tiêu độ

Ăn thịt không phạm giới trộm cướp.
Vì sao:
- Con vật không biết lý luận và suy nghĩ đồng ý hay bất đồng ý
Nó chỉ sân hận là vì nó bị làm cho đau đớn quá nên sanh ra sân hận. Và nó cũng chẳng hiểu được khi bị cướp đi sự sống cho nên sanh ra sân hận.
Những suy nghĩ trên chỉ là suy nghĩ từ "con người" nghĩ ra thế thôi, chứ “con vật” không hề biết những thứ ấy… hihihi
Nếu nói như thế thì "thiền sư" quên mất phần "mắc cỡ" của con vật nữa rồi! hehe Thiền sư mà nói như vậy thì chưa hiểu gì về "Tuần hoàn của sự sống trong vũ trụ"! hihihi Và hẳn nhiên đây không phải là Thiền sư của HSTD! Hihihi
Trong suốt một chuỗi dài tiến hóa của mỗi chúng sanh, đã có lúc chúng ta cũng là những con vật đáng thương như thế và chúng ta cũng đã từng bị giết như thế… Và giờ đây đó là một sự vay trả không ngừng của nghiệp quả thế thôi… Khi chúng ta độ cho những linh hồn chúng sanh tội nghiệp đó lên cõi A Di Đà Phật là chúng ta mong rằng họ sẽ hiểu ra được vòng tuần hoàn luân hồi đau khổ đó và biết cách để thoát ra khỏi sự luẩn quẩn "mày giết tao rồi tao sẽ giết mày" từ đó mới có thể chấm dứt sự đau khổ này được!
Đã có kiếp BHT là một con cá hồi và bị người ta ăn thịt. Con cá hồi đó đã bị mười sáu người ăn thịt nó… và giờ thì 16 người đó lại bị làm cá hồi…. BHT giờ lại đi ăn thịt cá hồi… để cho những linh hồn đó "trả món nợ" tiền kiếp của họ và đồng thời BHT cũng tìm họ để độ lại cho họ thoát khỏi cảnh kiếp cầm thú và biết cách tu hành…

Khi một người đã biết cách tu hành và độ tử thì những chúng sanh được họ ăn đó là một may mắn diễm phước cho chúng sanh đó. Vì họ không "tiêu hóa" một cách vô ý thức mà là họ đang "tiêu độ" cho những chúng sanh đã "hy sinh thân mạng" cho họ trên con đường tu hành của mình.
 Họ luôn luôn biết ơn những chúng sanh đã "tử" vì sự sống của mình, nên lúc nào họ cũng tìm cách cứu vớt những linh hồn đáng thương đó….
Và họ hiểu một cách sâu xa về sự tuần hoàn nhân quả của cuộc sống!
 BHT

gia nhập đội " Độ Tử "

Cô tập rất là giỏi! Con chúc mừng cô gia nhập đội " Độ Tử " với chúng con! Có điều cô đã làm mất sức của mình rất nhiều vào việc nhập định không cần thiết trong phần vì sao mà người đó chết… Cô nên để dành năng lực vào việc tập trung quán cho ra hình ông Phật và phát nguyện trong tâm mình là đem họ về cõi A Di Đà Phật. Với sức của cô thì có thể độ theo cách như sau:
- Cô cần phải tập trung như lúc cô tập vậy đó.
- Cô có thể cầm trong tay một tượng Phật hay tự quán ra hình Đức Phật Và quán luôn ra cái tay mình phát ra ánh sáng màu vàng như màu vàng của vàng ròng vậy đó.
- Cô nghĩ đến những người mà cô cần độ (cần có hình ảnh của họ cho đỡ mất sức, nhất là phải mường tượng cho ra gương mặt của họ) và cầu nguyện họ được về cõi của Ngài A Di Đà Phật, và cứ niệm: "Nam Mô A Di Đà Phật" để dẫn họ đi.
- Khi cô cảm thấy ngực mình bỗng trở nên ấm và người bỗng nhẹ tênh và ánh sáng vàng phát ra từ tay cô càng sáng hơn thì đó là dấu hiệu những người được độ đi về cõi Phật
- Còn khi cô làm mà thấy ngực cô trở nên nặng và tay cô bỗng mang ánh sáng màu đỏ bầm là những người đó không thể đi về cõi A Di Đà Phật mà họ đang phải bị đi xuống cõi giới thấp…
- Lúc này thì mới quay sang quán hoa sen và trùm họ lại đem đi.
- Nhưng phải chắc chắn là mình còn đủ sức để đem họ đến nơi mình muốn. Còn không thì mình sẽ làm cho họ bị lạc lối ở đâu mà mình không biết.
- Vì hoasen được tạo bởi tâm lực của mình, mà một khi tâm lực không đủ mạnh thì hoasen tự động sẽ vở tan ra từng mảnh và những linh hồn được mình bao trong đó cũng sẽ văng ra luôn…

Cũng như trường hợp độ tử của Cô khi hoasen đưa đi nửa chừng và cô không còn sức nữa thì các linh hồn đó đi về đâu con cũng không biết nữa. Muốn tìm họ thì con phải đi tìm…. nhưng giờ thì con không đủ sức để tìm họ! Hy vọng các Nhí khác sẽ tìm thấy họ và độ tiếp cho cô…
BHT

'mưa sao băng' hồi hướng

Bước 1: nhớ lại cái lúc mình vui nhất với ông Phước
Bước 2: nghĩ tới lúc đó ông Phước khỏe mạnh và vui vẻ ra làm sao
Bước 3: cố gắng tưởng tượng cho rõ nét cái bản mặt của ổng
Bước 4: nó sẽ làm cho mình cười, nếu không thì làm lại từ (1 – 3). Chuyện gì xảy ra khi mình mỉm cười
Bước 5: Suy nghĩ thêm về ông Phước
Bước 6: Nghĩ trong đầu là “Tui muốn ổng khỏe trở lại”
Bước 7: xong rồi đó đi chơi đi
- Hỏi nè, làm vậy mình mệt không và ổng biết mình mệt hông?
Hổng sao hết, nó làm hơi mệt thôi nhưng không bao nhiêu cả
Đừng có làm nhiều quá thì hông sao cả
- Làm sao mình biết là ít hay nhiều?
Chừng nào mệt là nghỉ liền á. Điểm chính là mình cảm thấy vui tươi. Nhớ là thấy mặt ổng, mình vui là phải vui thiệt sự luôn đó nghe.
- Cái bản mặt ông khi mình tưởng tượng cũng không cần rõ lắm đâu phải không?
Ừ, chỉ cần là mình vui khi thấy mặt ổng là được
Cái này là BHT Đặc Biệt dùng để Hồi Hướng cho Ông Phước! . Nhưng nếu thích Chị cũng có thể dùng nó trước hay sau lúc công phu cũng được .” Đặc biệt " là do BHT tự mình "chế" ra cái cách " Hồi Hướng" này! . Gửi đến Ông Phước những lời của trái tim! . "Đặc biệt" vì nó không giống ai hết!hehe . 

Ai cũng có thể làm bài " Hồi Hướng Đặc Biệt " dành cho những Người mà mình thương yêu nhất!

Cái này là BHT Đặc Biệt dùng để Hồi Hướng cho Ông Phước! . Nhưng nếu thích Chị cũng có thể dùng nó trước hay sau lúc công phu cũng được .” Đặc biệt " là do BHT tự mình "chế" ra cái cách " Hồi Hướng" này! . Gửi đến Ông Phước những lời của trái tim! . "Đặc biệt" vì nó không giống ai hết!hehe . Ai cũng có thể làm bài " Hồi Hướng Đặc Biệt " dành cho những Người mà mình thương yêu nhất!

Ông Phước "Không xài của hồi hướng" đó cho mình dùng đâu. . Mà khi bắn ra những lực thiện tâm mát mẻ an lành như vậy lên trời thì nó lại rơi xuống lại trên chính mỗi người, và chính chúng ta lại được hưởng lấy những thành quả mà ta đã làm. . Giống y như cho tiền mà không ai nhận thì nó vẫn còn nằm trong ngân hàng của mình vậy đó!

Ai được Độ tử

Tibu: Đừng có làm gì ác quá, thì Nhí nó khó tìm ra. Còn ăn hiền, ở lành, thì Hóa Thân của Nhí tìm ra cái rụp liền. Đây là bảo hiểm nhân thọ mà HSTD kính tặng những người hữu duyên. Còn không tu hành thì khó được gì lắm đó nghe. Nhớ điều này đó nghe.
Vì sao Ông Phước nói: Đừng có làm gì ác quá.... không tu hành thì khó được gì lắm đó nghe? chuyện Độ Tử của những Linh Hồn không tu tập nữa nè chú! Hihi
http://www.hoasentrenda.com/smf/index.php?topic=187.msg1323#msg1323
Giúp người khác đó là việc của tụi con mà! hihihi
Nói về độ tử Có hai loại:
1. Người có tu tập theo cách của Ông Phước chỉ.
2. Người Không tu tập theo cách của Ông Phước.
Chuyện sẽ xảy ra cho hai loại trên như sau:
- Người có tu tập thì họ sẽ cảm và nhận ra ánh sáng & hào quang của Đức Phật A Di Đà như thế nào, cho nên vào lúc rời bỏ thân xác thì tụi con chỉ nhẹ nhàng đưa họ vào Hoasen rồi đưa đi, công việc rất dễ dàng. Giống như đem xe Limôzin hạng sang rước đi vậy đó!
- Đối với người không tu tập thì không biết gì về ông Phật cả.
Thế cho nên họ không bao giờ thấy và biết được ánh sáng của Chư Phật ra sao và sự thanh tịnh nó nhẹ nhàng thế nào. Vì toàn thân Phật phát ra ánh hào quang trắng chói sáng vô cùng… không thể tưởng tượng được nếu chưa một lần trải nghiệm… Cho dù có gặp Phật đi nữa thì họ cũng tưởng đó là ma quỷ gì đó nên họ rất là sợ.
Ở cõi giới của Linh Hồn, đối với người đã rời bỏ thể xác có thể gọi là: "Bên kia cửa tử" mọi thứ cõi ấy đều ở thể ánh sáng chứ không có thân xác như bên cõi này. Nghĩa là linh hồn mang thân xác bằng ánh sáng. Những linh hồn có tu tập họ thường có thứ ánh sáng màu vàng và ánh sáng trắng rất nhẹ nhàng tinh khiết của cõi A Di Đà. Nên linh hồn họ dễ hòa nhập vào dòng ánh sáng chói lòa này của Chư Phật mà không gặp phải một trở ngại nào.
Theo thiên nhiên, cái gì có tính cách giống nhau thì sẽ hút lấy nhau. 
Ánh sáng đi với ánh sáng và bóng tối về với bóng tối
"Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu" là vậy.

Những linh hồn không tu tập thường mang thứ ánh sáng ẩn mờ dưới lớp khói màu xám có đủ thứ màu pha lẫn xám đục như khói mà đa phần là màu tối và bầm đen, những tạp sắc vẩn đục đó như có một mãnh lực xoay vần xung quanh linh hồn tùy theo tư tưởng và hành động của họ, nên khó lòng mà hòa vào ánh hào quang trắng chói sáng của Chư Phật được. Vì không quen với thứ ánh sáng này, nên đối với họ nó rất là khó chịu.
Cho nên khi đem họ lên cao tiếp xúc với ánh sáng chói lòa thì họ sẽ bị ánh sáng và sự thanh tịnh này làm cho linh hồn bị nổ tung ra vì không chịu được sức ép của sự thanh tịnh nơi cõi này. Đây là chết thiệt luôn đó vì linh hồn bị tan tành thành mây khói, cho nên tụi con không thể nào mà đem lên được! Đã nói là " Độ Tử " mà chứ đâu có " Xử tử " hihihi
- Cũng có những linh hồn đem lên A Di Đà Phật xong, qua hôm sau lên coi lại thì không thấy còn ở trên cõi đó nữa, cũng chẳng biết họ đã đi về đâu luôn… Linh hồn biến mất mà không biết tìm ở đâu luôn!
- Còn cũng có những linh hồn đem lên thì họ bị ngộp thở như người chạy ma-ra-tông mà thở gấp vậy, nếu cứ miễn cưỡng kéo lên thì họ sẽ chết thêm lần nữa… vậy thì lại là " Tử Tử " rồi! hihihi
- Rồi cũng có khi đưa lên họ lại nhào xuống lại… vì Tâm họ không quen hay vì lý do gì đó con cũng không hiểu luôn.
- Cũng có lúc trùm Hoa Sen vô lôi đi rồi nhìn lại thì linh hồn vẫn đứng tại chỗ đó chứ không đi đâu hết! hihihi Thế cho nên đành phải đem họ xuống với cõi tương xứng với Tâm của họ đang có cho họ tu tập và sám hối tội lỗi của mình trước rồi sau đó mới có thể đem họ lên sau.
- Còn quá tệ thì con cũng độ mà độ xuống Địa Ngục, rồi âm thầm theo dõi họ! hihihi
Đằng nào cũng phải tu tập mới được về nước của A Di Đà Phật. Khi linh hồn họ thật lòng tha thiết muốn tu tập thì tụi con lại đem họ bỏ vào trong Hoasen đưa họ lên cõi A Di Đà Phật, và linh hồn vẫn tạm ở trong Hoasen để mà tu tập và để dễ thở hơn, đỡ hơn là phải bị chôn dưới Địa Ngục mà chịu sự đau khổ mà có muốn tập cũng không sao tập được. Thay vì bị đọa dưới Địa Ngục thì bây giờ họ chỉ bị tạm giam trên cõi A Di Đà Phật để tu tập.
Họ được đưa lên cõi A Di Đà Phật nhưng đi lên với kiểu là Nhí phải đi xuống tận Địa Ngục mà lùng tìm rồi dí chụp bắt, cột lại cẩn thận cho vô ngồi trong Hoasen, đó là chỉ khi có người thân biết mà vào HSTD nhờ các Nhí độ tử! hihihi . Nhưng cũng có lúc được, có lúc cách này cũng chẳng ăn thua gì! Cứ như là kêu xe cảnh sát tới đem đi giùm!hihihi
- Cũng có một nơi cho những linh hồn không tu tập gì đến cư ngụ, vì họ không làm gì sai nhưng họ không chịu tập thì cho dù họ cũng được đem lên nhưng ở chỗ những người không có tu tập gì hết đó là lớp 0. Chỗ này chưa phải là chỗ của A Di Đà Phật, mặc dù là cũng được đưa lên! hihihi . Sống nơi này linh hồn rất buồn chán, ảm đạm, không có gì là vui tươi, và họ hay nhớ về những tình cảm nơi cõi trần. Họ nghĩ đến những người thân của họ đang nhớ thương về họ. Tuy là họ cũng ở Thiên Đàng nhưng lại không gặp Ông Phật và không hề thấy Ông Phật luôn. Lúc sống không chịu tập thì khi chết cũng phải tu tập thôi. Không một ai mà không phải học bài học này cả. Không đi qua cái tập này thì không vào được nước của A Di Đà Phật nổi đâu.
Muốn đi lên hay đi xuống đều do ở cái Linh hồn đã từng tu tập hay chưa? Chuyện tụi con đem lên hay đem xuống cũng đều tùy thuộc vào tính tốt hay xấu ở cái linh hồn đó nữa, chứ tụi con không làm gì hơn được. Một người tốt không cần nhờ thì tụi con cũng đưa lên như thường. Còn người xấu muốn đưa lên cũng không sao lên nổi, mà chỉ đưa đi đến nơi tương xứng với tâm linh họ đang có mà thôi. Vậy muốn được đi đâu là do chính mình quyết định, chứ chẳng ai có thể lôi lên hay kéo mình xuống cả. Công việc của tụi con là giúp đem họ đi lên, còn có lên nổi hay không đó là chuyện của họ! hihihi . Đừng nghe nói tất cả lên A Di Đà Phật mà nghĩ rằng người có tu và người không tu đều giống nhau nhen.


Linh hồn mà nhốt trong Hoasen thì cũng thấy tối thui và chán ngán cảnh thần tiên đó lắm vì lẽ "ủ tờ" thì ở đâu cũng chán cho dù là ở trên trời đi nữa! hihihi Nên đừng nghĩ là không tu cũng chẳng sao! Làm gì có chuyện một bên thì học trối chết, còn một bên không học chữ nào mà vẫn được Đậu vào Trường A Di Đà Phật chớ! hehehe… Đó là một ý tưởng sai lầm to lớn lắm đó! hihhi

Tui làm cái này cho cái thể xác tui!

Hầu hết mọi người đều bị sự không đồng bộ giữa thể xác và linh hồn như thế. 
Có người thì thể xác tập mà linh hồn không chịu tập. 
Người thì linh hồn tập mà thể xác lại không tập. 
Chính vì điều đó mà chúng ta gặp phải rất nhiều trở ngại trong việc tu tập, không tiến được. Đó cũng chính là do Nghiệp ngăn cản chúng ta mà tạo nên sự không đồng bộ đó.
1/ Cho nên Sám Hối trong khi tập là điều rất cần thiết để cho mình tập được.
2/ Giữa linh hồn và thể xác cần phải có một sự thỏa thuận đồng bộ có lợi cho đôi bên:
Mình phải dạy cho lý trí mình suy nghĩ như vầy về thể xác của mình. 
Nè ông:
- Tui làm cái này cho cái thể xác tui!
- Tui phải tập cái này cho ngày mai tui được tốt hơn và cho đời sau tui tốt đẹp hơn.
- Tui không bao giờ đơn độc vì bên tui luôn có linh hồn tui đang tu tập cần mẫn.

Lập đi lập lại với nó như vậy, để nó nhập tâm và lập thành một tâm niệm để Linh hồn với thể xác hòa nhập cùng nhau.

Linh Hồn và Thể xác ví như hai người bạn thân phải chung sống suốt đời với nhau, họ đã dính chặt với nhau như "lưỡng thủ quái nhân" (cái này là Mẹ thường hay nói vậy đó…) Một có tu tập thì làm toàn chuyện tốt,
còn một không tu thì làm toàn chuyện xấu.
Thế là họ cứ giằng xé nhau giữa cái đúng và cái sai, cái muốn đi lên và một cái thì cứ muốn đi xuống…

nên họ sẽ đi về cõi trung giới (là nơi Trái Đất này) chứ chẳng lên hay xuống gì hết....

BHT