đem Linh hồn lên cõi A Di Đà Phật để làm gì?

Mục đích đem Linh hồn lên cõi A Di Đà Phật là để cho Linh Hồn được sống trong cõi thanh tịnh mà học cách tu tập theo ông Phật. Cũng như là đang gắn cho mỗi Linh hồn một "bộ nhớ" về cõi Phật! Vì không có tu tập nên linh hồn không biết đường đi về cõi của A Di Đà Phật nên BHT đã giúp họ đi cho lẹ và đúng chỗ mà họ cần phải đi.
Khi đã cài "con đường" đó vào "bộ nhớ" rồi thì sau này linh hồn sẽ tự biết đường mà tìm về lại.
Cũng như khi mình không biết đường đi đến chỗ lạ thì nhờ người chỉ dẫn đường cho mình đi, khi đã biết rồi thì sau đó mình sẽ tự mình đi một mình mà không cần ai chỉ dẫn nữa.
Khi đi đầu thai tuy là thân xác (Cá) không nhớ, nhưng trong tiềm thức cái Linh Hồn nó nhớ (bộ nhớ) những gì đã được tu học trên A Di Đà Phật, chính cái chủng tử Thiện Nghiệp được ở trên cõi A Di Đà Phật sẽ nằm đó và chờ "duyên lành" để đâm chồi nảy lộc trong tâm của chúng sinh, để khi rời bỏ thân xác thì tự nhiên họ lại biết tìm đường đi về lại cõi Phật mà tu tập…

Không có sự hồi hướng thì đi lâu hơn, chậm hơn, còn nếu được sự trợ lực, trợ duyên từ người thân (con cái, cha mẹ, anh em những người có duyên với Linh hồn) thì sẽ đi nhanh hơn và Linh Hồn đó đỡ mệt hơn..


Hỏi: Việc đi xuống này có ý nghĩa thế nào khi mọi cố gắng tu tập của chúng ta hiện nay cũng chỉ để được vãng sinh về Tịnh Độ tu tiếp?
Bé hạt tiêu: Khi được đưa lên đó không có nghĩa là tất cả tội lỗi và ác nghiệp của chúng ta được cắt bỏ hay chấm dứt, mà cái gì chúng ta đã làm vẫn còn lưu giữ ở đó chờ đợi chúng ta quay trở lại trả, chứ không có chuyện lên cõi A Di Đà Phật rồi là quỵt nợ được đâu, nghiệp chúng ta đã từng tạo ra thì vẫn chờ chúng ta đi trả. Cõi A Di Đà Phật chỉ là nơi thanh tịnh (môi trường) để dạy cho Linh hồn biết làm và nghĩ về thiện nghiệp, biết cách tu tập đi lần đến giải thoát khỏi sinh tử luân hồi. Giống như là nơi chỉ cho mình biết cách sống sao để không đi theo những người xấu làm chuyện bậy mà phải đi "ủ tờ" (là ở tù Địa Ngục) ! hihi.
"Cháo húp quanh nợ trả lần" (câu này của ông Phước đây! hihi) Mình phải đi xuống đầu thai để trả nghiệp của mình vì cái đó không ai có thể làm giùm mình được và mình cứ phải tu tập, nhờ vào tâm hiền lành và lòng tu tập của mình đã được dạy dỗ từ cõi A Di Đà Phật thì khi từ bỏ thân xác lại biết đi về Tịnh Độ lại, từ đây mình biết đường về nhà Tịnh Độ rồi không chạy bậy chạy bạ lạc tứ tung nữa. Và biết đâu khi đi lên đi xuống như vậy thấy vui quá lại Nguyện Làm Bồ Tát đi xuống rồi lại đi lên để giúp chúng sanh làm người đưa đường như BHT vậy nè! hihi.
Cái Thiện Duyên được Tu Tập trên cõi A Di Đà Phật chỉ bị mất đi khi chúng ta giết người hay có tâm địa tàn ác giết hại người khác… thì cái tâm địa ác độc đó sẽ che mờ đi tất những Phật tánh và làm chúng ta không còn nhớ gì đến cõi Phật nữa.... Mọi Thiện duyên sẽ gần như bị xóa sổ hoàn toàn và chúng ta lại bị đi vào vùng đen tối… của cảnh Địa Ngục mà ta có thể phải bị sống rất lâu và rất lâu có khi cả mấy trăm năm hay mấy ngàn năm trong đó là chuyện thường tình.

Sống tốt với mọi người, giúp đỡ mọi người, chăm chỉ tu tập là sẽ không bao giờ quên mất đường về Tịnh Độ. Cần cù sống tốt sẽ bù khả năng "nhập thai biết, xuất thai biết". Sống ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mà bất chấp những điều ác thì đó là đang cố gắng đi xuống Địa Ngục nhanh nhất, đó là cách quên đường về Tịnh Độ mau nhất.

AN VỊ PHẬT - xù xì hộ phù

thiendat: TĐ mới mua cái hộ phù mã não, nhờ Nhí phóng quang, dán Tam tôn vào rồi...... TĐ sợ xuống nhà dì Sáu chơi thì bả hoặc là yêu ma quỷ quái thần thánh gì nhập bả, thấy rồi hỏi TĐ lúc đó không biết trả lời sao? .... Không biết trả lời còn đỡ, nhiều khi nó thấy chiếu chiếu nó khoái nó đi theo nó coi rồi nó phá TĐ chắc banh xác luôn quá...... BHT ơi, mấy người đó có thấy không đây? Vì TĐ hay xuống chơi, vừa chơi vừa coi ma nhập ..... hơi lo đây....
Bé hạt tiêu:
- Thường tượng Phật hay những đồ trang sức thường là trống rỗng… không có tâm lực gì cả... Khi dán "tam tôn" là bọn nhí của BHT đã dùng tâm lực niệm Phật của mình để đưa hình ảnh những vị Phật vào trong hình tượng. Đó là cách làm cho cái tượng hay cái vật mình đeo có thêm năng lực giúp mình tu tập và nghĩ đến chánh niệm.
- Còn cách nữa là đem cái hình tư tưởng đó lên Trời luôn cho biến thành như thật, sau đó mang cái linh ảnh đó xuống đặt cho khít khao vào bức tượng và để yên đó trong vòng một ngày để cho nó hòa nhập vào trọn vẹn giữa linh ảnh và tượng làm thành một.
Khi làm như vậy gọi là: "AN VỊ PHẬT" vào trong các đồ vật đó.
Anh đeo Ông Phật bên mình anh rồi thì anh còn sợ gì nữa. Một khi đã An Vị Phật vào trong đó rồi thì không có ma, quỷ nào có thể dựa vào cái tượng được nữa. Cái mà được tụi em "ếm xì bùa" rồi thì coi như là bùa "hộ mạng" của anh rồi đó! Anh đừng lo sợ gì hết… Yên tâm công việc của ông đi nha!
Nếu cái tượng hay đồ vật anh đeo mà chưa được An Vị Phật vào thì có thể bị ma quỷ gá vào đó là vì do tư tưởng suy nghĩ bậy bạ của mình mà họ đi theo.
Một chuyện này TĐ phải nên nhớ:
- Khi TĐ không tập theo ông Phước chỉ là "an trú chánh niệm đằng trước mặt" mà TĐ suy nghĩ lung tung, tưởng tượng tùm lum tùm la, "tè le hột me" (mới học được của anh đó! hihi) nghĩ tưởng mình là Thần này Thánh nọ hay là cứ tưởng tượng về một hình ảnh nào đó mà không có thật,. … ba cái tưởng tượng đó chính là TĐ đang "Cung thỉnh triệu mời" mấy ngài tầm bậy tầm bạ vô nhà (tâm mình) chơi đó! Cái đó là ma nhập phẻ luôn đó nhen!
- Còn TĐ tập theo ông Phước chỉ là TĐ đang đi trên con đường tập để trở thành Phật mà, chứ đâu phải đi học cách làm sao để cho mấy ông Thần, ông Thánh mượn xác đâu!
Mà sao đã là Thánh thần, Quang tướng đế Vương gì mà lại mượn xác phàm người trần mắt thịt mình chứ vậy hóa ra mấy ông đó dở hơi hơn mình sao… Vì ổng không có mà phải đi "nhờ" đi "mượn"… Vậy thì ổng có gì hay để cho mình học đâu, cái mình có mà mấy ổng hổng có mà, vậy sao mình không dùng cái mình có làm của mình mà lại để mấy ổng mượn làm chuyện của mấy ổng chi vậy? Ổng làm được thì mình cũng phải làm được chớ! Ông Phước nói vậy mà! hihi. Đi theo mấy ổng chắc bị ổng "mượn" riết không có áo mặc về quá! "bề dưới" mượn đồ "bề trên" mượn xác… Vui thì trả lại mà không vui mượn luôn kiểu đó chết mình rồi! hihi.
(Sẵn đây BHT nói chuyện ngoài câu hỏi của TĐ chút nhen, vì đọc bài anh viết bên kia thấy vui vui nên muốn TB thêm vài hàng với TĐ)  
Còn chuyện độ vong thôi đâu có gì là ghê gớm dữ vậy, ba cái chuyện đó đối với Thần Thánh rồi thì dễ ẹt hà cần chi phải làm rùm beng phiền hà mấy người "bề dưới" (lại chữ của anh đó) dữ vậy! hihi.
BHT chưa hề thấy Chư Phật đi xuống kiểu đó bao giờ mà chỉ thấy mình đi lên trên đó để gặp các Ngài mà thôi. Mà nếu có xuống thì với cái gì long trọng ghê gớm lắm chứ đâu vì ba cái chuyện cỏn con như vậy…
Mà trên Trái Đất này một ngày có biết bao sinh linh bị chết vì nhiều lý do khác nữa, có tính hết nổi không? Nếu vậy thì làm sao các Ngài làm cho xuể đây, khi mà chuyện đó xảy ra từng giây phút trên khắp quả địa cầu này… đó là mới chỉ quả địa cầu thôi đó nhen... Mà trong Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới thì Trái Đất chỉ là hạt bụi nhỏ thôi. Có khác nào cứu người ngoài đường mà đòi Tổng Thống đến xem và ban lệnh cứu chữa thì mới làm được! hihi.

Đúng là người lớn nên làm cái gì cũng to lớn quá! còn BHT nhỏ xíu nên làm cái gì cũng thấy có chút xíu thôi hà! hihi. Thật khó hiểu người lớn quá… BHT không hiểu nổi… Bài anh viết BHT đọc mắc cười lắm! Chúc anh ngày một tinh tấn hơn nhen!

Bàn về Cái Biết - Tibu

Cái biết nằm ở Chân Như thuộc về Chân lý của Vũ Trụ. Đó là cái Biết do Nhập Định mà Biết. Nghĩa là cái Biết không thuộc về lý luận, quan niệm hay khái niệm hoặc tập quán, hay sự hiểu biết trên ngôn ngữ danh từ của kinh sách, không nằm trong sự hiểu biết của trí thông minh hay bất cứ một sự hiểu biết nào của thế gian định đặt ra cả, mà là cái Biết khi hòa nhập với vũ trụ lúc mình nhập định mà Hiểu Biết. - BHT

Bây giờ lại bàn về cái biết:
Đặc tính:
1.Cái trí thông minh là một cái biết và chỉ biết được hiện tượng đang xảy ra. Còn muốn biết hơn thì phải đoán, Và chỉ trúng 70%. 
2.Cái trí của Chư Thiên thì có thể thấy được chừng mực nào đó (40 kiếp sống là tối đa) Nguyên nhân: Do bản ngã vẫn còn, nên nó hạn chế cái tầm hiểu biết. 
3.Cái Trí của Chư Phật thì có thể bức phá kiếp thứ 41 và có thể đi xa hơn nữa! Là vì nếm được tình trạng Vô Ngã rồi.

Khả năng:
1.Trí thông minh thích tìm hiểu về diễn tiến, theo kiểu: Rồi sao nữa?
2.Trí Chư Thiên có thể theo dõi sự diễn tiến của các hiện tượng, theo kiểu càng xa thì càng yếu đi (Tức là khi coi tới 40 kiếp thì chỉ còn một câu với đại ý câu chuyện của kiếp đó), càng sâu thì càng mù mờ (ví dụ như: Đi sâu vào tính tình thì thô tâm hiện ra rất là dễ, nhưng coi đến phần Vi Tế tâm thì ù ù, cạc cạc).
3.Trí Chư Phật thì đều đều và rõ ràng, chính xác không chê vào đâu được.

Sự liên quan của Phật Trí và Niết Bàn:
Khi được hơi hám của Niết Bàn Hữu Dư (có nghĩa là: Vào Niết Bàn rồi, mà còn sống nhăn răng. Hiện tượng này còn được gọi là Nhập Đại Định hoặc là nhập vào Diệt Thọ Tưởng Định) nên cũng được hơi hám của Vô Ngã. Từ đó cái Trí có phần nào khá hơn cái Trí của Chư Thiên.
steelich: Nếu Phật Tánh dựa vào cái biết thì mọi chúng sanh đều có Phật Tánh, nhưng khai thác tiềm năng của Phật Tánh thì gồm có những gì?
Tibu: Gồm những phương pháp đi vào đó, qua các cách tu hành tùy theo biệt nghiệp.
steelich: Người ta gọi nó là hạt châu vô lượng, vậy ngoài ý nghĩa là nó không sanh không diệt, nó có tác dụng gì không? Nó có làm cho hành giả có thêm thần thông không?
Tibu: Nó cho biết cái thần thông thứ sáu: Có tên như là Lậu Tận Thông
steelich: Màn tivi có liên quan tới cái biết này như thế nào?
Tibu: Không, màn tivi chỉ là một công cụ để tìm hiểu này nọ, và nó cũng thường . Sau khi đã sử dụng nhiều lần màn tivi, thì hành giả sẽ có những kinh nghiệm về sự hiểu biết trực tiếp. Cái mà các Hành Giả Chuyên Nghiệp có gọi là Không Trí hay là Trí Tuệ Bát Nhã. Có nghĩa là cái Biết Trực Tiếp này nó không do màn tivi, không do Mạn Đà La (vòng phép), không do Linh Ảnh Bổn Tôn, Không do nhập Chánh Định luôn! Đó là phần Chánh Đạo. Tức nhiên không cần phải bàn đến phần Tà Đạo là: Không do Thiên Ma, hay các cõi giới thấp khác nhập hoặc dựa vào xác luôn.
Tibu cũng có một hai lần làm được. Và có cảm giác là nó từ Chân Như trực tiếp lóe sáng.
bt: bt chưa nghe ai nói hay sách vở nào cho biết vào Vô Dư Niết Bàn rồi mà vẫn chui ra được. Phật Thích Ca cũng chỉ có thể vào khi nhập diệt. Tuy vậy, nghe chú Tibu nói rằng Pháp Thân của ngài vẫn còn ở Sắc Cứu Cánh (Tứ Thiền Hữu Sắc).
Tibu: Đây là Pháp Thân nghĩa là một dạng thân thể có được từ cái biết của Đức Bổn Sư. Thân thể ở tại cõi này và đang thuyết pháp khi có người hỏi. Còn chính Ngài thì đã nhập Niết Bàn rồi.
Bé hạt tiêu: Ông Phật bự không có nhập Niết Bàn đâu, ổng ngồi ở trên trời tập với BHT và mọi người hằng ngày mà... Cứ lên trển đi thì sẽ thấy ổng liền hà..
Tibu: Tất nhiên có thể đoán mò là đây là một trong những Hóa Thân hay là Pháp Thân của Ngài đây.
củkhoaisùng: Thực hư việc nhập Niết Bàn của Đức Bổn Sư là thế nào
Tibu: Thì Ngài đã nhập Niết Bàn rồi!
Qua công thức nhập Chánh Định đi lên (Ngài vào Sơ Thiền và nhập dần lên tới Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ: Để nghiên cứu lại coi các chỗ ở này có trường tồn hay không? Và tất nhiên là Ngài biết là: Ở những nơi này, chỉ là trường thọ và không có trường tồn)
Rồi Nhập Chánh Định đi xuống (Lần này thì Ngài lại nhập vào các cách nhập Chánh Định của các Chư Thiên này với mục đích là: Ngài nghiên cứu các chúng hữu tình với trình độ nhập Chánh Định như vậy có thể trường tồn được hay là không? Dĩ nhiên là cũng chỉ có một kết quả: Đó là trường thọ thì có, chớ trường tồn thì lại không!)
Và sau cùng là Nhập Chánh Định vào Tứ Thiền Hữu Sắc (Với sự hiểu biết về các cõi theo kiểu: Cả trong lẫn ngoài, một cách tường tận này rồi, thì Ngài từ Sơ Thiền vào lại Tứ Thiền vốn là cõi mà Ngài có thể làm chủ hoặc là điều khiển được cái tư tưởng của Ngài)
Và từ đó Ngài Nhập Diệt (dĩ nhiên bằng ba Pháp Ấn: Khổ, Vô Thường, Vô Ngã).
củkhoaisùng: Sẽ thế nào nếu không nhập Niết Bàn
Tibu: Có thể đây là một dạng Nhất Xiển Đề (một dạng chúng sanh... Không tin là có quả báo, không tin là có Niết Bàn...), và cũng có thể đây là một dạng Bồ Tát thứ bự có tầm ảnh hưởng cả Liên Hoa Tạng do bi nguyện mà các Ngài ở lại làm việc.
củkhoaisùng: mà cũng không tái sinh (ở các cõi giới)?
Tibu: Các Ngài Bồ Tát thứ dữ này với bi nguyện quá to lớn: Các Ngài tan biến và đi vào tạo thành các chủng tử Bồ Đề nằm trong tâm thức của các chúng hữu tình! Với mục đích là âm thầm kích động cho đến khi nào những chúng hữu tình này.... thành Phật. Thật là điều không thể suy nghĩ và bàn luận được.
GiacTanh: Nhờ BHT quán xét lại xem có phải là "Xá Lợi" không?
Tibu: Không phải rồi. Thông thường Xá Lợi là sự kết đọng lại của một công trình tâm linh nào đó.
Do vậy, sau một công trình tâm linh dài dẳng, người này có triệu chứng đau lưng dọc theo xương sống. Và khi thiêu xác thì để lại Xá Lợi. Nhưng cũng có khi vì dân tình không có đủ phước báu nên không thể nào giữ lại được (bị biến mất, và Xá Lợi được đem về lại Thai Tạng).
Khi dùng thiên nhãn nhìn vào những gì còn lại, người nhìn, thường hay nhìn ra được công trình này. Và khi không có công trình tâm linh kèm theo, nên không phải là Xá Lợi. Do vậy mà có Xá Lợi của Chư Thiên, và một đôi khi là các Ông/Bà Tiên. Làm sao mà biết? Chỉ cần dùng thiên nhãn và nhìn vào công trình tâm linh thì sẽ phân biệt được tức khắc.
Việc dùng lửa để đốt thì trong nghề đồ gốm có những vật sau khi nung xong được gọi là "biến dạng" hay còn được gọi là gì đó và tibu lại quên rồi. Có nghĩa là do nhiệt độ ra sao đó mà trong lượt nung, những vật dụng đó: Cũng chừng đó men, cũng chừng đó màu,.... nhưng kết quả lại khác hẳn những vật khác tuy rằng cũng trong một lần nung! Sự khác biệt này có thể xảy ra qua màu sắc và đôi khi hình dạng cũng bị thay đổi luôn. Và đương nhiên, với hiện tượng lạ đời này thì không thể là nhiều được. Có khi vài năm nung nướng mới có vài ba cái "biến dạng". Những vật đặc biệt này được để riêng và được bán với giá đặc biệt dành cho người sành điệu. Có thể nói lại là đây là những hình ảnh của một "biến dạng" khi được nung ở nhiệt độ cao.

BHT không thấy công trình gì về tâm linh nên đã nói là không phải Xá Lợi.

Mặt Trời , Mặt Trăng

Chị Hằng trên Cung trăng! Mấy ngày trước khi nhìn mặt trăng thật tròn và to, làm BHT bỗng nhớ lại câu chuyện lần đầu tiên mà BHT lên cung trăng đi chơi, nên bây giờ BHT kể lại cho mọi người cùng nghe.  Trong cái nhìn của BHT thì Mặt Trăng như một cái Hào Quang thật là lớn và to lắm. Trong một đêm nào đó BHT nghe Mẹ nói chuyện phone với ông Phước kể về một giấc mơ của Mẹ cho ông Phước nghe là Mẹ đang đi dưới nước, khi nghe Mẹ nói chuyện như thế thì BHT không hiểu đầu đuôi thế nào cả nên BHT bèn quay vào màn tivi của mình mà hỏi rằng Mẹ và Ông Phước đang nói về cái gì vậy? thì màn tivi cho BHT biết là Mẹ đang nói về cái thấy của Linh Hồn Mẹ khi đi vào dưới nước trong giấc mơ của Mẹ. Lúc đó con cũng không biết Linh Hồn là cái gì nữa! Chỉ nghe loáng thoáng mà không hiểu làm sao Mẹ lấy Linh Hồn ra đi xuống nước được, nên BHT cũng muốn biết và bắt chước Mẹ lấy linh hồn ra đi chơi thử! hihi. (Khi này con chỉ mới 7 tuổi thôi). Sau đó con hỏi màn tivi là làm sao con có thể tách linh hồn ra khỏi thể xác của con, thì màn tivi cho con biết phải làm như sau:
 -1/ Phải thư giãn thân thể một cách sâu lắng.
 -2/ Đừng có để tâm trí vào bất cứ cái gì xung quanh con, chỉ chú tâm vào cái Không có gì cả (Nghĩa là không để ý đến bất cứ cái gì hết)
 -3/ Không nghĩ ngợi bất cứ vấn đề gì cả, một cái tâm trống không rỗng lặng. 
Khi làm xong các bước như vậy thì từ từ cái Linh Hồn con nhẹ nhàng rút ra khỏi thân xác con như mình rút cọng tóc ra khỏi cục bơ đang bắt đầu tan chảy vậy đó.  Khi đi ra khỏi thân xác rồi thì linh hồn của con đi vòng vòng xung quanh ngôi nhà của con. Và rồi cái linh hồn con đứng trên cái nóc cao nhất của ngôi nhà mà nhìn lên mặt trăng. Con nhìn thấy mặt trăng sao mà sáng quá, đẹp quá, vì lúc đó là đêm trăng tròn... Khi con nghĩ ngợi về mặt trăng như vậy thì cái linh hồn con nó tự nhiên bay lên dần về phía mặt trăng, càng lúc con càng đi gần về mặt trăng đi gần về cái ánh sáng trắng rất là sáng nhưng dịu dàng dễ chịu và thế là con bay ra khỏi Trái Đất của mình luôn.  Lúc đó con nhìn thấy mình lơ lửng giữa không gian bao la vô tận với mặt trăng lơ lửng, rồi con nhìn thấy những cái hồ nước trong veo có cả hoa màu đỏ nhấp nha nhấp nháy rất là đẹp trong đó nữa và hồ thì có vẻ như rất là sâu thăm thẳm, nhìn thì tưởng là nước nhưng khi mình thò tay vào thì nó chẳng phải là nước mà là một thứ gì đó trong suốt xuyên suốt qua tay mình chẳng ướt mà cũng chẳng để lại dấu vết gì cả. Con không biết gọi nó là cái thứ gì nữa. Rồi xong con tiến gần về Mặt Trăng thì ánh sáng quá trắng của Mặt Trăng làm cho con bị mù luôn không còn thấy gì nữa. Khi đó con tưởng tượng màu sáng trắng đó là cái ánh hào quang thì con mới nhìn được nó bằng cách nhìn hào quang.  Khi con nhìn được như vậy thì con mới nhìn ra là ở trên Mặt Trăng có một cô gái mặc chiếc áo choàng dài màu trắng voan, tóc thật dài màu đen nhánh, dài đến gần hết thân người cô, gương mặt rất là đẹp và có nước da trắng ngà như màu ánh trăng, cô có gương mặt đẹp của Người con gái Á Châu. Cô đẹp như một nàng tiên... BHT nghĩ đây chắc là Người mà mọi người dưới trần gian hay gọi là: Chị Hằng Nga đây chắc! hihi. Khi con nhìn cô Tiên đó và con hỏi về cô, Con hỏi cô là: 
- Sao cô mặc toàn một màu trắng không vậy? thì cô ta trả lời với BHT rằng: Cô là linh hồn của Mặt Trăng cho nên đồ cô ta mặc phải là màu trắng của mặt trăng. Nếu mặc áo màu khác thì sẽ làm cho người ta dễ phát hiện ra cô đang ở đây, cô sợ họ sẽ mang cô ta xuống trần gian!
 - Rồi BHT lại hỏi: Làm sao mà cô có thể trở thành Linh Hồn của Mặt trăng vậy? Thì Cô tiên đó nói rằng đây là nhiệm vụ mà Ông Phật đã giao cho cô. 
- Làm sao trên này lại có hồ nước và trong hồ thì lại có những hoa màu đỏ thật đẹp như vậy? Thì cô bảo rằng cái hồ mà con thấy đó chính là mây mà ở dưới trần gian thấy đó, còn hoa là những ngôi sao trên bầu trời đó…
- Con đã hỏi cô tiên đó rất nhiều câu hỏi nhưng giờ thì con chỉ nhớ được có bấy nhiêu thôi! hihi.  Thế là hết một đêm rong chơi trên trời với chị Hằng Nga và đến giờ BHT phải hạ giới trở về với Trái Đất bắt đầu một ngày của mình nơi Trái Đất… Thời gian trôi thật mau BHT quay về Trái Đất mà chưa kịp hỏi cô Tiên ấy tên là gì... hihi Thế là qua hôm sau, tối lại BHT lại leo cửa sổ bay lên trển lần nữa để hỏi thăm coi cô tiên tên chi, nhưng cô không cho BHT biết tên của cô và cô nói không ai được biết tên cô là gì cả!! Thôi thì đành gọi cô tiên đó là: Chị Hằng Nga như mọi người đã từng kêu tên cô vậy! Và cho đến mãi tận bây giờ thì BHT vẫn còn thấy Cô Hằng Nga trên ấy mỗi ngày.  Đó là bài học đầu tiên mà BHT làm mà không có sự chỉ dẫn của ông Phước. Và đó cũng là lần đầu tiên BHT xuất hồn đi rong chơi đêm… Bây giờ thì đêm nào cũng đi lang thang như vậy thành thói quen luôn rồi! hihihi. 
brightmoon00: Bé ơi, thế ngoài mặt trăng ra thì bé có chu du đến các hành tinh khác không? Vd như là Mặt Trời, sao Hỏa, sao Kim...? Ở đó có đẹp như trên mặt trăng không? Có một vị thiên thần nào đó trên những hành tinh đó không?  À, bé chu du ngoài không gian vậy, có bao giờ bé gặp phải hố đen không? (Người ta gọi là black holes đó). Theo các nhà khoa học thì ánh sáng, vật chất khi gặp hố đen là bị nó hút tất vào đó. Có phải nó là một con quái vật (monster) trong vũ trụ không vậy bé? Hi hi, hôm nay nhiều chuyện ghê. Vì BM00 đang học về vũ trụ, nên muốn hỏi bé đó mà
Tibu: Brightmoon00 học vũ trụ mà chưa coi cuốn sách này thì.... uổng ghê lắm: Black-Holes-and-Time-Warps by Kịp-S-Thorne brightmoon00: BM00 chưa đọc về cuốn sách này, nhưng BM có xem một thí nghiệm: cho một vật thể bay có mang chiếc đồng hồ đến gần hố đen. Khi đến gần thì thấy thời gian trên chiếc đồng hồ bị chạy chậm lại, và màu chỉ giờ trên chiếc đồng hồ chuyển dần sang màu đỏ.... cho đến khi gần hố đen quá thì không còn nhìn thấy gì nữa. Không biết cái thí nghiệm này có trùng về ý nghĩa với cuốn sách chú Tibu nói không? (hố đen "nuốt" luôn cả thời gian)  Bé hạt tiêu: Đúng như vậy đó BM00! 
brightmoon00: Bé ơi, thế ngoài mặt trăng ra thì bé có chu du đến các hành tinh khác không? Ví dụ như là Mặt Trời, sao Hỏa, sao Kim...? Ở đó có đẹp như trên mặt trăng không? Có một vị thiên thần nào đó trên những hành tinh đó không
Bé hạt tiêu:  Ông Mặt Trời! hay còn gọi Bồ Tát Mặt Trời hay Bồ Tát Hào Quang!  Khi con biết về Chị Hằng rồi thì con lại muốn biết về Ông Mặt Trời! Thế là con đi tìm hiểu Ông Mặt Trời là ai?  Con đi qua Mặt Trời. Lần này thì con biết mình có cái Xe bằng Hoa Sen rồi, nên con dùng nó để chở con đi chơi! híhí. Con dùng cái Hoa Sen, con chui vào cái Hoa Sen rồi con nói với cái Hoa Sen là: "Hoa Sen à, con muốn lên thăm Ông Mặt Trời". Thế là cái Hoa Sen trùm con và gói vào một tư thế thật chặt và lao đi với vận tốc kinh hồn… nhanh còn hơn vận tốc của ánh sáng nữa thì con đã có mặt tại Mặt Trời… Khi con lên đó thì con gặp những Người Hành Tinh của Mặt Trời, con không biết gọi sao cho đúng nên tạm gọi họ là như vậy! Lúc họ nhìn thấy con trùm Hoa Sen lên đó thì họ rất là ngạc nhiên tròn xoe cặp mắt mà bật ra tiếng: Ôôôộ… và Aaaa… Và họ rờ thử vào cái Hoa Sen của con vì nó lạ mắt với họ quá! Cánh Hoa Sen có màu Hồng ở phía dưới cái gần đài và đi lần về đầu cánh Hoa thì có màu Trắng… Mọi vật ở trên Mặt Trời đều mang một màu vàng chói sáng từ lợt cho đến đậm thì cũng toàn là vàng và vàng mà thôi, vàng cam, vàng đỏ, vàng xanh…v v v.... trong cái ánh vàng nó trộn lẫn những sắc màu đó, nhưng màu chính vẫn là vàng cho dù nó có ánh lên sắc màu gì thì hào quang vẫn màu vàng là thấy rõ nhất! Nên khi họ nhìn thấy cái Hoa Sen kỳ lạ của con mang một màu sắc khác quắc cái màu mà từ trước tới giờ họ chưa hề một lần được thấy nơi đây…! Nên làm họ tò mò rờ thử vào cho biết nó là cái gì? thì họ liền rụt tay lại vì trong Hoa Sen lại mang cái hơi ấm của người Hành Tinh từ Trái Đất lên, đó là một "thứ nóng" mà họ không sao chịu được, nên xém chút là họ đã liệng cái Hoa Sen của con vì nó nóng như muốn làm phỏng tay họ, nhưng mà lại rất thoải mái và dễ chịu đối với con! hihi. Lúc đó họ liền rụt tay lại mà la lên: Uuuu…. ! tại vì họ không quen với cái nóng đó! Và họ định dùng cái "phép thuật" của họ để làm tiêu tùng cái Hoa Sen của con. Họ muốn dùng phép thuật của họ biến nó thành cái Hoa Sen lạnh băng như nước đá giống như trên xứ sở của họ! hihi.  Thấy vậy con liền la lên: Không!.. , Không…! không…! đừng có làm biến dạng nó đi, đừng có làm cho nó lạnh như băng hàn! nó là của con mà! Con không phải là cư dân ở trên này đâu, con chỉ là người đến đây tham quan chỗ này của các Vị thôi... Xin đừng làm hư đồ của con đi!… Lúc đó họ mới không hủy nó đi!. 
Khi đó thì họ cho con mượn một bộ áo quần ấm để mặc cho khách đến tham quan và lúc đó thì họ mới tiếp xúc được với mình… Họ thì không cần dùng đến những thứ áo quần này, mà nó chỉ để dùng trong những trường hợp đặc biệt.  Áo quần đó hình như chỉ dùng cho những người nào muốn vào thăm xứ sở của họ mới dùng tới thôi.  Đó là những cư dân sống trên Mặt Trời, nhưng lại là những người có một thân thể rất là lạnh… họ không chịu được sự nóng và luôn luôn lấy cái nóng trong người ra để giữ vào một quả tròn lớn mà chúng ta gọi cái đó là Mặt Trời! Năng lượng và Sức Nóng (Nhiệt độ) là điều duy nhất đã làm cho người ở Hành Tinh Trái Đất nhìn thấy và cảm nhận được về Mặt Trời trong cái nhìn thấy bằng mắt thường của khoa học và mọi người.  Thật ra Mặt Trời, khi đi qua bằng màn tivi: là một cái Hào Quang rất to lớn, nhưng cái mà chúng ta thấy bằng mắt thường chỉ là cục nóng nhỏ ở giữa của nó, còn cái Hào Quang bao bọc bên ngoài cái cục nóng Mặt Trời đó thì rất là to lớn lắm lận mà chúng ta không nhìn thấy được, nếu chúng ta không có màn tivi! híhí. Những người trên Hành Tinh Mặt Trời thì sống trong ánh Hào Quang của Mặt Trời chứ không phải sống trong cái cục nóng mà mình gọi là Mặt Trời.  Thân thể của họ toàn bằng hào quang màu vàng chói sáng trong suốt và nhẹ nhàng vô cùng. Cái cục nóng khổng lồ Mặt Trời giống như một cái kho mà họ dùng để chứa sức nóng mà họ đã rút ra từ cơ thể họ. Nên người họ lạnh như băng hàn ở vùng Bắc Cực vậy đó.  Họ có một cách để rút hơi nóng trong người mình ra rất là nhiệm mầu họ dùng hay bàn tay chấp lại với nhau như mình niệm Phật và họ cũng niệm câu: 
A DI ĐÀ PHẬT…
và họ từ từ xoay bàn tay ngược lại với nhau, cái đầu mấy ngón tay của bàn tay trái hay tay phải quay ngược vào trong cổ tay của bàn tay kia và họ từ từ kéo hai bàn tay rời ra nhưng vẫn song song với nhau, thì từ giữa hai lòng bàn tay của họ sức nóng như chảy ra thành nước và tạo lại thành một cục tròn ở giữa hai bàn tay. Đó là cách họ ép sức nóng trong thân thể họ đi ra ngoài như vậy. Giống như hình ảnh trong phim Tàu mà người ta luyện khí công dùng sức mạnh tạo nên lực chưởng để tạo thành một hình tròn ở giữa hai bàn tay họ vậy đó, hình ảnh người ta làm trên này cũng y như vậy để rút hơi nóng trong người ra và tạo thành một khối tròn năng lượng của nhiệt rồi quăng vào cái cục nóng đó vào một nơi chứa năng lượng để tạo nên Mặt Trời.  Con nhìn thấy và rờ thử thì nó như là nước mà có màu vàng, mọi thứ trên này đều nhuộm một ánh vàng sáng chói hào quang hết thảy… Tất cả Người tên hành tinh này đều không thích nóng và họ không chịu nổi một chút nóng nào trong người họ cả… và họ cứ ép cái nóng văng ra ngoài theo cách ấy để tạo năng lượng cho Mặt Trời hoài là vậy đó. Cái họ không thích thì chúng ta lại cần, nên thế mới biết mọi vật trong vũ trụ tuân theo một sự sắp xếp tuần hoàn rất là thần kỳ! Mình luôn nghĩ Mặt Trời là nóng lắm có thể thiêu cháy tất cả nhưng thật sự thì không phải như thế… Đứng trong cái Hào Quang của Mặt Trời thì rất lạnh và mát, chỉ có cái cục tròn khổng lồ mà người ta dùng để chứa sức nóng của người trên đó mới nóng thôi.  Nguyên thủy khởi đầu của mặt trời là từ cái ngôi sao mà ra... những cư dân trên đó rút hết sức nóng trong người mình ra đem bỏ vào trong cái ngôi sao, đến một lúc nào đó nó tràn đầy... Ngôi sao lớn lên dần với cái cách "nuôi" bằng sức nóng trong người của họ và đến một ngày nào đó thì "trưởng thành" thành Mặt Trời và
họ cứ làm như vậy cho đến khi nó đầy sức nóng và nứt ra thì họ lại đi tìm ngôi sao khác và lại tiếp tục làm như thế như một chu kỳ trong vũ trụ!.  Khi đứng ra xa khỏi cái Hào Quang của Mặt trời thì BHT lại bắt gặp một Ông Phật cai quản xứ sở Mặt Trời. Ông có tên gọi là: Ông Mặt Trời - Bồ Tát Mặt Trời - Bồ Tát Hào Quang là Người chỉ cho cư dân trên đó tập theo cách của Ông Phật...  Khi BHT lên trên đó thăm cư dân của Hành Tinh Mặt Trời thì BHT cũng bắt gặp những người có cái mặt buồn hiu... BHT hỏi tại sao họ buồn thì họ nói là họ muốn tặng cho ông Phật Mặt Trời những món quà của họ vì ông Phật Mặt Trời đã chỉ cho họ tu tập nhưng mà Ông Phật Mặt Trời không thích và không thèm nhìn đến những món quà đó của họ nên họ rất là buồn, vì họ thương và thích ông Phật Mặt Trời của họ lắm nhưng chẳng biết làm sao để cho ông Phật Mặt Trời hiểu được là họ thương và thích ổng được! Nhìn họ buồn thiu như vậy thì BHT thấy tội nghiệp lắm nên quyết định đi tìm gặp ông Phật cai quản xứ Mặt Trời mà hỏi lý do tại sao ông không cần và không thích quà tặng của cư dân Mặt Trời cho ông? Thì Ông nói: "Ông không cần những thứ ấy, ông lấy các thứ ấy về để làm gì? Cái mà mấy người ấy muốn cho Ông hay là muốn biểu hiện tình thương với Ông chính là tập theo cách Ông chỉ là Ông thấy vui lắm và thích lắm, đó là những món quà tặng có đầy ý nghĩa mà lòng Ông hằng mong có nhiều người mang tặng cho Ông nhiều nhất! Họ tin Ông và thương Ông, nhưng họ lại chỉ mới hiểu những điều Ông chỉ dạy cho họ bằng tư tưởng chứ chưa tu tập điều đó bằng trái tim, bằng cảm xúc của mình, nên họ chỉ mới biết tặng Ông những món quà bằng tư tưởng của mình chứ không phải tặng Ông bằng pháp tu của họ cho Ông, nên Ông không muốn nhận!"
Khi chúng ta tập thì chúng ta nên dùng Trái Tim để cảm nhận và dùng Tư Tưởng để tập trung Định Lực Tâm của mình. Lúc đó thì chúng ta mới có đủ sức mạnh để làm những gì mà ta mong muốn
Tibu: … Con kể chuyện hay lắm và làm cho người ta trợn mắt lên vì ngạc nhiên! Họ không ngờ là có dân chúng lại ở chung quanh cái Mặt Trời! Ông Phước thích cái đoạn mà con tả họ xoay xoay hai bàn tay để lấy sức nóng từ thân thể ra và vo thành một viên rồi lại quăng vào Mặt Trời!. Và ông Phước cười to lên khoái trá! Khi họ rờ cái hoa sen thì bị phỏng, hehehehe. Và sau cùng là cái "tập bằng trái tim" đây là một lời nói rất là hay. Hay như là Bồ Tát nói chuyện về cách tu tập vậy đó.  xuvn: BHT ơi, vậy người ở Mặt Trời có chết không, nếu chết họ sẽ đi về đâu, có khi nào họ đầu thai ở Trái Đất không? Và người Trái Đất có khi nào đầu thai ở mặt trời hay một hành tinh nào khác không.  Bé hạt tiêu: Đây là một câu hỏi hay lắm! "Người trên Mặt Trời" thì không có cái chết vì thân họ được làm bằng ánh sáng trong suốt có thể nhìn xuyên qua được như ánh nắng vậy đó.  Nắng! thì mình thấy có nắng và biết có nắng nhưng lại không có hình dạng cụ thể của nắng là gì, lúc thì có nắng lúc thì không có nắng… Đó là: "Có mà không có, không có mà có"  Người của ánh nắng mặt trời là thế đó! Ai cũng thấy nắng và cảm thấy được hơi ấm trong nắng, nhưng chẳng hề gói được nắng hay bắt được nắng trong tay bao giờ… Nó thật sự là có, nhưng cái có đó là không có gì hết, không có gì hết là cái mà chúng ta đang có.. ! hìhì 
Vì chúng ta đứng trong cõi giới của chúng ta mà quan niệm nên thấy có Chết.  Chết cũng như là Mất đi nghĩa là mình thấy Có rồi không thấy nữa thì mới gọi là Mất đi, chứ đây không có thì mất cái gì bây giờ?! hìhì Chúng ta thực sự chẳng có gì cả, vì mọi thứ xung quanh ta đã "Lầm tưởng" như thế nên ta chưa nhận ra giữa cái Không và cái Có chỉ khác nhau về ý tưởng chứ không hề khác về sự vật.  xuvn: nếu chết họ sẽ đi về đâu, có khi nào họ đầu thai ở Trái Đất không? 
Bé hạt tiêu: Khi thân thể ánh sáng của họ quá nhiều năng lượng mặt trời thì sức nóng làm họ nổ tung ra và biến thành những hào quang ánh sáng nhỏ và cứ như thế, như một chu kỳ xoay vần như vậy, chứ không có sự chết trên hành tinh này! Lúc nào Người trên hành tinh có thân thể ánh sáng cũng mát lạnh như thế, họ không quen với cái nhiệt độ của Trái Đất chúng ta cũng như không quen ở sự tăm tối nặng nề thiếu ánh sáng và nóng bức của Địa Ngục, nên những chỗ này thì không bao giờ biết tới trong tư tưởng của họ luôn.  xuvn: và người Trái Đất có khi nào đầu thai ở mặt trời hay một hành tinh nào khác không. 
Bé hạt tiêu: Họ chưa hề biết gì về Trái Đất cả, kể từ sau cái lúc BHT lên đó rồi thì họ mới biết là có một nơi mà có sự sống khác với họ nữa đó là: Trái Đất của chúng ta! Híhí Cũng như sau khi đọc bài Mặt Trời thì mọi người mới biết rằng xung quanh vầng hào quang của Mặt Trời lại có một cõi giới nữa! Và khi họ cảm thấy chán không còn thích cuộc sống nơi hành tinh của mình nữa thì họ sẽ đến nói chuyện với "Ông Mặt Trời hay là Ông Phật Hào Quang" thì Ông sẽ đưa Người đó đi qua bên A Di Đà Phật có
nghĩa là đi qua bên chỗ tầng thứ chín "Thượng Phẩm Thượng sanh" để tu tập và học cách đi vào những hành tinh khác?  BHT chưa thấy có Người từ Hành Tinh Mặt Trời đi đầu thai xuống Trái Đất.  Nhưng người từ Trái Đất đi vào hành tinh mặt trời thì có một trường hợp là do BHT làm khi độ cho người ta: vì người này rất thích lạnh và không muốn chết, nên BHT đã đưa người đó về ở cõi Mặt Trời. Khi đem họ lên đó thì người đó cũng không biết nơi đây là nơi gì. BHT đã nói với họ rằng vì họ thích lạnh và không muốn chết thì đây là nơi không bao giờ chết và rất mát... mát lạnh tê tái luôn… híhí Khi họ nghe được ở một nơi không bao giờ chết thì họ vui sướng lắm! Mặt trời của BHT biết đó chỉ là mới có phân nửa một bên thôi, đó là bên đối diện với mặt Trái Đất của chúng ta, còn phân nửa bên kia thì hình như là có màu đỏ thì phải, bên phía ấy thì BHT chưa vào nên không biết phân nửa bên kia như thế nào! hìhì.  brightmoon00:  BM thấy mấy ông khoa học đo được nhiệt độ lớp trong cùng của mặt trời là: 15*10^6K còn 2 lớp ngoài cùng (hào quang) có nhiệt độ cũng rất lớn đó nha.  Bé hạt tiêu: Nếu anh dùng khoa học ra để mà nói về Hào Quang qua cái thấy bằng màn tivi thì thật là một lầm lẫn vô cùng.... không có một dụng cụ khoa học hay một chiếc máy nào của khoa học có thể thấy được Hào Quang và những Thiên Thần cả anh ạ! Lớp ngoài cùng mà anh nói đến đó vẫn chưa phải là thứ Hào Quang mà BHT diễn tả về nó đâu! Hihi Khoa học thì cũng hay đó nhưng dưới mắt của ông Phật thì không phải như vậy đâu anh! Anh đã nhìn vấn đề bằng trí óc, còn BHT nhìn sự việc bằng "Trái Tim" 
brightmoon00:  xem ra thì những người ở hành tinh mặt trời cũng là chư thiên đó nhỉ? Vì nghe bé kể thì họ cũng sống bằng tư tưởng. Chắc là cũng phải có phước lắm mới lên được đó. 
Bé hạt tiêu: Hi'hi'! Đúng đó BM00! họ có nhiều phước báu lắm! Vì người họ dát ánh vàng mà! Có điều họ hổng có cái răng nào hết! hihi'. Vì họ hổng có ăn và cũng chẳng có lưỡi luôn! Hehe Họ có con trai và con gái nữa, con trai thì không có tóc và con gái thì tóc dài nhưng có vấn cao thành búi phía trên đầu, họ rất là đẹp! Đẹp từ trong đẹp ra, Tư Tưởng họ càng thanh cao chừng nào thì vẻ đẹp càng thể hiện ra bề ngoài nhiều chừng nấy! Tâm tư đẹp thì nét mặt sẽ đẹp, Cái đẹp của Tâm Hồn là giá trị thật của gương mặt đẹp trong mỗi con người cho dù chúng ta ở bất cứ nơi đâu! GiacTanh:  Theo như BHT đã biết từ cuốn sách Vũ Trụ, thì những gì tiên đoán của người Maya như ở đây:  http://minhhue.net/news/1554-Vai-y-nghi-ve-tien-doan-cua-nguoi-Maya.html  có trùng khớp với những gì BHT biết không?  Bé hạt tiêu: Không có gì trong cuốn kinh mà con đã học cả.  Đó chỉ là những nơi mà con đã đi chơi và ghé qua, rồi đem về kể lại cho mọi người cùng biết là ở ngoài Trái Đất cách chúng ta rất xa và rất xa, xa lắm lận cũng có những hành tinh khác và họ cũng có sự sống và sinh hoạt của riêng xứ sở họ… Đó là những Người Ngoài Hành Tinh. Và còn rất nhiều Hành Tinh khác nữa mà con chưa ghé đến…! Tụi con đi chơi những nơi đó và chỉ cho họ cách tu tập và niệm A Di Đà Phật! GiacTanh: có trùng khớp với những gì BHT biết không? 
Bé hạt tiêu: Không có gì giống như hay trùng hợp với những gì con biết cả! Nếu đem cái thấy của con mà dò lại với những thông tin và dữ liệu của các nhà khoa học gia đưa ra thì chẳng trúng trật vào đâu cả! hihi Vì mấy Khoa Học gia thì nhìn bằng kính viễn vọng mà con thì nhìn bằng kính của Màn tivi.  Cái này muốn biết đúng hay không thì phải đi mượn ai có cái kính nhìn bằng Màn tivi thì mới đúng! Hihi Cái này có hỏi thì hỏi ông Phước đó! hay là mấy cái ông nào mà tu tập cũng cỡ như ông Phước vậy đó! hehe.  Và nếu hỏi vài bạn "Nhí" cùng tập như con thì họ sẽ biết là con đang nói đến cái nơi nào và mấy Người Bạn Nhí đó sẽ đi mò cho ra coi BHT này đã làm cái trò gì trên đó rồi!? hihi. Thế là cả bọn sẽ đổ bộ lên "Cung Trăng" hay "Mặt Trời" ngay thôi! hihi. 
Hỏi: Tôi là thành viên mới, nên còn nhiều chuyện chưa hiểu. Xin anh vui lòng giải thích giùm để tui hiểu thêm. Mấy nhí là ai (theo tôi biết là mấy cháu nhỏ nào đó)? mà sao độ được sanh, tử. không cần biết mặt, tên, tuổi, mà vẫn độ được, việc làm giống như một vị Bồ Tát và Phật. Vậy có tin được không anh? anh thông cảm cho tôi nha, vì anh Tibu có nói: Tu đạo nào đi nữa thì vẫn gói gọn 2 điều:  - ăn ngay, nói thật.  - hiếu thảo.  Rồi độ lên Thượng Phẩm Thượng Sanh là lên tới Tây Phương Cực Lạc rồi, khi học kinh A Di Đà thì tôi biết: người nào tu và được vãng sanh, bỏ xác thân này thì mới được về Cực Lạc. Vậy sao mấy nhí còn sống mà đã về Cực Lạc rồi. Khó thuyết phục quá,
xin anh vui lòng giải thích để tôi hiểu thêm, tôi không có ý gì khác xin đừng hiểu lầm. 
Bé hạt tiêu: Con là BHT là một trong những nhí đó cô! Làm sao để con biết được một người mà không cần tên tuổi, hình ảnh gì cả mà chỉ cần người đó lên mạng HSTD hỏi vấn đề gì về độ sanh hay độ tử thì tụi con đều có thể tìm ra.  Trước khi muốn tìm ra những điều đó thì tụi con phải có được màn TiVi trước cái đã đó là cái dụng cụ để tụi con đi tìm ra tung tích của người đó. Dùng Màn tivi chụp hình cái phần mà cô hay chú đã gõ cho HSTD vào màn tivi của con và nói cho nó biết là con muốn đi tìm danh tánh lý lịch và dòng họ của những người này hay là những gì mà người này muốn nhờ làm, thì Màn Tivi lập tức biết cách làm sao để làm chuyện đó... Rất là khó để giải thích những chuyện như vậy, nhưng đại khái là thế đó!.  Làm sao mà tụi con không chết khi tụi con đã đi về cõi của người chết từ cõi Địa Ngục cho đến Thiên Đàng là vì: Con người được kết dính bởi: Thể xác - Tâm - Linh hồn. Với một người không tu tập thì 3 cái đó dính chặt quyện lẫn trong nhau, cho đến khi thể xác bị chết đi thì Linh Hồn và Tâm mới thoát ra khỏi thân xác mà đi về một cõi giới khác. Nên cô hay chú mới nghĩ rằng chỉ có chết mới về Thiên đàng hay xuống Địa Ngục.  Còn đối với người Tu Tập theo phương pháp của ông Phước thì chúng ta có thể tách rời 3 thứ trên ra thành từng phần riêng biệt: Thân Xác - Tâm - Linh Hồn.  Chúng con có thể để thân xác nơi trần gian này mà rút đi phần Linh Hồn để nó đi về Thiên Đàng hay Địa Ngục để làm công việc độ sanh hay độ tử là vậy đó. 

Đó là theo kinh nghiệm của con biết là con làm như vậy vậy. Không biết ông Phước còn có cách nào mới nữa hay không?  

độ về cõi Phật thì những chúng sinh đó có hình dạng nào?

Tudieude:
 Các con vật khi đƣợc độ về cõi Phật thì những chúng sinh đó có hình dạng nào? Hình dạng Ngƣời hay vẫn là hình dạng súc sanh?  - Nếu một ngƣời nào đó trong kiếp sau đầu thai làm động vật ăn thịt (ví dụ nhƣ là con cọp). Thì có cơ hội nào cho nó trở lại thành ngƣời không? Vì con cọp nó ăn thịt nên cứ mang tội sát sinh hoài.  
Bé hạt tiêu:  
- Khi độ con vật đi về cõi Phật thì chúng sinh đó có dạng giống nhƣ những quả cầu ánh sáng, khi chúng đi dần về cõi Phật thì lớn dần lên và bắt đầu có hình dạng của con ngƣời và chui vào hoa sen ngồi.  - Thành con vật ăn thịt hay con ngƣời ăn thịt cũng thế, nếu chỉ vì phải sinh tồn mà ăn thì không sao cả.... nghĩa là phải vì sự sống nên đành phải ăn vì nếu không ăn thì sẽ chết thì chẳng sao... Ý là không có tâm phải giết để ăn, để thỏa mãn cái thú ăn uống của mình thì không có tội...  Còn nhƣ có những thứ khác ăn rồi mà vẫn muốn giết cái con thú đó ăn cho bằng đƣợc mới thôi thì cái đó mới sinh ra chuyện.... Muôn sự tại Tâm.... Hiểu đƣợc chữ Tâm hiền lành không có ý hãm hại chúng sinh nào thì sẽ không sao cả! hihi.  Con cọp khi nào đói mới ăn thịt, còn không thì nó cũng ngồi yên hiền khô nhƣ con mèo bự vậy thôi, Cọp không giết loài khác khi mà nó đã ăn no, Con cọp trong tâm nó không có biết đến cái thú giết chết đồng loại.... mà chỉ hành động của bản năng để sinh tồn. Nó cũng sẽ bị mang ác nghiệp vì đã giết muôn loài để nuôi thân mạng thì nó sẽ bị thành con gà để ngƣời ta giết lại rồi từ con gà lên thành ngƣời, mà nếu không biết tu tập thì cứ luẩn quẩn thành gà thành chim thành cá, tàn sát lẫn nhau rồi chạy tới chạy lui trong cái vòng nghiệp quả luân hồi nhƣ thế đó.  
Tibu: tibu nói leo chỗ này tí xíu:  Cọp thành ngƣời vẫn đƣợc. Khi nó giúp đỡ một cái gì đó thì cơ hội thành ngƣời nhanh hơn (cọp hát xiếc, cọp ăn chay, cọp trừ gian, diệt bạo (do có cơ hội... giết những ngƣời ác...), một đôi khi cọp làm thầy thuốc (cọp ngậm cây thuốc và để trƣớc cửa của ai đó). Nhƣng nếu cứ để tự nhiên, theo kiểu cho tới lúc ác nghiệp tự hết.... thì cũng khá lâu. 

"Thuyết vũ Trụ"

"Thuyết vũ Trụ"
 Thật ra tất cả chúng ta đều là một phần của Toàn Thể. Mọi sự thay đổi của tâm thức của từng người cũng đều có ảnh hưởng đến cái Toàn thể đó

 BHT đi học kinh nói về "Thuyết vũ Trụ". Quyển kinh đó nằm ở trên trời trong núi Tu Di. BHT nhập định dùng màn Tivi lên gặp ông Phật để xin học cuốn kinh Thuyết vũ Trụ. Khi gặp ông Phật con thấy với ông Phật là: Ông Phật ơi, cuốn kinh to quá ông Phật thấy cuốn kinh đó vào đầu con cho con học đi!  Ông Phật nhẹ nhàng gật đầu và mở cặp mắt sáng quắc như hai ngọn đèn pha xoay xoay, từ trong ánh mắt sáng ngời đó, những chữ tuôn thành dòng ánh sáng bất tận tuôn trào vào trong đôi mắt căng to mở hết cỡ của con dường như không thể chớp nổi dưới ánh sáng của những dòng chữ trong kinh đó.  Quyển kinh đó ở trên trời thì nhỏ thôi, nhưng không biết vì sao khi đem xuống dưới trần gian này thì nó trở nên to lớn đến khủng kiếp.  Nó to như ngôi nhà mà con đang ở đây (3000 Sq. Ft) và cao như một ngôi nhà hai tầng lầu.  Quyển kinh đó gồm có 7 Chương và mỗi chương con phải học trong một ngày. Kiến Thức trong đó thật là vô cùng... Trong một ngày 24/24 tiếng những dòng ánh sáng chữ đó tuôn trào không ngừng nghĩ vào đầu con, nên làm cho con đau đầu rất là kinh khủng vì con phải nạp vào trong đầu mình một lượng kiến thức quá nhiều trong một thời gian ngắn như vậy! Con sẽ học quyển kinh này trong vòng 1 tuần, con đã học được 2 ngày rồi, 2ngày nhức đầu kinh luôn chẳng muốn ăn gì luôn và người như bị bệnh vậy đó!! 
HVT: 
Con hẹn ông Phật để con khỏe học tiếp được mà. Chứ nó nhiều kiến thức quá, con làm vô một lần thì cái não nó thay đổi không kịp, nó nhức đầu đó. Chú nói vậy có đúng không vậy?  
Bé hạt tiêu: 
Hihihi! Cái này cũng giống như chú đang "upday" những chương trình mới, cập nhật những thông tin mới cho cái máy computer vậy đó, chú phải để cho nó làm việc liên tục xong rồi chú thấy cái computer tự nhiên tắt máy đi xong nó lại mở lên lại nhưng sẽ chạy nhanh hơn và có những thông tin mới hơn! Mình tắt ngang cũng được nhưng thông tin sẽ bị mất hết và phải làm lại từ đầu! hihihi. Nói vậy chú tưởng con biến thành rô-bô BHT mất rồi! hihihi! Ông Phước ơi! Ông Phước nói cho mọi người hiểu thêm đi, con không đủ chữ không biết kể sao nữa! thank you ông Phước! hihi.  
Rắn Con: 
mấy cuốn kinh đó phải lên ông Phật học thôi chứ không có phổ biến ở dưới Trái Đất được như kinh pháp hoa, kinh Kim Cang mà ai cũng đọc được hả bé?  
Tibu: 
Bé Hạt Tiêu, hết chữ thì tibu viết thế vậy nghe:  Tu sĩ đi học những cuốn sách như vậy thì rất là hiếm. Vì đây là cuốn sách về.... "Bách Khoa toàn thư của Liên Hoa Tạng" nên kiến thức rất là nhiều và kinh hồn.  Trên đó cuốn sách cũng không to lắm là vì phước báu trên đó nhiều nên việc hấp thụ nó cũng không có gì là khó khăn lắm. Còn đem xuống dưới này thì nó to cỡ 1/4 sân đá banh và cao cỡ 20 mét, chữ thì chi chít. Là vì phước báu ở dưới này ít hơn, nên việc hấp thụ nó có khó khăn hơn.  Bé Hạt Tiêu Nhức đầu y như là tình trạng cái đôi giày mới vậy đó! Khi nhét cái chân vào thì nó giãn ra! Nhưng trong cái óc thì dây thần kinh và mạch máu đã đầy từ khuya rồi! Do đó chỉ còn cách là gia tăng thêm sự nối giữa các tế bào thần kinh với nhau. Sự nối này bắt buộc phải bằng lực nối (tĩnh điện) chớ không thể nào bằng sự tiếp xúc giữa những "si nap" được! Do vậy mà Bé Hạt Tiêu bị nhức đầu. Tuy nhiên, vào ngày đầu tiên thì Bé bị nhức nhiều. Nhưng qua những ngày sau thì nó bớt đi vì cái phản xạ tạo ra những lực nối này (hoặc là Tĩnh Điện) bộ óc đã biết cách làm rồi. Do vậy mà sự học hỏi sẽ bớt đi phần nào sự khó chịu.  Khi Đức Phật A Di Đà nhẹ nhàng gật đầu là óc của Bé Hạt Tiêu đã đạt được tiêu chuẩn học bài này rồi! Tuy nhiên, tuy rằng tibu có nói là sẽ nhức đầu 7 ngày thì Bé Hạt Tiêu cũng không ngờ là nó nhức dữ vậy nhưng phải chấp nhận thôi, vì đó là... trục trặc của ngôn ngữ mà
 Hết  
Hào:
 Anh Phước, bé sun baby BHT, hội HTN, HỘI HSTD, ACE trên diễn đàn Vui quá là vui. xin chúc mừng HVT, tnt... vì thành tựu mới trong tu tập (còn bà già rùa này thì mủi lòng quá).  Thật sự bái phúc BHT, làm thân người đã khó, gặp Phật pháp đã là phước lớn, gặp hoasentrenda.com là rất may mắn, bây giờ BHT lại có cuốn kinh vũ trụ -bách khoa toàn thư nữa thì tuyệt quá. Sự kiện QUÝ BÁU qua lớn, chúng ta cùng nhau cảm tạ ĐỨC PHẬT ĐÃ BAN KINH, CÙNG NHAU trợ lực theo khả năng cho bé BHT hấp thụ hết cuốn kinh thật êm -thật ngọt nhé. Thương sự đau đớn về thân của bé BHT và anh Phước mà lực bất tòng tâm không biết làm gì được. Bé BHT ạ khi đầu mình quá căng thẳng thì nó hành cái hệ thần kinh ngoại cảm và nó nhè thắng tim mà oánh đó nên bé nhớ cẩn trọng nghen bé 
Tibu: 
Một vài Nhí đã học xong rồi, tibu chỉ nghe Lestrange nhảy dựng lên y như là Archimède với tiếng reo: Eureka! Làm cả nhà nổi da gà tưởng là con nhỏ nó trở điên Khi Lestrange truy nguyên về nguồn gốc Trái Đất và những biểu hiện của các Điểm Đen (Black Hole). Nhưng đây chỉ là niềm vui của những Nhà Khoa Học Gia.  Trong tâm linh, niềm vui này rất là thô sơ vì nó phát xuất từ trung tâm năng lực Manipura. Niềm vui với tính cách thống lĩnh và nới rộng tầm ảnh hưởng (có liên quan đến A Tu La). Trong cuốn sách đó có chỉ đến những khám phá đầy Nhân Bản hơn: Niềm vui lần này lại xuất phát từ lòng ngực. Những phát minh này mang tính cách Hòa Bình và Phục Vụ cho sự tiến hóa đầy nhân bản.  Hết 

brightmoon00: 
Bé ơi, cuốn sách về vũ trụ bé học có giải thích được mấy câu hỏi hóc búa mà mấy nhà khoa học hiện nay đang bó tay không vậy?  Có hôm đang ngồi ăn, BM00 lại nghĩ: Tại sao ngày xưa Đức Phật có thần thông, có thể biết trước được mọi chuyện, vậy sao Ngài không nghĩ ra cách để cho kinh sách không bị lẫn lộn như hiện nay vậy ta? (thế thì đã không có chuyện mọi người cứ tranh cãi về việc cái này không phải kinh Phật thuyết, cái kia là kinh Phật thuyết rồi). Bé có thể lên hỏi ông Phật được không?  
Bé hạt tiêu: 
Quyển Kinh thật sự là Ông Phật Bự là Ông Phật Thích Ca đó! Ông Phật là một quyển kinh! Và có một vài vị Phật nữa cũng là những quyển kinh luôn. Không phải hết tất cả vị Phật là kinh mà chỉ có thêm vài vị thôi! Nhưng quyển kinh lớn và To Nhất là Ông Phật Bự! Cái mà BHT học đây chỉ là một phần nhỏ của quyển kinh Ông Phật thôi đó!
 Ông Phật là một quyển kinh, chứ không phải kinh là quyển sách mình thấy đó đâu. 
Vì Kinh cũng là một báu vật nên rất nhiều cõi giới vô hình không tốt đều có ý chiếm đoạt, để ngăn cản tình trạng kinh lọt vào tay kẻ xấu thì phải có những đồ giả để qua mắt kẻ tham, còn muốn lấy được đồ thiệt thì phải có tâm địa Bồ Tát và tấm lòng hướng thượng nghĩ cho mọi người trước khi nghĩ cho mình mọi việc làm là vì mọi người chứ không vì mình, và phải vượt qua tất cả những thử thách trong tu tập thì mới được Ông Phật cho kinh thật mà đọc.  
Khi được Phật chấp nhận cho mình kinh để học là Ông Phật mở cặp mắt sáng quắc và xoay xoay như hai luồng ánh sáng cực mạnh chiếu thẳng vào đôi mắt của mình, và kinh đi theo tia nhìn của Phật đi vào mắt vào đầu óc của mình… Đó là cách BHT học kinh Phật! Muốn học được kinh thì mình phải làm sao đi theo đường ông Phật đã chỉ dạy và thực hành nó, khi làm được như vậy thì mình sẽ gặp được Phật và ổng sẽ truyền quyển kinh của ổng lại cho mình. Đó là cách để mình học kinh Phật là vậy đó.  hoasim: Nửa tháng mong mỏi về HSTD hy vọng có đột biến tốt đẹp sau sự kiện cuốn Bách khoa toàn thư. Song khi vào mục Bé hạt tiêu thì thấy "vũ như cẩn" nghĩa là không thấy thay đổi gì.  Bé hạt tiêu: Suốt thời gian này BHT đã làm rất nhiều việc đi cứu độ tử khắp mọi nơi trên thế giới, đáng thương nhất là những em bé, còn rất nhỏ nhưng phải bị chết vì những lý do thật là vô lý từ người lớn… Nói chung là nhân quả lung tung tùm lum tà la… nhưng khi nhìn những cảnh như vậy đối với những em bé vẫn không khỏi thấy xót xa! Rồi một người Chị trong tu tập của BHT bệnh nữa, BHT có rất nhiều thứ phải làm và phải lo nhưng không thể nào kể ra hết cho được vì những chuyện trên trời dưới đất chẳng ai hiểu được! hihihi 
hoasim: 
Bà già rùa này vẫn hiểu cái khó của người chứng ngộ khi truyền Pháp cho kẻ phàm, điều đó trong kinh điển ghi rõ Đức Phật nói những gì tuyên giảng như nắm lá trong tay so rừng lá kiến thức mà Đức Phật đã chứng ngộ (Mới nắm lá mà chúng sinh còn kinh hồn bạt vía còn phải thầy bói mù sờ voi huống hồ chi...)  
Bé hạt tiêu: 
Cái biết đó phải nói sao bây giờ, nó ở trong những cái linh hồn của mình thì mình "thấy ra" làm sao cho người ta hiểu được đây  Biểu nói về nó thì thiệt chẳng biết phải nói sao nữa, BHT không biết nói cái "biết" đó! hihi. Vì đó là những phần tự chứng của mỗi người, ngay trên bản thân mình, có nói lại như thế nào cũng không sao diễn đạt cho trọn vẹn cũng như là không thể nào bộc lộ hết những hình ảnh sống động của cái gọi là Bách Khoa Toàn Thư của Kinh được! hihi. BHT hoàn toàn không có ý là giấu nghề! hehe, chỉ tại không biết phải làm sao với những cái "biết" đó của mình cho mọi người hiểu! 
hoasim: 
Thôi không phải nắm lá thì xì ra vài lá cũng được mà BTBK, bố thí kinh sách phước báu vô lượng mà. Trong cuốn BKTT đó điều gì làm BTBK khoái nhất  
Bé hạt tiêu: 
Trong đó tất cả BHT đều thích hết, không có cái nào là thích nhất và cái nào là không thích hay dở cả! hihihi.  
hoasim: 
có điều gì để các a la han, Bồ Tát hiện đời, các cao nhân đoàn kết với nhau để một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại thành hòn núi cao 
Bé hạt tiêu:
 Trong cách tu thì mỗi người tìm một cách phù hợp với mình và tự tìm tòi và tu học cho dù có chung một Thầy thì cũng không người nào giống người nào cả, họ gặp nhau trong cùng một tư tưởng là tập theo cách của ông Phật nhưng vì biệt Nghiệp mỗi người mỗi khác nên chẳng thể nào làm theo cách "ba cây chụm lại" khi đang tu tập... Lúc cùng tu tập thì chúng ta vẫn có sự trợ lực những bạn đồng tu hồi hướng cho mình trong sự âm thầm lặng lẽ của riêng họ! 
Khi lên đến một đỉnh cao nhận thức nào đó rồi thì tự nhiên họ đồng nhất với nhau vì họ có chung cái nhìn, biết, thấy như nhau nên chẳng có chuyện gì phải tranh cãi cả. Họ đồng tâm, đồng làm, đồng hưởng ứng… lúc này thì may ra mới "chụm lại" được. Hiện tại thì tự mỗi người vẫn đi làm nhiệm vụ tùy theo sức của mình. Những phân thân của mỗi người cũng có lúc gặp nhau trong vũ trụ để làm việc của mình. Không ai nói với ai là mình phải "đoàn kết" nhưng tất cả họ là một khối thống nhất vì họ biết mình là một mắt xích nhỏ trong sự vận chuyển giao lưu trong vũ trụ này, họ không phải là một cá nhân rời rạc, tự do đơn độc… 
Vì chúng ta chưa biết rõ mục đích và ý nghĩa đời sống, nên ta cứ tưởng mình là độc lập là cô độc rời rạc lạc lõng trong thế giới này... Thật ra tất cả chúng ta đều là một phần của Toàn Thể. Mọi sự thay đổi của tâm thức của từng người cũng đều có ảnh hưởng đến cái Toàn thể đó  
- Mục đích của một kiếp người là làm sao để tìm ra con đường tu tập và trở thành những vị Phật hay Bồ Tát.  
- Trong thế gian này luôn có một định luật sáng suốt đang điều hành vận chuyển vũ trụ cho một mục đích cao cả của nó.  
- Và mỗi chúng ta là những người đang từ bước đi lần vào cái quy luật đó tùy theo biệt nghiệp của từng người… 
hoasim: 
để Phật nhật năng huy, Pháp luân thường chuyển,  
Bé hạt tiêu:
Thì tất cả chúng con, BHT cùng với những bạn nhí khác đã được ông Phước chỉ dạy cho cách tu tập này của Đức Phật truyền lại và chúng con đang phát huy khả năng của mình trong tu tập để cứu giúp tất cả chúng sanh hữu tình trong vũ trụ!  Chúng con đang hoàn thành và củng cố lại toàn bộ kinh pháp của thời Đức Phật dưới sự hướng dẫn tận tình của ông Phước. 
Đó là những việc làm độ tử và độ sanh, giúp cho mọi người tiếp tục theo học con đường của Ông Phật và ngày càng tin tưởng vào pháp của Phật. Những việc làm của chúng con không làm cho người lớn thấy "bị quê" mà lại làm cho người lớn thấy được "năng lực" của Phật Pháp và "Pháp" đó đã "luân thường chuyển" vào thế hệ tụi con một cách sống động nhất! và càng lúc càng làm cho sự mầu nhiệm của Kinh Phật không thể nghĩ bàn! Tụi con tuy sống rất xa nhau, cách nhau nữa vòng Trái Đất nhưng rất là thương yêu nhau, tuy là khác cha khác mẹ, nhưng tình thương giống như cùng cha cùng mẹ sanh ra, đứa này bệnh là đứa kia giúp hay có khi cả nhóm nhào vô giúp, họ giúp bằng nhiều cách khác nhau, vào giấc mơ, châm cứu… Tụi con đã làm cho kinh Phật sống lại một cách linh động nhất trong đời sống của mọi người và con hy vọng trong tương lai sẽ có thêm nhiều nhí nữa được tu tập như bọn con để có được một lực lượng hùng mạnh làm việc để có thể làm chậm lại những thiên tai cho nhân loại! 
hoasim: 
không phải thời mạt pháp mà là thời PHÁP THƯƠNG PHONG THỊNH VƯỢNG 
Bé hạt tiêu: 
BHT thật sự không rành tiếng Việt lắm đâu Hoasim! mà đây là tiếng Tàu nữa! hihi Chuyện làm cho "PHÁP THƯƠNG PHONG THỊNH VƯỢNG" thì khó lắm tụi con chưa đủ khả năng làm nổi! hihi.  
hoasim: 
à già rùa đâu dám mơ tưởng: "Muốn học được kinh thì mình phải làm sao đi theo đường ông Phật đã chỉ dạy và thực hành nó, khi làm được như vậy thì mình sẽ gặp được Phật và ổng sẽ truyền quyển kinh của ổng lại cho mình. Đó là cách để mình học kinh Phật là vậy đó".  
Bé hạt tiêu: 
Đời sống này là một giấc mơ dài rồi mà, Hoasim mơ thêm tí nữa cũng đâu có sao! hihi Vậy thì HoaSim hãy để cho mình "dám mơ tưởng" đi nhé! Chúc HoaSim gặp được mộng tưởng của mình! hoasim: 
Cảm ơn BTBK đã trả lời nhanh chóng cho bà già. Song có lẽ do quá dốt văn nên bà già nêu không rõ ý nên làm khó cho BTBK. Chẳng qua là bà già ước muốn có ủy ban, liên hiệp.... tầm quốc tế như WB, LIÊN HỢP QUỐC, WTO là sân chơi chung cho các bậc đã chứng đã ngộ, cùng chung tay lo đại sự Phật giáo, chứ như bây giờ có hội Phật giáo thì có đấy, nhưng thực sự là sân chơi cho những người có chữ vạn thì còn phải bàn. Việc phân ly môn phái Tịnh -Thiền - Mật.... làm giảm sức mạnh của tăng đoàn. Đại khái là đang tình trạng mỗi anh hùng một biệt cốc. Nhiều khi dốt văn nó tai hại thế đó, bà già đang nói cái chung, cái tổng thể THẾ GIỚI chứ không nói phạm vi HSTD. Xin lỗi BTBK nhé.  
Tibu: 
tibu thay mặt Bé Hạt Tiêu chỉ mới chín tuổi (9 tuổi) Cám ơn bà già lẩm cẩm không hiểu chữ và lại dốt văn. Bà thấy đề mục và xúi BHT phạm giới. Bà già rùa lẩm cẩm, không hiểu chữ và lại dốt văn thì cũng nên ghé vào đây để mà đọc chơi cho biết công việc của bọn lubu:  122. Kinh Ðại không (Mahàsunnata sutta)  http://www.buddhanet.net/budsas/uni/u-kinhtrungbo/trung122.htm
Và đại khái nó có một đoạn như sau, và dĩ nhiên bọn lubu chỉ lo làm theo lời dạy của Đức Bổn Sư, sau đây là trích đoạn:  [... ]
"Ta sẽ không nói những câu chuyện hạ liệt, đê tiện, thuộc phàm phu, không thuộc bậc Thánh, không liên hệ đến mục đích, không thấy đến yếm ly, ly dục, đoạn tuyệt, an tịnh, thắng trí, giác ngộ. Niết Bàn, như quốc vương luận, đạo tặc luận, đại thần luận, quân luận, bố úy luận, chiến tranh luận, thực vật luận, ẩm liệu luận, y phục luận, ngọa cụ luận, hoang mang luận, hương liệu luận, thân thích luận, xa thừa luận, thôn luận, thị trấn luận, đô thị luận, quốc độ luận, nữ luận, anh hùng luận, hạng trung luận, thủy bình xứ luận, tiên linh luận, sai biệt luận, thế giới luận, hải thuyết luận, hữu vô hữu luận". Ở đây, vị ấy ý thức rõ ràng như vậy.  
Nhưng này Ananda, đối với những lời nói nào khắc khổ, khai tâm, thấy đến nhứt hướng yếm ly, ly tham, đoạn diệt, an tịnh, thắng trí, giác ngộ, Niết Bàn, như thiểu dục luận, tri túc luận, độc cư luận, bất chúng hội luận, tinh cần luận, giới luận, định luận, tuệ luận, giải thoát luận, giải thoát tri kiến luận, vị ấy nghĩ: "Ta sẽ nói các luận như vậy". Ở đây, vị ấy ý thức rõ ràng như vậy.  [... ]  
Kinh đã nói như vậy, thì tibu làm như vậy.  Lubu không thích hội họp, mà chỉ đèn nhà ai nấy sáng! Chỉ gặp nhau để hỏi phương pháp tu hành, hỏi xong thì về tu được chừng nào hay chừng đó.  Hoa sim thông cảm nhé. 
Hết