niệm thầm A DI ĐÀ PHẬT trong những lúc rảnh rỗi

Cho TLT hỏi Bé cái này: TLT tập mà không thấy đề mục, TLT hay bị ảnh hƣởng cái nghe (nghe tiếng xe, tiếng nói... ở ngoài). Thế khi mình tập trung thì mình phải không nghe thấy gì hết thì mới "đạt" hả Bé? Bé có thể kể kinh nghiệm tập của Bé trong thời gian đầu đƣợc hông? (TLT biết là mỗi ngƣời mỗi khác nhƣng TLT muốn biết cái nào "dính" đến mình thì lấy kinh nghiệm cái đó).  
Bé hạt tiêu: 
Đúng là khi mới bắt đầu tập thì ồn ào rất là khó tập trung lắm, nên cần có sự yên tĩnh của ngoại cảnh hỗ trợ cho mình nữa, vậy TLT hãy chọn buổi tối cho bớt tiếng ồn ào để dễ tập trung hơn.  Nhƣng đầu tiên thì cần phải là yên tĩnh cái suy nghĩ của mình trƣớc đã… 

Để cho đêm lại dễ tập trung thì ban ngày TLT nên niệm thầm A DI ĐÀ PHẬT trong những lúc rảnh rỗi, để mình khỏi suy nghĩ miên man nhiều chuyện khác, làm vậy để từ từ lần lần gạt bớt những suy nghĩ lộn xộn...  Rồi khi tối đến bắt đầu vào tập thì lại để ý vào hơi thở trƣớc nữa rồi từ từ nghĩ đến đề mục của mình, khi thấy suy nghĩ bất chợt nhảy qua chuyện khác thì lại quay về hơi thở, khi suy nghĩ lắng lại thì lại đƣa suy nghĩ đến đề mục… Lúc đầu chƣa quen thì khó lắm, phải từ từ đừng nôn nóng… Đầu tiên hãy khoan nghĩ đến đề mục mà hãy tập điều chỉnh hơi thở, BHT thấy Mẹ làm vậy đó, Thở ra thì nói xẹp, hít vô thì nói phồng... Thấy giống khùng quá hén, nhƣng Mẹ bảo làm vậy thì mới khỏi nghĩ lung tung... Lúc đó BHT cũng bắt chƣớc Mẹ làm đƣợc một chút thì ngủ mất tiêu! hihihi. Khi đó còn nhỏ xíu hà! thấy Mẹ làm gì thì bắt chƣớc nhƣ khỉ con vậy đó mà... Phồng xẹp, phồng, xẹp vài cái là thăng liền hà! hihi.  TLT hãy tìm mua những hình ảnh về trăng để treo hay để dễ nhìn để dễ tƣởng tƣợng cho dễ hơn... Quan trọng là TLT làm sao cho mình thấy thích chuyện này thì TLT mới đủ sức mà làm tới làm lui với nó đƣợc. Làm sao mà lúc nào TLT cảm thấy rằng TLT không thể sống mà thiếu cái chuyện đó đƣợc, TLT lúc nào cũng cần đến điều đó, thiếu nó đời sống của TLT sẽ không yên đƣợc và luôn cảm thấy bất an, nó lúc nào cũng thôi thúc TLT nghĩ đến hết... thiếu nó là TLT cảm thấy bứt rứt sợ hãi. TLT không muốn mất nó và nhất là TLT không bao giờ muốn xa rời nó cả... Khi mà TLT dồn hết suy nghĩ cho một chuyện nhƣ vậy thì mọi thứ xung quanh TLT sẽ không còn làm TLT bận tâm nhiều nữa, mà khi không còn bận tâm đến cái gì hết thì TLT sẽ không thấy có cái gì 

làm cho TLT để ý hay phiền hà nữa... Bởi mọi thứ đều không có gì là quan trọng hơn nó nữa! À 

Kinh Thủ Lăng nghiêm

Tibu:  Thủ Lăng nghiêm và yếm-ma-la-thức.  Khi mới làm quen với Đạo Phật thì TiBu đã được Bạn Bè giới thiệu kinh Thủ Lăng Nghiêm và nói rằng chỉ cần đọc kinh này là đầy đủ. Thế nhưng vì không phải là người bị nhồi sọ từ nhỏ (qua 

việc đi Chùa với Ba và Má...), nên tibu có nhận xét là kinh này dở dễ sợ luôn.  Là vì ngay từ đầu, học giả này khi dùng cái lỗ tai để giảng này nọ nên đã vô tình loại bỏ một thành phần thính giả, thành phần này không thể thiếu trong một pháp hội đồng như vậy: Đó là thành phần những người bị điếc hay bị lảng tai! hay là nói theo danh từ xìphé thì học giả này "Bình nhưng đã bị lủng". Vì người điếc mà nghe tiếng chuông thì cũng như không.  Nếu đây là một Đức Phật thì Ngài đã mời những người bị khuyết tật này dự buổi thuyết pháp sau. Y như chuyện khi trong buổi thuyết pháp có người đàn bà với nhan sắc quá đẹp đẽ đến nghe Pháp. Thì ngay từ đầu Ngài đã mời một số tu sĩ mới tu đi tránh mặt. Và số còn lại là lấy áo mà trùm đầu. Không có áo thì nhìn xuống đất. Chỉ còn A Na Hàm và A La Hán là Ngài không đụng đến mà thôi.  Còn đằng này là: Dùng "cái nghe" để thuyết pháp mà không chuẩn bị cho thính giả biết gì hết thì người bị điếc hay là lảng tai là người bị thiệt thòi nhất. Trong Pháp hội mà có sự sơ suất lớn như vậy thì không phải là một buổi thuyết pháp của dân nhà nghề như là Đức Phật mà chỉ là tay mơ y như là Học Giả này mà thôi.  Tibu mà thuyết pháp đoạn này thì phải hỏi Anan: Này ông, ông có nghe rõ ràng là tui đang nói cái gì chớ? Sau khi Ngài Anan xác nhận là Ngài nghe được. Thì tibu lại phải nói thêm rằng: Anan à! Ông nên nghe như ông chưa có tu đó nghe, chớ không phải dùng cái Tứ Thiền mà nghe là hư chuyện của tui hết đó nghe! Tại sao phải rào trước đón sau như vậy? Là vì sau này, thế nào cũng có người dùng Tứ Thiền để mà nghe tiếng chuông thì tu sĩ này sẽ nghe hoài thôi: Vị này có thể nghe tiếng iiiiii của các nguyên tử 

kim loại đang chuyển động, các tiếng xì xào của Chư Thiên khi họ phê bình tiếng chuông..... Và như vậy là.... hư chuyện! Và dĩ nhiên, nếu Ngài Anan mà là người bị lảng tai thì coi như bài kinh không có tác dụng gì cả. Do sự kiện hiển nhiên này mà tibu coi cuốn Thủ Lăng Nghiêm là cuốn kinh dở nhất (dở là vì Học Giả chưa có ý thức gì về thần thông). Từ đó thì dĩ nhiên nó ra lung tung thứ: Trong đó có cái yếm ma la thức, tưởng là cái gì mới! Chớ chỉ là bình mới (chữ mới) nhưng rượu cũ (ý là cái mà các tu sĩ đã từng nói tới nói lui hoài). Sau đó là Huynh cho nó là cái thức thứ 9 thì mới là càng tai hại hơn cả cuốn kinh! Và dĩ nhiên nhiên theo quy ước cái gì mà "Không có Vọng" thì Phật Giáo gọi đó là Trí (viết hoa) chớ không dùng chữ thức. Như là A Lại Da Thức biến thành Đại Viên Cảnh Trí.  Hết Hihi! Con biết tại sao ông Phƣớc chê cái kinh "Thủ Lăng Nghiêm" này rồi! hí hí.  Con dùng màn tivi để coi thử cuốn kinh này thế nào?  Câu chuyện là thế này: Vào một thời rất xa xƣa ở Bên Tàu, có một ông thầy chùa nhƣng lúc đó ông thầy chùa này tu còn dở lắm, chƣa có màn tivi gì hết. Nhƣng nhà Vua ra lệnh cho ông ta phải viết một cuốn kinh về những ngƣời tu, đó là mệnh lệnh mà ông thầy chùa phải làm, nếu không thì sẽ bị chém đầu vì cái tội cãi lệnh nhà vua. Thế là ông ta phải viết cuốn kinh bất đắc dĩ đó. Đó chính là cuốn kinh "Thủ Lăng Nghiêm" ra đời. Nhƣng mà vì không có màn tivi nên ông ta chỉ có thể dùng 20% cái trí tuệ của mình mà viết thôi… Không có màn tivi đối chiếu nên ông chỉ viết với những gì mà ông ta cho là đúng… nhƣng cái đúng đó chỉ có 20% mà thui! 

hihi… Kinh mà chỉ đúng có 20% thôi thì làm sao hay cho đƣợc…Và Ngƣời đã viết cuốn kinh dở ẹc đó là Ông Phƣớc! khakhakhakha! 

Vi khuẩn, vi trùng, siêu vi trùng

 Bé Hạt Tiêu ui, RS không hiểu cái chỗ này: thân thể chúng ta có hàng ti tỉ vi khuẩn, vi trùng, siêu vi trùng.... và vô số con rệp sống trên da chúng ta cho dù chúng ta có tắm rửa thật sạch thì dƣới kính hiển vi phóng đại nhiều nhiều lần vẫn thấy chúng đang sống tỉnh queo lúc nhúc. Vậy thì cho RS hỏi:  - Vi khuẩn, vi trùng, siêu vi trùng. v.v...... nó có thần thức hay không, nó có khả năng triển vọng tu thành... Phật hay không?  RS ngu muội hỏi mấy câu ngớ ngẩn, Bé Hạt Tiêu khi nào trả lời cũng đƣợc.  Bé hạt tiêu: Có hai cách để linh hồn biến mất.  

- Nếu mà tâm tánh tốt đẹp hiền hòa thì khi linh hồn thấy ánh sáng đẹp đẽ tự nhiên bị cuốn hút vào và hòa tan vào cái ánh sáng đó tức là đi vào Niết Bàn  - Còn cái thứ hai biến mất là: Khi cái linh hồn mà quá xấu đến nỗi mà Địa Ngục cũng chẳng thể vào thì cái linh hồn đó nổ tung xé nhỏ ra từng mảnh vụn nhƣ cám hay còn nhỏ hơn cám, nhỏ đến độ chúng ta không thấy mà vẫn có nó vì những sinh vật bé xíu đó không thể mang cái linh hồn lớn đƣợc… Những linh hồn càng xấu chừng nào thì càng bị xé nhỏ ra nhiều chừng nấy thì cái thể xác càng nhỏ… Bị rơi vào những cái kiếp nhƣ vậy thì rất khó mà ráp lại cho toàn vẹn một mảng linh hồn lắm chứ đừng nói gì đến những chuyện khác… Mấy cái con Vi khuẩn, vi trùng gì đó, rận rệp chi chi đó là từ những linh hồn quá xấu này mà ra đó... Khó lắm... không biết đến đời kiếp nào mới có thể thành ngƣời lại thôi chứ chƣa nói đến chuyện gặp ông Phƣớc mà tu cho thành Phật.. ! hihi. 

Linh hồn già hay trẻ?

 Linh hồn lớn/nhỏ Đã là linh hồn, tách biệt thân rồi, tại sao lại có bé, trẻ, già hỉ?  

BHT thấy linh hồn theo bé, trẻ, già, trai, gái, lớn nhỏ này tùy thuộc vào cái linh hồn (người/súc vật) mà người ta vừa trải qua phải hông bé? (VD 1 cô chết ở tuổi 50 thì BHT thấy linh hồn này là 50 tuổi)  
Bé hạt tiêu: Cái này mới khó để nói đây, nhưng BHT sẽ cố gắng nói theo cái thấy và cái hiểu của BHT nhen (nếu con nói không đúng thì ông Phước sửa lại cho con với nhen! hehe)  
- Linh hồn dùng lại được, thân thì chết qua từng kiếp sống, lúc kiếp là người, lúc kiếp làm súc vật.. v v v..  
- Khi linh hồn lên trên đó họ đều tập hết thì ai cũng có màn tivi hết... Khi nhìn vào cái màn ti vi, nếu cái màn tivi nhỏ thì mình nói là em bé… và khi đó dùng màn tivi để nói chuyện mình cũng nghe được cái giọng nói là con nít hay người lớn… Đồng thời nói là họ không có thân vì cái thân của họ nó không có cảm giác giống như mình nằm mơ thấy người thân mình bỗng ôm choàng lấy nhưng không có ai hết vậy đó… mình thấy cái hình ảnh đó nhưng đụng vào thì không có thấy gì hết… họ cũng có thân như mình và cũng ngồi xếp bằng tu tập vậy đó…nhìn thấy vậy như thân đó là bằng ánh sáng tạo thành… Làm sao để biết trai hay gái?  Con gái thì có cái bớt (mà giống như người mình lúc sanh ra đã có sẵn) màu hồng bên cánh tay phải.  Con Trai thì có cái bớt màu xanh da trời bên tay trái… Nhìn vào cái đó thì mình biết linh hồn là gái hay trai… Thường thì không biết được tuổi chính xác của họ vì cách tính thời gian giữa cõi này và cõi khác không giống nhau
Tibu: Cũng nên nhớ là trên là cõi A Di Đà Phật. Nhưng còn ở cõi "Trung Giới" thì già là già, trẻ là trẻ, gái là gái, Trai là trai. Ở 

cõi này thì linh hồn vẫn mang những khuyết tật mà mình đã sinh sống trong kiếp vừa rồi. Một số rất là ít do việc thiện mà mình đã làm thì có thể điều chỉnh linh hồn mình được lành bệnh. Tuy nhiên, tuy là cõi "Trung Giới" thì cũng có những Bồ Tát hoạt động trong cõi này, họ cũng đi tìm và nhắc nhở với những linh hồn đầy thiện nghiệp là ở cõi này chỉ dùng sự tập trung tư tưởng thì cũng có thể tự chữa được những bệnh nan y. Và dĩ nhiên cũng có người làm theo và từ mù đã thành sáng mắt. Từ bại liệt có thể đi đứng đàng hoàng, từ cụt, cùi, què.... nếu họ nghe theo và tập trung tư tưởng thì đều có thể tự chữa được bệnh của mình như thường. hihihihi.  
TLT: sau 1 thời gian ở cõi nào đó (VD cõi Phật) thì linh hồn có thay đổi bên ngoài hông: -thay đổi già hơn - do thời gian? - thay đổi trẻ hơn - do tu tập cái gì đó?  
Bé hạt tiêu: Sau một thời gian tu tập lâu năm thì cái linh hồn có ánh sáng to và hào quang lớn hơn. Nó không có chuyện già trong đây! hihi
TLT: Khi linh hồn đến lúc phải nhập thai, mà phải chết (hư thai). thì BHT thấy là linh hồn đó là linh hồn đứa bé phải không hỉ?  Có khác nhau ra sao giữa linh hồn đứa bé và linh hồn "đứa lớn" (loại phần hình hài ra)? vì có lần TLT có hỏi bé và biết là thường linh hồn không nhớ gì về quá khứ cả -> nếu vậy thì "tâm hồn"ai cũng giống như con nít hỉ?  
Bé hạt tiêu: Linh hồn thì lúc nào cũng là linh hồn… nó được dùng tới dùng lui trong nhiều kiếp sống của mình… chỉ có cái thân xác này nên mình mới phân ra già trẻ lớn bé… thân là cái áo cho linh hồn nên lúc cái áo nhỏ, cái thân nhỏ thì kêu là nó nhỏ còn linh hồn thì không già không trẻ không lớn không nhỏ nó chỉ là Linh hồn vậy thôi. Nếu mình tập, linh hồn có tập thì mình có nhớ 

về tiền kiếp của mình… tất cả người được đưa về A DI ĐÀ PHẬT để tập thì họ sẽ nhớ lại được, còn người ta đi vào cung trời khác không có tu tập thì họ không nhớ gì hết. Khi nhập thai rồi và sanh ra thì không nhớ gì nữa… nhưng lại tập thì lại nhớ lại tiền kiếp của mình thế nào… BHT là con nít, tâm hồn con nít với cái thể xác con nít của mình… nhưng sự hiểu biết của BHT được nhớ lại từ cỡ 41 kiếp sống của mình… và linh hồn của 41 kiếp sống hay hơn nữa mà BHT chưa nhớ hết nổi… 
BHT


Đầu thai trai hay gái

Trời! dùng cái font "viết tay" này mới là "ngầu" đó nghe. 
Trước hết phải biết làm sao mà có thể sinh ra đứa con gái, hay là đứa con trai. Muốn sinh ra được đứa con thì phải có rất là nhiều yếu tố: 
1.Như là "Tử Cung" phải không bị bịnh tật, hệ thống "dây chằng" đủ mạnh và "cái trứng" lại không bị khuyết tật và sức khỏe của bà mẹ phải đủ mạnh để mang thai nhi.  Về phía đàn ông thì sức khỏe phải đủ mạnh để có đầy đủ tinh trùng, và những tinh trùng này lại không bị khuyết tật. Và cả hai phải cùng là một rhesus hoặc là cộng (+) hết, hoặc là trừ (-) hết. Còn nếu cộng (+) mà gặp trừ (-) thì thai nhi sẽ bị vấn đề là không đậu thai, hay có trường hợp là gây tử vong cho bà mẹ khi mang bầu! 

2. Đó là phần thể xác, còn phần tâm linh thì phải có một linh hồn (hay là thần thức) nó đang lẩn quẩn ở gần đó và linh hồn này cùng có một "tâm ý" với hoặc là người cha, hoặc là người mẹ, hoặc là cả hai. Và trong một vài trường hợp đặc biệt thì linh hồn lại hoạt động độc lập: Nó lại không giống ai cả! Bây giờ bàn về sự thành lập của đứa con trai. 
3. Linh hồn thấy hai vợ chồng đang nghiên cứu và lại để ý' đến nét đẹp của bà mẹ, thế là nó lại thấy chính nó đang làm tình với Mẹ của nó nên nó đầu thai làm con trai.  Ngược lại tình trạng "điên đảo mộng tưởng" ở trên thì nó sẽ là con gái 
4.Bây giờ tới bán nam.... trai.  Có nghĩa là con trai lại ưa con trai.  Trước hết đây là một linh hồn độc lập, nó hoạt động một mình và không theo quan niệm của ai hết. kế đó, nó bị cái tật là hay thủ dâm và khi nó thấy hai vợ chồng nghiên cứu nhau thì nó lại thủ dâm và nó bị cuốn hút do nét đẹp của cha nó nên nó là con trai và sau này khi có dịp thì nghiệp quả sẽ trổ ra là nó là "thằng ưa con trai". Tương tự như vậy khi có đứa con là "con gái nhưng lại đi ưa con gái" 

Nói thêm chỗ này:  Tuy nhiên một đôi khi ngƣời Mẹ khi sanh ra lại mang cái nghiệp là không có "chánh dâm" nên tử cung bị méo, và khi đó thì ngƣời con từ cõi A Di Đà đi vào thì bị táng vào vách của tử cung. Mỗi lần bị va chạm nhƣ vậy thì đứa con tƣơng lai lại bị quên đi một phần nào đó nguyện lực của mình. Do mình (đứa con tƣơng lai) ngu đi nên khi đƣợc sanh ra thì không còn nhớ là mình phải làm gì! Cũng có ngƣời quên luôn, cũng có ngƣời lại đƣợc những tu sĩ trứ danh mò ra và nhắc lại cho cách tu hành. Khi đƣợc nhắc lại thì cũng tu cà ạch, cà đụi. Nhƣng một khi đã có trớn thì cũng ngon lành nhƣ ai vậy đó hihihihi. Đó là nói về ngƣời Mẹ.  Nay lại nói về ngƣời con: Khi bay vào không gian với vận tốc ánh sáng thì có khi bào thai lại nhớ đến những chuyện tình vớ vẩn và khi lo ra nhƣ vậy thì khi vào tử cung của Mẹ thì bị va chạm vào vách của tử cung. Tuy rằng đây là một cái tử cung rất là tốt mà đứa con tƣơng lai do bị lo ra mà không thể tránh đƣợc sự va chạm này nọ. Càng bị va chạm thì càng bị u mê. 
Tibu 

Độ tử đồ mặn

Nếu mà chưa có được màn tivi thì khi làm cá hay làm đồ ăn với thịt thì hãy 
niệm thầm"NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT" 
và 
nghĩ cho mấy cái linh hồn lên đầu thai trên đó 
và mọi người ăn đồ ăn này sẽ ngon và sẽ khỏe ra, khi họ ăn họ sẽ vui vẻ và thích món ăn này.... đó là cách mà Mẹ BHT làm cho nhà ăn vậy đó… 
BHT