Kinh Thủ Lăng nghiêm

Tibu:  Thủ Lăng nghiêm và yếm-ma-la-thức.  Khi mới làm quen với Đạo Phật thì TiBu đã được Bạn Bè giới thiệu kinh Thủ Lăng Nghiêm và nói rằng chỉ cần đọc kinh này là đầy đủ. Thế nhưng vì không phải là người bị nhồi sọ từ nhỏ (qua 

việc đi Chùa với Ba và Má...), nên tibu có nhận xét là kinh này dở dễ sợ luôn.  Là vì ngay từ đầu, học giả này khi dùng cái lỗ tai để giảng này nọ nên đã vô tình loại bỏ một thành phần thính giả, thành phần này không thể thiếu trong một pháp hội đồng như vậy: Đó là thành phần những người bị điếc hay bị lảng tai! hay là nói theo danh từ xìphé thì học giả này "Bình nhưng đã bị lủng". Vì người điếc mà nghe tiếng chuông thì cũng như không.  Nếu đây là một Đức Phật thì Ngài đã mời những người bị khuyết tật này dự buổi thuyết pháp sau. Y như chuyện khi trong buổi thuyết pháp có người đàn bà với nhan sắc quá đẹp đẽ đến nghe Pháp. Thì ngay từ đầu Ngài đã mời một số tu sĩ mới tu đi tránh mặt. Và số còn lại là lấy áo mà trùm đầu. Không có áo thì nhìn xuống đất. Chỉ còn A Na Hàm và A La Hán là Ngài không đụng đến mà thôi.  Còn đằng này là: Dùng "cái nghe" để thuyết pháp mà không chuẩn bị cho thính giả biết gì hết thì người bị điếc hay là lảng tai là người bị thiệt thòi nhất. Trong Pháp hội mà có sự sơ suất lớn như vậy thì không phải là một buổi thuyết pháp của dân nhà nghề như là Đức Phật mà chỉ là tay mơ y như là Học Giả này mà thôi.  Tibu mà thuyết pháp đoạn này thì phải hỏi Anan: Này ông, ông có nghe rõ ràng là tui đang nói cái gì chớ? Sau khi Ngài Anan xác nhận là Ngài nghe được. Thì tibu lại phải nói thêm rằng: Anan à! Ông nên nghe như ông chưa có tu đó nghe, chớ không phải dùng cái Tứ Thiền mà nghe là hư chuyện của tui hết đó nghe! Tại sao phải rào trước đón sau như vậy? Là vì sau này, thế nào cũng có người dùng Tứ Thiền để mà nghe tiếng chuông thì tu sĩ này sẽ nghe hoài thôi: Vị này có thể nghe tiếng iiiiii của các nguyên tử 

kim loại đang chuyển động, các tiếng xì xào của Chư Thiên khi họ phê bình tiếng chuông..... Và như vậy là.... hư chuyện! Và dĩ nhiên, nếu Ngài Anan mà là người bị lảng tai thì coi như bài kinh không có tác dụng gì cả. Do sự kiện hiển nhiên này mà tibu coi cuốn Thủ Lăng Nghiêm là cuốn kinh dở nhất (dở là vì Học Giả chưa có ý thức gì về thần thông). Từ đó thì dĩ nhiên nó ra lung tung thứ: Trong đó có cái yếm ma la thức, tưởng là cái gì mới! Chớ chỉ là bình mới (chữ mới) nhưng rượu cũ (ý là cái mà các tu sĩ đã từng nói tới nói lui hoài). Sau đó là Huynh cho nó là cái thức thứ 9 thì mới là càng tai hại hơn cả cuốn kinh! Và dĩ nhiên nhiên theo quy ước cái gì mà "Không có Vọng" thì Phật Giáo gọi đó là Trí (viết hoa) chớ không dùng chữ thức. Như là A Lại Da Thức biến thành Đại Viên Cảnh Trí.  Hết Hihi! Con biết tại sao ông Phƣớc chê cái kinh "Thủ Lăng Nghiêm" này rồi! hí hí.  Con dùng màn tivi để coi thử cuốn kinh này thế nào?  Câu chuyện là thế này: Vào một thời rất xa xƣa ở Bên Tàu, có một ông thầy chùa nhƣng lúc đó ông thầy chùa này tu còn dở lắm, chƣa có màn tivi gì hết. Nhƣng nhà Vua ra lệnh cho ông ta phải viết một cuốn kinh về những ngƣời tu, đó là mệnh lệnh mà ông thầy chùa phải làm, nếu không thì sẽ bị chém đầu vì cái tội cãi lệnh nhà vua. Thế là ông ta phải viết cuốn kinh bất đắc dĩ đó. Đó chính là cuốn kinh "Thủ Lăng Nghiêm" ra đời. Nhƣng mà vì không có màn tivi nên ông ta chỉ có thể dùng 20% cái trí tuệ của mình mà viết thôi… Không có màn tivi đối chiếu nên ông chỉ viết với những gì mà ông ta cho là đúng… nhƣng cái đúng đó chỉ có 20% mà thui! 

hihi… Kinh mà chỉ đúng có 20% thôi thì làm sao hay cho đƣợc…Và Ngƣời đã viết cuốn kinh dở ẹc đó là Ông Phƣớc! khakhakhakha!