linh hồn lại trở về thế giới xa xưa của mình


Mèo vẫn hoàn mèo: 

Biết rồi khổ lắm, nói mãi!
Ít có ai biết được chuyện gì đang xảy ra khi còn đang ngủ: 

Khi đi ngủ, linh hồn lại trở về thế giới xa xưa của mình (do thói quen), và từ đó người này lại có dịp làm sống lại những thói quen của chính họ. Do đó, vì không thể thay đổi được trú xứ quen thuộc của chính mình. Nên những thói hư tật xấu lại rất là khó chữa trị! Cái mà Ông Bà đành kết luận bằng cụm từ: "bản chất của nó là như vậy"!
Mà đã kết án đó là: Bản chất thì hết thuốc chữa, là bó tay, và thua to!

Dĩ nhiên thảm họa của sự trở về các thế giới xa xưa của người nào đó, nó còn rất là nguy hiểm:

Chính nó nhận chìm mình vào cái vòng luẩn quẩn, và đày đọa ở đó trong thời gian dài, rất là dài! 
Khi nó trở về lại thế giới của chính nó, những thảm họa này không thể nào tránh được (chữ màu đỏ):
1. Atula: Ganh ghét, tiền bạc và quyền lực ----> Chiến tranh.
2. Ma: chuyện buồn, xui xẻo, yếm thế, đường cùng ... ----> Tự tử.
3. Súc vật: Ngu si, mê sắc đẹp, ăn hút vô độ, ghiền chất kích thích, ai nói cũng chẳng nghe, che giấu sự thật, ... ----> Mất ngôn ngữ, làm theo bản năng sinh tồn.

Kinh nghiệm thực chứng, đầy xương máu là:
Khoan hẳn tuyên bố là mình chứng này, chứng nọ, khi chính mình còn đang bị kềm chế trong những thế giới ở trên! Vì khi lộ chuyện ra (theo thời gian, và nhất là theo phước báu của phương pháp tu): Thì lại phải xin lỗi anh em, để tránh cảnh "con sâu làm rầu nồi canh"

Quả vậy: Vô Minh thì thất thế đủ chuyện!

Tu hành thì khác xa:

Do tu hành đều đều mà linh hồn được đi lên nhiều hơn. Hằng đêm, do thói quen tập một lèo luôn cho tới khi đi ngủ, và nên chính cái thói quen mới lạ này đã không cho linh hồn trở về thế giới trước kia của nó nữa mà bắt nó vào kỷ luật! Khi kỷ luật đã đủ mạnh thì linh hồn lại thông báo cho thể xác biết  những chuyện mà nó đã trải qua trong giấc ngủ.

Từ đó hành giả có những giấc mơ tâm linh.

Có thể ví như những giây phút loạng choạng đầu tiên: Khi còn té lên, té xuống... trước khi bước được bước đầu tiên trên đường tu hành.
Chỉ là những giao động rất là bé nhỏ và yếu ớt (vì hành giả còn rơi vào tình trạng khó hiểu) và nên cần người giải mộng, để làm sáng tỏ vấn đề.
Do đó những hành giả nào ỷ y, tưởng mình là chì, là gồ mà ngưng tập đều đều thì sẽ tiêu tùng như chơi.
Rõ hơn tí xíu là:
Có thể ví như là hành giả đã bước vào nhà hàng rồi! Nhưng trước mặt chỉ có cái thực đơn, muối tiêu, xì dầu, tương ớt, giấy chùi miệng và muỗng nĩa ... Đừng có dại dột đến độ mà nhâm nhi những thứ đó và khen là ngon quá đó nghe Grin Grin Grin Ít ra là chờ người ta dọn món Sơ Thiền hay tương đương ra rồi hẳn nhâm nhi!

Nghiệp sát và an chay


Nhắm mắt lại và tưởng tượng cách đây trên 2500 năm, có một người tu sĩ trẻ tuổi ôm một cái khúc gổ có khoét một cái lỗ và đi từng nhà, người tu sĩ này chỉ đứng trước nhà và im lặng đợi có người nhìn thấy mình và không nói một lời nào.
Có khi chẳng có ai hiểu vị này đứng đây để làm gì?  Và dĩ nhiên: Họ chẳng cho gì cả.
Có khi lại hiểu nhưng lại tinh nghịch bỏ vào đó ... thuốc độc
Có khi lại hiểu nhưng lại bỏ ... rác vào đó
Có khi lại hiểu và bỏ vào đó ít thức ăn.
Có khi hiểu nhưng vì không còn gì, nên bỏ phân bò vào đó.

Trong tình huống như vậy, người tu sĩ này nói là nên ăn chay hay là ăn mặn? Đó là thời Đức Phật và đây cũng là những cảnh mà chính Ngài đã gặp.

Nghiệp sát và an chay:
1. Trả lời bằng cách nói cho qua:
Nghiệp sát là "cho đi tầu suốt một sinh linh" chỉ có hai vấn đề: Vô tình hay là cố ý mà thôi.
Cố ý là dính vào nghiệp sát theo kiểu:
Có một "chúng hữu tình" (sinh vật có tình cảm)
Có ý là giết
Và ... giết
Vô tình theo kiểu:
Không biết ( vì bị mù, hay vì nguyên nhân gì đó)
chúng hữu tình chết (do sự đi đứng của người này, hay là vì lý do nào đó)
thì ... thôi!

Và tính sổ thì "Vô Tình" thì rất là ít so với "cố ý". Chỉ nhìn theo khiá cạnh này thì ... ai cũng tiêu ma hết và không biết làm sao mà hết nghiệp sát được. 
Và dĩ nhiên là tới vấn đề ăn ... thì ông bà gọi chỗ chứa đồ ăn trong thân thể mình là cái "bao tử" mà! Chỗ đó (cái bao) thì ... chết không biết bao nhiêu mà kể (tử).
Do vậy mà với tính cách "tránh được chừng nào, thì hay chừng đó" nên ... thôi thì ăn cây, ăn cỏ cho nó ... bớt nghiệp! Nhưng lấy sổ ra mà tính thì đâu có bớt được bao nhiêu đâu? Vì thuốc xịt sâu ...

2. trả lời theo kinh sách:
Hể mà không nghe và không thấy cảnh giết là ... không sao.

3. Trả lời theo ... Tịnh Độ trong bọn lubu
Không bao giờ tìm cách giết các chúng hữu tình. Nhưng khi gặp, là đưa về cái linh hồn về Tây Phương Cực Lạc! Làm được như vậy, thì đây là một "Tế Điên Hoà Thượng" bằng xuơng bằng thịt! Các Nhí thường làm như vậy khi ăn bất cứ thứ gì. Như vậy khi đi chung với bọn Nhí thì cứ ăn, sau khi tụi nó ra dấu hiệu là đã "làm xong".

4. Trả lời nghiêm chỉnh:
Thật ra chỉ là cái linh hồn là quan trọng nên nếu mà mình biết cách đưa họ vào cõi "Thanh Tịnh" thì mình ăn cái thân thể của họ thì cũng y như là đồ chay. Do vậy mà tibu không có ... chê cái gì cả Roll Eyes Smiley Grin
Trong bài hồi hướng thì có nói đến đoạn hồi hướng trong trường hợp chẳng đặng đừng này. Cứ bình tỉnh mà áp dụng kèm với công phu tu tập của chính mình thì cũng có tác dụng lắm đó Roll Eyes