cái Tật của mình lôi kéo Người tới, để tạo ra Cảnh cho mà nếm._BM

 Biết người, biết ta là biết quá khứ, vị lai luôn rồi đó chứ. Một người ưa cái vẻ bề ngoài nhiều hơn là cái Tính chân thật hiền lành bên trong, 

thì cái sở thích đó nó phát ra một cái sóng là: "Tôi thích, nhào vô".

 Vậy là trong hàng ngàn mối quan hệ đụng mặt nhau hàng ngày ấy, có một ánh hào quang chiếu rọi làm sáng đối tượng kia lên và làm lu mờ những vật cản xung quanh khác; và trong mắt người đó, ấy chính là Lựa chọn, là Tương lai, là Con đường họ sẽ đi cùng nhau qua năm tháng. Rồi đến khi cái mong cầu đó không thành, họ sẽ có 2 chiều hướng:


- Với cái tính biết nhìn lại bản thân, họ hiểu ra: Hoá ra đó chính là do mình, do từ cái Tâm hướng ngoại nên mình lôi kéo và bị lôi kéo. Từ nay mình sẽ nhìn vô bên trong, chứ chẳng ưa cái vẻ bề ngoài nữa. Và một Sở Thích hay là cái Tật sẽ bị triệt tiêu ngay thời điểm ấy với tâm lực mạnh mẽ.

- Với cái tính thích đổ lỗi, họ cho rằng Đây chính là Sao La Hầu rơi trúng đầu, nếu không có nó, hẳn đời mình sẽ sung sướng biết bao nhiêu. Thế là họ thù ghét đối tượng kia, và đi tìm đối tượng khác để khoả lấp. Rồi cứ thế, cho đến khi gặp lại ở một Tương Lai không xa, họ lại cứ thế tiếp tục mà đâm sầm vào nhau.

-> Biết người, nhưng cần biết rằng: 

Là do: 
cái Tật của mình 
lôi kéo 
Người tới
để tạo ra 
Cảnh 
cho mà nếm.

Dũng cảm mà vượt thoát, hay uỷ mị khóc lóc đổ lỗi, thì 2 bàn tay ấy đã vỗ thì phải thành tiếng.

-> Đấy chính là khởi đầu của Nhân Duyên và Con Đường của Nhân-Quả đó. Nó bao trùm không những mối quan hệ giữa người với người, mà còn là tất cả lựa chọn trong đời mình.
* Mun nghe nhiều câu chuyện quá khứ vị này là hoàng hậu, vị kia là hoàng phi, vị này là tướng, vị kia là lính, nhưng rồi câu chuyện ấy có ích gì nếu nó chỉ là câu chuyện cho vui, còn người trong cuộc thì không rút ra được bài học gì cho bản thân. Một cuộc đời không rút ra được gì, mà chỉ là xem cho có cái để kể, thì câu chuyện đó không có nhiều giá trị.