Đầu thai trai hay gái

Trời! dùng cái font "viết tay" này mới là "ngầu" đó nghe. 
Trước hết phải biết làm sao mà có thể sinh ra đứa con gái, hay là đứa con trai. Muốn sinh ra được đứa con thì phải có rất là nhiều yếu tố: 
1.Như là "Tử Cung" phải không bị bịnh tật, hệ thống "dây chằng" đủ mạnh và "cái trứng" lại không bị khuyết tật và sức khỏe của bà mẹ phải đủ mạnh để mang thai nhi.  Về phía đàn ông thì sức khỏe phải đủ mạnh để có đầy đủ tinh trùng, và những tinh trùng này lại không bị khuyết tật. Và cả hai phải cùng là một rhesus hoặc là cộng (+) hết, hoặc là trừ (-) hết. Còn nếu cộng (+) mà gặp trừ (-) thì thai nhi sẽ bị vấn đề là không đậu thai, hay có trường hợp là gây tử vong cho bà mẹ khi mang bầu! 

2. Đó là phần thể xác, còn phần tâm linh thì phải có một linh hồn (hay là thần thức) nó đang lẩn quẩn ở gần đó và linh hồn này cùng có một "tâm ý" với hoặc là người cha, hoặc là người mẹ, hoặc là cả hai. Và trong một vài trường hợp đặc biệt thì linh hồn lại hoạt động độc lập: Nó lại không giống ai cả! Bây giờ bàn về sự thành lập của đứa con trai. 
3. Linh hồn thấy hai vợ chồng đang nghiên cứu và lại để ý' đến nét đẹp của bà mẹ, thế là nó lại thấy chính nó đang làm tình với Mẹ của nó nên nó đầu thai làm con trai.  Ngược lại tình trạng "điên đảo mộng tưởng" ở trên thì nó sẽ là con gái 
4.Bây giờ tới bán nam.... trai.  Có nghĩa là con trai lại ưa con trai.  Trước hết đây là một linh hồn độc lập, nó hoạt động một mình và không theo quan niệm của ai hết. kế đó, nó bị cái tật là hay thủ dâm và khi nó thấy hai vợ chồng nghiên cứu nhau thì nó lại thủ dâm và nó bị cuốn hút do nét đẹp của cha nó nên nó là con trai và sau này khi có dịp thì nghiệp quả sẽ trổ ra là nó là "thằng ưa con trai". Tương tự như vậy khi có đứa con là "con gái nhưng lại đi ưa con gái" 

Nói thêm chỗ này:  Tuy nhiên một đôi khi ngƣời Mẹ khi sanh ra lại mang cái nghiệp là không có "chánh dâm" nên tử cung bị méo, và khi đó thì ngƣời con từ cõi A Di Đà đi vào thì bị táng vào vách của tử cung. Mỗi lần bị va chạm nhƣ vậy thì đứa con tƣơng lai lại bị quên đi một phần nào đó nguyện lực của mình. Do mình (đứa con tƣơng lai) ngu đi nên khi đƣợc sanh ra thì không còn nhớ là mình phải làm gì! Cũng có ngƣời quên luôn, cũng có ngƣời lại đƣợc những tu sĩ trứ danh mò ra và nhắc lại cho cách tu hành. Khi đƣợc nhắc lại thì cũng tu cà ạch, cà đụi. Nhƣng một khi đã có trớn thì cũng ngon lành nhƣ ai vậy đó hihihihi. Đó là nói về ngƣời Mẹ.  Nay lại nói về ngƣời con: Khi bay vào không gian với vận tốc ánh sáng thì có khi bào thai lại nhớ đến những chuyện tình vớ vẩn và khi lo ra nhƣ vậy thì khi vào tử cung của Mẹ thì bị va chạm vào vách của tử cung. Tuy rằng đây là một cái tử cung rất là tốt mà đứa con tƣơng lai do bị lo ra mà không thể tránh đƣợc sự va chạm này nọ. Càng bị va chạm thì càng bị u mê. 
Tibu