một cái nút sâu một chút là A na hàm à Tu đà hàm. Quất dao thứ ba á là gần tới động mạch ấy là A na hàm. Nhấn cho tới đúng bể động mạch thì khi nó bể một cái là A la hán. Đó là kinh đại thừa họ nói. Nhưng mà không có thuyết phục lắm. Tức là mình không có biết được là cái người mà chết đó là không phải là người thường là cái chắc rồi. Nhưng mà họ xào nóng cái đầu, họ ở tư thế nào đến khi mà họ vừa giữa cái ngầy ngật của cái đạo pháp và cái ngầy ngật của cái cơn bệnh. Rồi cuối cùng họ lấy con dao tự tử. Là tức là chấm dứt cái chuyện này. Là tự ngã nó lớn nhất mà sao mà lại có thể hủy hoại cái tự ngã bằng cái con đường lớn nhất mà bằng cái đâm vô. Rồi sao mà ra A la hán. Cái này là không hiểu hoàn toàn luôn. Không hiểu hoàn toàn. Thành ra cái thế cờ này như vậy là từ hồi chín mươi hai, tám mươi hai, tám mươi mốt. Chín mươi mốt. Chín mươi mốt. Cho tới giờ này là hai không mười chín. Vẫn kiếm không ra. Này là coi như là hãy gởi lại những cái người coi như là có nghề hơn.
Anh Thọ: Thế hệ thứ hai á.
Thầy Phước: Ờ thế hệ thứ hai. Có nghề hơn để mà bàn cái chuyện này. Thì nếu mà bàn được ai mà nghe thì là lỗ tai vàng. Đó là quá hay luôn. Không có hiểu ý được nghe. Hai Lúa cũng không có hiểu được. Không có hiểu tại sao lại là có thể với cái bản ngã bự. Đau đớn thường thường người ta nói nhẫn nhục chứ. Ông Phật nguyên cái khúc đầu tiên là nhẫn nhục rồi. Thì nếu mà nhẫn nhục rồi mình chết thì mình không biết như thế nào? Nhưng mà á nó còn hợp lý. Chứ còn ông này ổng tự tử. Ổng chấm dứt mà ông Phật ông kêu A la hán. Đâm ra mình không hiểu.
Anh Thọ: Trong kinh đó thôi chứ chưa chắc ông Phật đã nói vậy.
Thầy Phước: Ớ không. Không. Cái kinh nó nói ông Phật là ông Phật nói là A la hán. Kinh tiểu thừa cũng có. Kinh đại thừa cũng có luôn. Không không thiếu. Thì rồi. Hết cái…
Anh Thọ: Cái… cho em hỏi lại, trở lại cái chuyện mà cái ông mà bị bò húc đó. Trở thành A la hán đó. Thì ổng cứ tiếp tục ổng suy nghĩ vào cái chuyện vô thường. Cho đến khi mà bò húc ông thì ông vẫn nghĩ đến cái chuyện vô thường. 44.46 chứ ông không có một cái tư tưởng khác. Thì kết quả là ổng trở thành A la hán vì cái chuyện mà cái tư tưởng cuối cùng của ổng là cái tư tưởng vô thường. Như vậy có thể nói rằng đó là một cái phương pháp mà sử dụng vô thường để tu tập trở thành A la hán hay không?
Thầy Phước: Thì nó là vậy nhưng mà nó lập lòe nó lửng lơ lắm. Nó lửng lơ lắm vì nó có kẽ hở nhiều lắm. Cũng giống như ông kia ông đâm. Cũng giống như ông này ổng lửng lơ ổng chết thì có thể là trong một số trường hợp nào đó nó trúng. Nhưng mà có khi nó lập lửng con đen à. Nó giống như là đạo nộ vậy đó. Tôi giận là tôi giận vậy thôi chứ tôi có bị gì đâu. Thấy không. Đá đấm người ta xịt máu cam tùm lum tà la mà kêu là đạo nộ. Cái đó kỳ. Hay là đóng cái cửa gãy cái rầm một cái gãy cái tay. Người gãy cái tay là người đó què luôn đó. Mà nói là đạo nộ rồi mới ngộ. Không hiểu. Không hiểu. Cái đó không hiểu. Không hiểu. Tại vì là nó nhiều kẽ hở quá. Nó không hiểu. Nó không có đặc biệt được. Đó rồi cái thì những cái đó là cái mà có lẽ là có thể có xảy ra nhưng dành cho một số người đặc biệt nào đó. Rất rất rất đặc biệt. Rất đặc biệt.
Anh Thọ: Dạ chứ không phải là một cái phương pháp hoàn chỉnh để tu tập mà trở thành A la hán.
Thầy Phước: Không có hoàn chỉnh, ừ, của số đông. Nhưng mà để nói lên là nó là như vậy đó. Nó có một cái độ đong đưa như vậy đó. Thành ra là nếu mà mình kỹ lưỡng á thì là không biết được. Tại vì cái này là có một người à. Chẳng hạn như ông bò húc. Bò húc thì lúc nào cũng có. Xe húc cũng có. Xe lật cũng có. Nhiều lắm nhưng mà đâu có ai là A la hán đâu. Rõ ràng á tới giờ này là nói về số người chết nằm ở trên cái bức tường đen của quân lực Việt nam cộng hòa với quân lực của Mỹ mà nó đưa lên tất cả danh sách của những người mà bị chết ở trên tường đen á.
Anh Thọ: Virginia.
Thầy Phước: Thì chết như vậy á là người ta thống kê á là nó không có đông. Tại vì đó là chết trong vòng mười năm hai mươi năm gì đó. Trong khi đó thì cái chết mà chết vì xe tông ở New York hay là New gì đó nó chết còn lẹ hơn nó chết nhiều hơn cái đó. Như vậy thì mình thấy nó chết đông lắm. Nó chết đủ thứ kiểu hết. Nhưng đâu có ai thấy A la hán.
Anh Thọ: Dạ. Đâu có ai trở thành A la hán đâu.
Thầy Phước: Thấy không. Nó chết đông lắm. Nhiều lắm á. Mà đâu có ai A la hán. Không thấy.
Anh Thọ: Có thể là cái ông đó ổng đi gặp ngài Thích Ca. Rồi ngài Thích Ca giảng cho ổng một bài pháp mà đặc biệt chú trọng đến vô thường. Tính cách vô thường. Cái đây là nói chuyện đạo chứ không, nói chuyện pháp nói chuyện tu hành chứ không phải là khơi khơi. Rồi cái ổng cứ đi ổng cứ suy nghĩ triền miên khói lửa luôn. Thì em nghĩ cái đầu ổng lúc đó là nó nghiêng về Pháp.
Thầy Phước: Nó chuyển rồi.
Anh Thọ: Nó chuyển. Dạ. Thế còn những cái người dân chúng bị tại nạn xe cô ấy là cái đầu họ bình thường. Họ sống theo một người bình thường.
Thầy Phước: Họ nghĩ cái chuyện của họ.
Anh Thọ: Thành ra hai cái đó không có thể nào mà coi như là …
Thầy Phước: Không vô được. Nó không vô được. Phải nói rằng là cái suy nghĩ mà đưa lên A la hán được cái vị đó, phước báu đó, nếu mà trúng số á, nếu mà ông gọi là trúng số độc đắc của ông đó đó là ông phải trúng hai ba Trái đất. Hai ba Trái đất. Tức là ông đó ông phước báu lớn đến độ mà ông trúng số một cú á là tiền thưởng của ổng là hai ba Trái đất.
Anh Thọ: Dạ. Hổng có tu hành gì mà chơi một cú là được liền.
Thầy Phước: Chơi một cú là được liền. Mà ổng đâu có biết cái gì về Thiền định. Về đề mục cái gì đâu. Đâu có. Ông không hiểu gì hết. Cái đó lạ. Mà thấy rõ luôn là đúng, là hợp lý và có thể xảy ra được. Ù cái đó mới độc chứ.
Anh Thọ: Có thể ít nhiều cũng có tha lực của ngài Thích Ca trong đó anh ha.
Thầy Phước: Không tại vì rằng ấy là đương nhiên rồi khi mà nói chuyện thì là cái cách nói chuyện của thầy Thích Ca cái câu chuyện này hay. Là khi mà nói chuyện với một ông Phật là ông Phật ông chiếu phim cho coi. Ổng nói tới đâu là hiện hình tới đó. Đó chứ không phải ổng nói chuyện đãi bôi đâu. Không có đãi bôi. Ông nói chuyện chẳng hạn như nói hồi hôm qua là tui đi trên xa lộ là miệng mình nói như vậy nhưng mà trong cái linh ảnh mà mình thấy là ổng kể cái xa lộ khúc đó. Rồi cái tự nhiên nó rớt cái bánh xe thì ổng sẽ thấy cái bánh xe nó rớt cà tưng cà tưng.
Anh Thọ: Nói tới đâu là thấy cái đó.
Thầy Phước: Rồi cái xe ờ cái xe là tôi chạy tới thì tôi cũng đỡ không được tại vì cái xe nó dằn tưng tưng ở dưới đất nó dằn lên cái kiếng tui một cái là rầm. Đó. Rồi cái bắt đầu tui lạng quạ. Lạng qua bên này lạng qua bên kia tôi đậu lại tôi thấy mừng quá. Đó nó kể, nó kể tới đó là chiếu phim luôn. Chứ không phải là nó kể theo cái kiểu là kí ức như vậy. Thành ra cái lực của nó rất là mạnh. Cái lời nói của chư Phật thường là vậy. Và Hoa sen trên đá cũng áp dụng cái đó. Tức là mỗi lần họ nói thì cứ nghe Mun nói ngập ngừng. Cứ nghe cô Vân nói ngập ngừng. Cô Vân nói rất là rõ, cô Vân nói khi mà cô Vân nói kỹ lưỡng cô Vân vừa nói vừa kể là cái giọng nó khác. Mà nó chậm, rất là chậm. Chỉ có mình nghe được mình mới hiểu được thôi chứ còn không là mình chỉ thấy bà này bà ấy nói chậm vậy thôi chứ không hiểu chỗ đó. Nhưng mà thực ra là bả nói bả đang chiếu phim đó.
Anh Thọ: Đang chiếu phim đó.
Thầy Phước: Ờ thành ra cái đó là một cái chi tiết là khi nói đạo là chiếu phim. Những cái người có nghề họ nói là họ chiếu phim. Thì mới đúng. Chứ còn không họ nói thành ra đãi bôi. Nó nói cho qua chuyện. Nó không có lực, không có ấn tượng. Rồi.
Thầy Phước: Hà. Tới một cái đề mục khác nữa. Đó là ông A nan ổng tu. Thì cái này phải nói rộng ra nữa là A nan ấy là một cái đề mục. A nan cậu á chứ không phải A nan đa là…
Anh Thọ: Là thằng cháu … A nan là thị giả đó.
Thầy Phước: A nan thị giả là A nan của phe ta. Còn A nan này là A nan gặp ông Phật trong cái lúc mà sắp sửa đêm tân hôn.
Anh Thọ: A nan đà đó anh.
Thầy Phước: Ờ A nan đà đó. Thì là A nan đà là ông Phật ông chơi cắc cớ ông vứt cho nó cái bình bát rồi ổng đi. Thành ra là ối ối ối thầy ơi thầy còn quên này thầy ơi thầy ơi còn quên đây nè. Nói ông ông cứ lơ lơ ổng đi. Ổng đi thì thôi chỉ có đi theo thôi. Đợi chút nghe anh gặp thầy xong rồi anh về với em. Nó còn nóng hổi vậy luôn á. Nóng hổi vừa thổi vừa ăn vậy luôn. Ông kia kêu ôi ôi ôi tưởng thiệt tưởng thiệt nó đi luôn. Ù nó đi luôn mới là khóc hụ hụ hụ ở nhà hụ hụ ổng thì ổng ổng A nan mà ở nhà ổng kêu thôi chết rồi tôi không biết làm sao mà nói đây. Chưa có sơ múi gì hết. Em thơm đẹp dễ thở. Chưa có hiểu tính tình nó như thế nào? Mà nó đi cha mất. Chơi ẩu, ông Phật chơi ẩu. Thấy không. Chửi. Mà đâu dám chửi. Ù nó đi nguyên một tăng đoàn ở đó mà chửi. Thành ra là phải lịch sự ngồi im. Thì khi mà im như vậy ảnh tu ảnh tu đâu được. Anh An nan, A nan đa đó. Anh nhớ vợ quá anh tu không được. Ảnh thở dài, ảnh thở ra thở vô bao nhiêu cái thượng uyển cái gì Cấp cô độc cấp cô gì đó còn cái chữ gì đâu không à. Mà ảnh ngổi ảnh chán ảnh buồn ảnh không dám nói ra. Nói ra thì kỳ quá. Ảnh sợ đủ thứ mà ảnh không… thì bắt buộc ảnh phải kìm lại. Con người mà. Lịch sự. Thì mỗi lần mà anh xuất hiện trong tăng chúng. Tăng chúng còn bỏ dầu vô lửa. Bằng cách là nhìn thấy anh đi tới đâu có dám nói gì chỉ có lắc đầu thôi. Không dám chắt lưỡi nữa. À ổng là em của ông Phật thành ra là nhìn vô không biết là… ủa sao mà ông này. Chắt lắc đầu đi thì cũng được đi. Cái này là hầu hết là ai cũng truyền tai nhau cũng lắc đầu. Mới đầu ít hai ba người thôi còn sau đó là hội cái hội lắc đầu. Mà mình xuất hiện là thấy ổng lắc đầu. Ổng không nói gì hết ổng lắc đầu. Thành ra mình cũng quê phải không. Dù gì đi nữa mình cũng hoàng gia chứ phải cứt gì phải giỡn. Đó lúc đầu ổng tức: Tao mà về tao chém mẹ nó hết cái này cho nó xong cho rồi. Đó là tức như vậy. Tức nói vậy. Thế nhưng mà đâu có được. Cái này là tu hành chứ ăn đầu cha mình đâu mà khi không mình vô mình chặt đầu nó. Không được. Ngưng ngưng ngưng ngưng. Nó không được. Xì xò rồi tùm lum tà la rồi phải đàng hoàng lại. Thôi thì không biết làm sao thôi nghe lóm thôi chứ bây giờ sao bây giờ. Cái gì mà hít vô tôi biết tôi hít vô. Thở ra tôi biết tôi thở ra. Cái này. Buồn quá mà. Thôi hít vô. Hít vô tôi hít vô. Thở ra tôi thở ra. Thì ông Phật. mình tự làm theo thôi chứ tự mò mẫm lấy thôi. Ông Phật ông cười cười cười vậy thôi không nói gì. Thành ra là không biết đúng hay sai. Nhưng mà thôi kệ. Chẳng hại gì. Không lẽ nghĩ tầm bậy mình nghĩ tầm bậy mình nghĩ nhiều quá rồi. Nghĩ lung tung hết trơn rồi. Từ lúc mà coi như là chửi thằng này chửi thằng kia. Mày ấy hả mày ra ngoài đường là tao ấy hả mà về được cái lâu đài của tao là mẹ tao chơi mày liền. Mày nhìn gì? Mày nhìn gì? Đó. Nhìn gì. Tức chứ. Nhưng mà sau cùng. Tại vì nó không phản ứng gì hết. Thành ra là tự mình giải quyết thôi. Kỳ quá mình đi với ông Phật mà mình gây lộn. Tự gây lộn thì cũng kỳ quá. Thôi dẹp dẹp dẹp. Xuỵt xuỵt xuỵt. Bỏ bỏ bỏ bỏ bỏ. A nan cố gắng như vậy. Rồi A nan trong một cái dịp nào đó nghe gì hít vô thở ra rồi ông nói hoài. Ô hít vô thở ra hít vô thở ra thì ai làm không được mầy. Thằng cha này kỳ cục quá. Thôi. Ông hậm hực không lẽ mình cứ ngồi mình nghĩ hoài. Thôi thì thôi tự nghĩ hít vô thở ra. Thì khi mà hít vô thở ra một thời gian thì cũng thấy nhìn ông Phật thì ông Phật cũng vui hơn. Ổng không nói gì nhưng ổng vui hơn. Đó A nan kêu chứ chắc hướng đó. Chắc đúng đó. Thôi mình hít vô được chút, thở ra được chút đi. Mình chậm chậm lại. Thì khi chậm chậm lại thì mình thấy rõ hơn. Đây là tu hành không đấy cha. Ô mịa đây là giữ giới này, mấy tụi nó là bản thân tụi nó là chủ của một gia đình. Tụi nó đứng lên mà đi về gia đình là gia đình hoan nghênh liền. Mà tụi nó là đâu phải là ngu. Tụi nó có thể làm đủ thứ câu chuyện mà rất là nghề chứ không phải là dở đâu. Nhưng mà bây giờ thì nó thời thế thế thời phải thế thành ra là nó đi theo ông Phật mà nó làm cái này là không phải là dở đâu. Nó giỏi lắm á. Mấy tụi này là mấy tụi thứ thiệt không. Thì khi mà ở như vậy không còn lý luận, dẹp cái đó luôn. Chỉ lo hít thở thôi. Hít thở thì là ông Phật hôm đó nói chứ: A nan, nếu mà anh thấy mà có thể đi chơi với tui được không? Dạ dạ được, được chớ được được chớ. Đi chơi với ngài mà. Đi chơi với thầy mà. Đó là thầy mà. Được đấy. Đi chơi với tui. Bây giờ đi như này, đi chơi với tui, đi. Mà mình không có đi cái kiểu đi bộ, đi bộ mệt quá. Ông Anan kêu: Chứ đi cái gì mà không phải đi bộ hả thầy. Ảnh nghĩ là cái xe liền. Con về con hú một cái là có xe. Hả thầy. Ông Phật bảo: Mình đi xe cô làm chi nữa. Đi bộ thôi. Ôi zậy zậy zậy thì đi bộ. Đi bộ. Con sẵn sàng. Sao con cũng được. Con free (tự do) mà. Sao cũng được. Xuất hồn. Ảnh nghe ảnh tá hỏa. Đây Thầy làm đấy nha. Chứ con không làm được đâu đó. Không. Mấy tháng nay là anh đã hít vô tôi biết tôi hít vô. Trời ơi té ra là thầy biết hả. Biết chớ. Như Lai biết chớ. Như Lai để im coi coi nó ra làm sao nhưng mà con làm hay quá. Con làm giỏi quá. Thành ra là cái tâm con nó hiền, cái bùi nhùi nó xuất hiện. Bùi nhùi hả. Cái này của Hoa sen trên đá thầy. Sau này… sau này… còn hồi trước là không có chữ bùi nhùi.
Anh Thọ: Thầy nói chuyện hai ngàn năm sau.
Thầy Phước: Hai ba đời, hai ba đời sau. Cái này là không có bùi nhùi. Cái mầu sắc nó lẫn lộn quan tướng gì đó. Ô ô ô ô Nimita nimita. Rồi rồi xong rồi. Bây giờ nó ra được rồi con thấy vững vàng rồi con yên tĩnh hơn rồi. Cái sự nhớ vợ nó ngoai nguôi hơn rồi (nguôi ngoai) thành ra là thầy mới định dẫn con đi chơi. Kêu ố hay á thầy. Hay á thầy. Đi đi đi đi đi với thầy là khỏe rồi. Mà thầy có ghé qua bên ấy không đó. Anh vẫn còn nhớ. Vẫn còn nhớ. Ảnh nhớ con vợ mà. Ảnh nhớ. Không. Này đi du lịch. Anh buồn. Thầy không có chỉ thì thôi con không có đi. Chứ nhưng mà thầy cũng hiểu đó, con còn nhớ. Biết, biết, biết biết. Thôi bây giờ như vầy. Đi, mình đi. Rồi cái là xuất hồn pằm một phát là đi liền. Đi băng qua một cái rừng. Đi băng qua một cái rừng nữa bị cháy. Có con khỉ già bị chết. Khỉ nó chết. Nó chết cháy. Mà trước khi chết ấy thì ông Phật ông chỉ. Để ý con khỉ này nó có gì đâu. Con nhìn vô con biết liền. Cái con khỉ này thiệt ra nó chết trước khi nó bị cháy. Tại vì nó làm loay hoay làm sao đó hai hòn dái nó kẹt vô cái cây. Nó la chí chóe hồi nó nó chết rồi. Rồi cái lửa nó phực lên nó cháy thành ra là người nó vậy đó. Nó xấu xí vậy đó. Chứ thực ra là lúc đó, con nghĩ á, con nghĩ là đúng là nó phải loay hoay làm sao đó. Cái cây nó đang hở nó chẹt lại một cái nó chẹt trúng hai hòn dái của nó. Nó chết rồi. Nó chết rồi, nó giẫy dụa mà nó giẫy không nỗi nữa nó đau quá mà rồi cái thì nó chết thì lúc đó lửa nó cháy. Lửa khu rừng nó cháy thì là nó bị vậy. Không, nhìn nhìn, đừng có chạy lòng vòng vậy. Để ý cái hiện tượng đó. Dạ dạ dạ dạ dạ. Thế rồi bay đi tiếp. Bay đi tiếp thì… đi, đi đường tắt nha. Thế là lên vèo lên Đao lợi. Cung trời của những người dễ thương. Ô thấy một cái là A nan là coi như ối zời ơi đây rồi. A đây rồi liền. Nó đẹp gì mà nó đẹp. Nó nhỏ nó đẹp theo nhỏ mà nó lớn thì nó đẹp theo lớn. Mà nó kiểu gì nó cũng đẹp hết. Hay quá đi trời ơi là trời. Ở đâu mà ra vậy. Ở đâu vậy thầy ở đâu vậy thầy. Hỏi tung tích thôi. Đao lợi. Còn nữa trên đao lợi là Dạ ma, là Tha hóa tự tại rồi Sơ thiền rồi Nhị thiền rồi Tam thiền. Ảnh làm cho một dây là thằng này nó ngồi… Như vậy là càng lên cao càng đẹp à thầy? Hứm, hứm. Đẹp mê lắm. Ai cũng mê. Chu cha vậy là có cách lên hả thầy. Con đi liền. Phật Phật Phật Phật Phật. A nan. Bình tĩnh. Bây giờ phải trả lời cái câu hỏi này. Con còn nhớ tới cô vợ không? Hay không. Ông Phật. Ồ mịa bởi vậy mới nói là ông Phật. Ông Phật ô giờ này nó quật là nó quật A ki đô mà. Giờ lên ổng hất một cái lộn mèo ổng đè cổ cho thằng A nan lộn một vòng rớt xuống đè cổ liền. Hết đường luôn. Cứng ngắc luôn. Thì với một thế võ như vậy là A nan hết chạy. A nan hết chạy thì là cái câu chuyện là nó hay tới cuối cùng luôn mà. Thì nó dạ mà hỏi cái câu cũng kỳ. Con nói ra thì thầy đừng có buồn con nghe. Số là con đi đâu con cũng nhớ vợ hết. Tại vì con chưa có qua đêm tân hôn mà. Cũng chưa hiểu gì hết mà. Con là con trai tân thì nó cũng là gái trinh. Đó. Nó không hiểu gì hết đó. Ừ thì tao biết tao biết mà. Tao hỏi mày con vợ mày so với giờ này mày ở này là nó ra sao. Ông này ngồi ông nghĩ nói ra kỳ lắm thầy ơi. Không có nói đâu. Chứ có gì mà kỳ. Cái gì mà nói thì cứ nói đại đi chứ cái gì kỳ vậy. Thôi thầy ơi kỳ lắm  không ai mà nói kỳ vậy. Rủi mà nó nghe con nó cũng kỳ. Suỵt ở đây đồng không mông quạnh không có ai hết. Thì thôi cứ nói đại đi con. Nói đại đi. Không sao. Ông nói: Thầy nhớ cái con khỉ mà kẹt hòn dái không? Nó la một hồi rồi nó mới chết đó thầy. Nó đổ mồ hôi mồ kê nó bứt đầu bứt tai một hồi nó chết rồi. Đó. Rồi nó cháy nữa. Cái con đó nó còn đẹp hơn con vợ của con nữa. Nếu mà so với mấy người vì ở trên này. Đó thấy chưa. Con thấy không. Đó từ đó ảnh sắc tức thì không không tức thì sắc ảnh chơi theo cái kiểu đẹp như vậy nhưng mà nếu mà con vô một lãnh vực khác là tất cả nó đều xấu hết. Không có gì đẹp hết. Con bỏ cái một à. Bỏ bỏ bỏ bỏ. Cú này là bỏ. Nhất định rồi con bỏ. Thưa thầy con bỏ. Nó bỏ thôi. Về tu. Đề mục. Là bắt đầu con vô Sơ thiền. Sơ thiền còn gớm hơn nữa. Dạ vậy hả thầy. Là bắt đầu chơi liền. Ha ha. Thầy không. Đi nửa chừng là bắt đầu đã. Thầy ơi thầy nó gần sắp sửa vô rồi. Khi về lại tịnh xá là đã đắc Sơ thiền. Thì A nan Sơ thiền. A nan Sơ thiền đi ra thì là hí ha hí hửng. Thấy nhẹ nhàng. Người vui vẻ, nhẹ nhàng dòm đâu cũng vui hết. Trong khi đó là mấy cái ông mà lắc đầu ấy ổng cứ vẫn tiếp tục lắc đầu. Ổng buồn phải không, nhưng mà A nan cũng tới hỏi: Mấy anh ơi giờ này không phải A nan hồi xưa nữa. A nan là sơ thiền rồi. Ly bất thiện pháp rồi. Tôi biết, chúng tôi biết. Nhưng mà chúng tôi cười là vì anh tu mướn. Ù mịa. Bởi vậy học thầy không bằng học bạn mà. Ù cái thằng bạn là cái thằng mất dạy. Mà cái khi mà nó nói ra vậy là một là bỏ. Bỏ thì uổng. Hai là mày chơi tới luôn. Ụ mịa nó là vậy. Đó là cái tinh thần thứ mấy của cái Hoa sen trên đá.
Anh Thọ: Thứ tư.
Thầy Phước: Anh đã chạm vào Hoa sen trên đá là tui chơi tới luôn. Chứ tôi không có phải là: Mày rắc rối hả. Mày rắc rối là tôi dớt. Chứ tôi không có lui. Tui không có phải vì lý do gì đấy mà tôi lui. Đó thành ra cái thằng Hoa sen trên đá là nó dùng những cái câu này. Nó chắt lại. Những cái quê á của một thằng bạn kêu lắc đầu. Mình đã lên sơ thiền rồi nó còn lắc đầu cứt gì nữa. Rồi vô lý. Thành ra nó hỏi ê ê tui... Sơ thiền mà. Nó nói: Chúng tôi lắc đầu là vì anh không có Sơ thiền đâu. Tại vì anh tu mướn. Phật mướn anh. Ù anh trợn mắt U u u u anh về nhà anh chơi luôn.
Anh Thọ: Anh về nhà anh tu thiệt á.
Thầy Phước: Chơi luôn anh không thèm nữa. Cái này chơi chơi ra lẽ luôn. Đó thì là A nan đi như vậy. Thôi muộn rồi một tiếng rồi phải ngừng.

Cái hay của Phật Thích Ca - 3

Thầy Phước: Rồi. Tiếp tục một cái đề tài mà coi như là kêu dở mà là dở cũng được. Mà hay á thì là hay vô cùng. Tại vì nó sát với thực tế. Nó sát với thực tế. Chứ bây giờ mình nói về chuyện Chúa Giê su một chút đi. Chúa Giê su nói rằng á nếu mà anh muốn mà làm cho nước Chúa vui vẻ thì anh không có được làm ẩu. Chẳng hạn như anh làm một cái lỗi thì anh phải sửa cái lỗi trước đã rồi anh hãy đi tới tôi sau. Có nghĩa rằng anh làm một cái lỗi nào đó mà mang tính chất gì đó rồi anh sửa được. Thì khi anh phải sửa đi đã. Anh phải sửa đã rồi anh qua đó anh nói với tôi, xưng tội với tôi sau. Có nghĩa rằng anh xưng tội mà anh không có đụng tới cái lỗi đó là ba láp.

Anh Thọ: : Như không.
Thầy Phước:  Ừm. Chúa đó. Anh muốn hiệu quả thì anh phải sửa lỗi đó. Có nghĩa rằng ấy là: Hãy nói lời yêu thương. Có nghĩa rằng ấy là hãy sống đàng hoàng với nhau. Đó, thì là mới được. Chỉ vậy thôi. Tỏ thiện chí tối đa. Vậy thôi. Thì nó mới được. Nó mới về được với nước chúa. Chứ còn anh nói cái miệng không à là cái lưỡi anh nó lên đó. Chứ còn anh nghe được lời tốt là cái lỗ tai nó đi á. Chứ còn anh là anh ngồi đây. Đó thành ra là lỗ tai với lưỡi nó nằm ở trên đó nhiều lắm. Thành ra là mình không có nên xé con người mình ra theo cái kiểu như vậy nó vớ vẩn đi. Mình đi là mình đi nguyên con luôn, nó vui. Đó. Thì đó là cái chuyện mà hơi hơi bên lề một chút. Đó là cái chuyện mà mình gọi ngắn thôi. Đó là độ tử. Độ tử chỉ xảy ra ở Đại thừa thôi, Tiểu thừa không có. Nam thừa không có. Nam tông không có. Anh nào nấy lo và ai co nấy ấm thôi chứ còn ráng mà chịu. Đó. Vậy thôi. Nó là vậy. Nếu mà nó không có mấy ông Đại thừa. Không có tác động của ông đại thừa thì mình thấy rằng ấy là cũng có lý. Tại vì anh làm cà chớn thì anh đi xuống. Anh làm đi lên thì anh đi lên. Chứ mắc mớ gì mà tui có thể đưa anh đi lên được.
Thầy Phước:  Rồi. Tiếp tục về cái hiện tượng này thì tôi đã nói rằng ấy là mình không cần thiết thì nó chả có là cái gì đâu. Nhưng mà thực tế mà khi mà mình, bản thân của mình thôi. Khi mà mình làm một cái chuyện mà cà chớn là nó bu theo mình, nó dằn vặt mình. Và có thể là nó không bao giờ hết đâu. Và cũng có thể là hết nếu mà đó là nhẹ. Chứ còn nó nặng là mình thua. Thử hỏi cái chuyện mà Hoa sen trên đá chiếu cái đèn pin về cái hướng mà lãnh cung. Thì khi mà một ông hoàng tử ổng ở mười lăm năm. Từ mười lăm tuổi cho tới ba mươi tuổi. Trước khi ổng đi á là mười lăm năm. Rồi ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm. Và một đêm như vậy á là ảnh tối thiểu là một người, nhiều thiểu á, nhiều thiểu là 4 người. Bốn cái góc giường, bốn cái chân giường là bốn người thôi. Còn hơn quá nữa thì mình cũng không biết. Nhưng mà đó là mình con người mình nghĩ vậy thôi. Nghĩ được nhiều lắm là tới đó thôi. Và ăn chơi ngủ nghỉ nguyên một hệ thống tập đoàn là ngự lâm quân và ngự y. Nó theo sát. Hễ mà thầy mà ắt xì một cái là rồi là trùm đầu. Hễ mà cái gì một cái là phải đưa thuốc vô chứ đâu có thể mà một người mà trông cái quốc gia mà bị bệnh đâu. Nó không cho. Thành thử ra là nếu mà trục trặc một cái là ảnh ra sáng sớm là có người điều tra viên. Những người điều tra viên. Tổ điều tra viên tới nói: Sao sao, hồi tối làm sao. Nói ôi trời ơi ổng khỏe luôn ổng làm cho khỏe luôn. Làm là mệt mỏi luôn. Con còn mệt nữa. Ô vậy hả, vậy thôi đươc rồi. Là chỉ vô cái lãnh cung là bắt đầu là con là lúa là vàng luôn là đồng thời con lúa vàng luôn. Con phục vụ xong rồi con cũng vô mà không phục vụ xong rồi con cũng vô. Mà ngài không có làm gì tới con hết con cũng vô là tại vì con đã đụng tới hệ thống an ninh quốc gia rồi. Là tất cả mọi người đều vô hết. Không có gì hết. Và những cái câu mà chẳng hạn như là ông hoàng tử có thể nói rằng là: Trời ơi hôm qua nha có một cô mà vô mà cô vừa nói vừa cười mà vừa nhảy múa y chang như con khỉ luôn. Hay dễ sợ luôn. Mà phải thấy mới hay á. Đó rồi cái là sáng sớm ra rồi cái chiều dậy… mất. Mất đứa đó thì là hoàng tử hỏi ủa đâu rồi. Cái đứa đó đâu rồi. Tình thật hỏi như vậy. Thì là đâu có còn cách nào nữa đâu. Thành ra là chỉ nói rằng là con chỉ kiếm ra được một người hay hơn ngày hôm qua nữa. Đó.
Anh Thọ: : Dạ. Để thay thế.
Thầy Phước:  Ờ. Đâu đâu đâu đâu. Nhưng mà ông hoàng tử ông nói: Không. Tôi muốn cô đó. Bây giờ cô đó ở đâu rồi. Mà phải thưởng nó thưởng… Dạ giờ này  thưởng chắc cũng không nổi rồi. Nói: Sao. Dạ lãnh cung. Lãnh cung là sao? Lãnh cung là sau khi mà sử dụng rồi á, qua tay thầy rồi á, qua tay ngài rồi á thì nó lấy bàn chải nó chải. Mà khi nó lấy bàn chải nó chải thì ai sống thì sống còn ai chết thì chết. Trời ơi ù mịa sao mà ghê. Ngoài này bên này một đêm tới sáng là như vậy hả? Dạ thông thường là vậy. Chết mẹ rồi. Ổng không có được nói chữ chết mẹ. Nhưng mà đúng là chết mẹ. Ổng buồn lắm. Và ổng cứ thắc mắc là như vậy là ba trăm sáu mươi lăm ngày. Nhân cho một đêm là ba trăm sáu lăm à nhân cho một năm là nhân cho mười hai. Nhân cho mười đi, nhân cho mười đi. Thành ra là ba ngàn sáu trăm người rồi. Bây giờ nhân cho mười lăm. Nhân cho mười luôn đi. Là ba mươi sáu ngàn người. Ba mươi sáu ngàn người phải đi qua ổng và phải đi vô cái gọi là lãnh cung. Là hết đường rồi á. Là ở tù mà không bao giờ ra ngoài ánh sáng đó. Cái hiện tượng nó xảy ra thời đó rồi đó. Thì ổng vui không? Ổng mới là lá la là là lá lá la hay là ổng… kỳ quá cái phong tục này mình phải thay đổi thôi. Nhưng mà nó đã có từ hồi xưa tới bây giờ thay đổi cái gì. Nó kẹt cứng không thay đổi được. Ha. Trốn thôi. Vì lý do đó mà trốn. Nếu mà anh nhìn ra được như vậy thì anh nhìn ra cái trốn anh thấy có lý. Còn nếu mà anh nhìn cái khác anh nói là trà dư tửu hậu ổng chán quá ổng muốn của lạ. Có nghĩa rằng á là thầy chùa ngồi nghe nhạc đạo hoài chán quá thôi bây giờ nghe nhạc Khánh ly. Cho nó vui. Đó. Thì ở thầy chùa của mình mình đã từng nghe văng vẳng tiếng Khánh ly rồi. Chứ đâu có nhiều. Thì á trong cái điều kiện mà Phật Thích Ca mà tính toán sơ sơ như mình á là ba mươi sáu ngàn người là một tỉnh mẹ nó rồi. Là tỉnh gái đẹp không á. Liệu hồn. Tức là nó xơ múi ở dưới nó xơ múi lên. Những con gái đẹp thì nó không rờ đâu. Nhưng mà những con không có gái đẹp là mấy thằng quan nó chơi trước. Nó là đau khổ hàng loạt luôn. Là bây giờ là cái nghiệp nào mà cho nó hết nếu mà anh không giải quyết được. Anh không giải quyết được á. Nếu mà anh tu á. Là anh rô bô. Rô bô nhập sơ thiền. Sau này sẽ có một môn phái khác là Rô bô. Rô bô tập. Rô bô nhập sơ thiền. Bấm nút cóc cóc ra Sơ thiền. Rô bô tập xuất nhị thiền. Nhập tam thiền. Cóc cóc cóc là ra liền. Rô bô liền. Toàn là rô bô không. Không có một con người nào trong đó hết. Đó. Nó là vậy á. Quay ngược về mình. Mình chỉ cận đợp thằng con mình cái thôi là mình buồn cũng ba ngày. Nếu mà thằng đó là nếu mà thằng đó là dân mà coi như giỏi hơn Hai Lúa. Hai Lúa là dân giỏi lắm á. Mà đợp thằng con một cái là ba ngày tối thiểu. Còn không là mình quê luôn á. Mình quê luôn tới khi có một lúc nào đó mình nói rằng… mình phải nói được cái câu không phải ấy là ba mà tự nhiên cái tay của ba nó mạnh quá thành ra nó làm cho con đau thôi chứ còn thiệt ra là ba không làm cái đó. Mà nó kêu mình… mình kêu nó tới là nó sảng hồn sảng vía luôn tại vì mình dớt nó rồi. Bây giờ ấy là nó sợ lắm. Nó sợ lắm. Mình phải hiểu nó là vậy. Rồi thôi ok. Giờ bỏ qua cái trạng thái đó. Bây giờ mình đã bị lỗi bởi ba mươi sáu ngàn người rồi. Thì mình làm cái gì. Bây giờ nói rằng ấy là cái đấy là cái quyền cái nghiệp của nó, nó ráng chịu. Thì đúng. Trên cái luật pháp nó ghi ra như vậy. Luật của đạo nhân quả nó ghi ra như vậy luôn. Nhưng mà cái đó nó có tiêu hóa hay không đó là vấn đề. Còn nếu mà anh tiêu hóa được anh là quỷ mẹ nó rồi. Tôi không chấp nhận. Còn nếu mà anh phải làm xong cái việc đó thì anh đúng là người. Tôi chấp nhận. Và xin thưa là ông Phật không phải là một cái việc mà phải nói hết những cái gì ổng nghĩ đâu. Thành ra ổng nói là cái gì mà tao biết á là bằng cánh rừng kia kìa. Còn cái gì tao nói cho tụi bay nghe á là mới có nắm lá này thôi. Thì anh phải hiểu cái ý đồ của ông đó là như thế nào. Ông không nói được những cái gì và ông nói được cái gì. Anh phải đi vô trong người ảnh anh mới giải được thế này. Còn nếu mà anh đứng nói hề hề hề hề ổng nhắm nhò gì, nhằm nhò gì. Kệ nó. Mày biết cái kệ không. Kệ nó. Buông bỏ. Cái chuông buông bên này bỏ bên kia là ông bỏ hết. Vô lý. Thực tế là vô lý. Con người của mình không phải vậy. Con người thực tế hơn. Nó ma sát hơn. Và mình phải làm. Nặng quá… thì mình phải làm. Mà ba mươi sáu ngàn người phải qua tay ổng để rồi đi vô cái bàn chải sắt đó mà ông kêu là không nặng á là ông không hiểu gì. Hoặc là ông không có… cái óc của ông nó bị hư rồi. Chứ còn ba mươi sáu ngàn người mà phải hét lên khi mà ngồi ở dưới cái bàn chải sắt á nó chải á. Rồi ai chết thì chết ai sống thì sống không thành vấn đề nữa rồi đó. Thì anh cứ nghĩ đi. Trốn hay không trốn. Tôi trốn đó. Anh trốn không? Tôi nghĩ rằng anh ở lại là tại vì anh sao đó thôi. Chứ còn tôi là tôi trốn. Tôi trốn rồi không có về nữa. Tôi về nữa là vì rằng sao đó thôi chứ tôi trốn luôn. Tôi trốn luôn tôi chết đâu đó thì chết thôi chứ tôi không về nữa. Tại vì cái đó là hãi hùng, hãi hoàng. Cái hãi hùng của tôi. Tôi không thể nào ở được. Tôi biến liền. Cái đó là giống dân khác rồi. Không phải giống dân của tôi nữa. Tôi biến. Thì tôi chết bờ chết bụi thôi. Vậy thôi. Tôi không cần nữa. Đó. Nhưng mà anh thấy rằng ông Phật ông về không? Rồi ổng nói này nói nọ không? Rồi đó. Rồi ổng sau cuối cùng ổng làm những cái chuyện mà mình không thể nào ngờ được. Hạ hồi phân giải. Cái câu chuyện sau càng ngày càng hấp dẫn và càng ngày càng thấy ông Phật mình giỏi. Đó. Thì bây giờ á thì là cái độ tử. Thì trở về lại chuyện độ tử. Không thể nào có chuyện mà một tuần được. Không thể nào có cái chuyện hai ngày ba ngày được. Ổng làm là phải xong. Đó. Thì ổng mới tu được. Còn không làm xong còn lâu ông mới tu được. Cái độ tử đó là một cái khía cạnh ông không nói ra. Vì ông nói ra là đụng tới an ninh quốc gia. Ổng không nói. An ninh quốc gia mà nó biết cái đó là nó tru di tam tộc ổng liền. Nó giết ông liền. Bảo đảm luôn. Không có thằng này giết thì thằng kia nó cũng giết. Nói ra anh đối chọi với ngự lâm quân rồi thì ngự lâm quân a rồi ngự lâm quân b ngự lâm quân c thì khoảng một tiểu đội thì nó còn nghe được nó nghe tạm tạm được còn tiểu đội thứ hai là bắt đầu nó sừng sừng cồ rồi. Nó sừng cồ rồi nó rũ sổ liền. Nó không muốn cái này xảy ra nữa. Tại vì có khi là em của nó trong đó. Có khi biết đâu đó là vợ của nó trong đó. Ù đụng tới cái thứ đó là nó chơi liền. Nó không có ngán đâu. Đó. Thành ra là độ tử phải chớp nhoáng. Phải lẹ. Nói ra vô duyên. Giống như Hoa sen trên đá vậy. Chúng tôi làm những cái công việc là như vậy đó. Thì ai mà đã độ tử rồi và đã bị cái mặt xanh lè tái lét rồi. Đau lưng rồi, nhức đầu rồi. Đứng tim rồi thì sẽ hiểu. Chứ còn nếu mà chỉ có đọc sách độ tử thì chắc không bao giờ hiểu được đâu. Rồi. Đó. Chấm dứt.