Tàng Thức được ví như Internet

Hoà: Vậy giữa hai kiếp sống kế tiếp nhau, Tàng thức ở chỗ nào?
HL: Nói một cách phiến diện và hồ đồ thì Tàng Thức được ví như Internet và từng computer là đại diện cho từng Bản Ngã một vậy! Khi computer hoạt động thì nó thâu thập những kiến thức cho chính nó và nó cũng cung cấp cho internet nữa. Computer có thể tắt và mở và di chuyển, nhưng Internet vẫn vậy không tắt không mở và không có sự di chuyển.
Mến.

5 giác quan y như là 5 máy quay phim

Hiệu quả của các Trí
Wed, 28 Jan 1998
Chào quý Bạn.
Đệ lại có ý như sau:
5 giác quan: (Mắt, mũi, tai, lưỡi và xúc giác)
1 ý thức.
1 cái Tôi.
1 Alaida Thức
Lời bàn:
- 5 giác quan y như là 5 máy quay phim, nó có khả năng thâu nhận tin tức từ bên ngoài vào.
- 1 ý thức được ví như năng lực vận hành 5 máy quay phim trên.
- 1 cái Tôi to tổ bố được ví như ông bầu của đoàn quay phim, ổng có quyền kiểm duyệt và cho thêm vào những *Xảo Thuật Phim Ảnh Để Gây Ra Những Ảo Giác Như Thật*.
- 1 A Lại Da Thức được ví như cái tổng kho của tất cả những phim ảnh mà cái Tôi (ông Bầu) thâu nhận được và được chia ra làm hai chủ đề chính:
- Những Cái của Tôi
- Những Cái không phải là của Tôi
Vận hành của con Người là thâu nhận tùm lum, tà la, tèm lem hết và chất chứa trong cái kho đó đủ thứ chuyện: Từ con siêu vi trùng cho đến Đại Vũ Trụ, Thời gian là từ... Vô Thủy cho đến giờ và còn dài dài nếu chưa Giải Thoát.
Ghi chú:
Ý thức và cái Tôi thường sanh ra khen chê, yêu thương, ganh ghét, giận hờn... để thêm mùi... Đau Khổ, và gia thêm phần rắc rối cho cuộc đời, nó còn có khả năng tạo ra từng cá tánh một của anh chị em mình. Hai thứ đó hợp lại có thể sản xuất ra Quỷ Sứ hay Thiên Thần. Và đặc biệt mới đây (chỉ có trên 2541 năm) có người đã lợi dụng được hai yếu tố trên để thành... Phật). Một sự việc hy hữu, Họ (trên một ngàn ông Phật) đã để lại cho Nam Thiện Bộ Châu (Trái Đất) một xá lợi mà giờ đây vẫn còn: Tàng Kinh Cát hay Kinh Luật và Luận.
Và sau đây chỉ là một mảnh vụn được nói lại với một ngôn ngữ giang hồ, phi sách vở. Bài trên là đúc kết những vận hành của cái tâm (thức) hạn chế và còn bị Vô Minh, trong đoạn sau là bàn về sự vận hành của Tâm (Trí) khi không còn bị che lấp bởi Vô Minh hay cái Tôi nữa.
1. Thành Sở Tác Trí:
Dưới tác động của ý thức thì 5 giác quan của ta chỉ hoạt động rất giới hạn:
Tai thì chỉ biết có... nghe thôi
Mắt lại chỉ biết có... thấy thôi...v.v...
Và tất cả đều bị giới hạn.
Sự giới hạn này không phải vì giác quan đó yếu nhưng vì năng lượng cung cấp cho giác quan đó không đúng.
Ví dụ:
Khi con mắt mà dùng ý thức để thấy thì tụi mình thấy không xa và không rõ.
Vì sao?
Vì ý thức là biểu hiện của cái tâm bị che lấp trong Vô Minh nên rất yếu vì vậy mà con mắt không có điều kiện để phát triển hết khả năng của nó. Vì rằng quá nhiều người đều thấy như vậy nên mình cho rằng hiện tượng thấy trong giới hạn trên là... bình thường.
Nhưng với tác động của Không Trí thì mọi giác quan được cung cấp đúng cái năng lượng cần thiết (Không Trí) cho nó hoạt động. Nên nó có thể phát huy được hết khả năng của nó:
Khả năng toàn hảo đó có những diệu dụng sau đây: Con mắt có thể thấy Xa, có thể thấy chuyện đã qua (tối đa 40 kiếp sống), có thể rờ bằng cái thấy, dĩ nhiên có thể... nghe bằng cái thấy, và không còn trở ngại khi có thể... ngửi bằng cái Thấy (Tương tự như trên cho những giác quan khác). Bởi vậy mà nó có cái tên là Thành Sở (do) Tác (động bằng Không) Trí. Nói gọn lại là: Thành Sở Tác Trí. Và vì một ít người có thể làm việc này nên phần đông tụi mình đều cho rằng đây là những cái Thấy Bất Thường. Thật ra đó là biểu hiện của mức độ không còn chấp của dạng tu sĩ đó.
Mặt khác vì sử dụng đúng nguồn năng lượng do Không Trí cung cấp nên ngoài những khả năng trên, họ còn có thể làm những chuyện mà sức tưởng tượng của con Người dù phong phú tới đâu cũng không tài nào tưởng tượng ra nỗi: Ngũ Thông.
Nếu tụi mình dừng ở đây mà không chịu tiến tu tiếp! Theo kinh nghiệm của Đức Phật: Các hiện tượng xem ra siêu việt trên đều thuộc về tà pháp vì không giải quyết chuyện sinh tử.
Thân ái chào các Bạn.

Mình là cái thằng Tỉnh thức để điều khiển cái Ý

Ý thức
Mon, 26 Jan 1998
Chào các Bạn.
Rồi! nghe xuôi tai lắm rồi đó:
Vấn đề là cái ông ý thức là một người bạn và cũng là một kẻ thù.
1. Người bạn: Không ý thức thì sao có sự sống (hùng)! Đớp không ý thức thì đớp tùm lum, tà la, và chắc chắn đớp vào chất độc thế là tiêu đời trai. Hay thấy người đi trước, do phạm sai lầm mà chết, nay mình chẳng thèm ý thức và làm theo thì toi mạng là cái chắc!
2. Kẻ thù: Khi ý thức thì ít khi là thuần ý thức mà còn kèm theo lựu đạn và dao găm nữa:
ý thức kèm theo lựu đạn: Là ý thức kèm theo Pháp hay còn gọi là người-vác-thuyền.
ý thức kèm theo dao găm: Là ý thức kèm theo Bản Ngã - Vô Minh.
Vì vậy ngoài cách làm/chuyển từ ý thức (diễn nôm là: cái Ý nó Thức, rồi do nó thức mà nó dẫn mình, thành Thức Ý (diễn nôm là: Mình là cái thằng Tỉnh thức để điều khiển cái Ý)
Về phương diện này: Có Thiền Sư khi thức dậy, tự gọi tên mình 3 lần và tự Dạ cũng 3 lần, để nhắc nhở rằng mình phải là Thằng Tỉnh thức chớ nhất định không để cái ý nó dẫn nữa!
Các Huynh còn cách nào nữa không?
Mến.