Niềm vui trong đời sống – Cái nhìn vô thường – Xây cõi tịnh độ trong gia đình


Hstd Thay Phuoc   
Lý thuyết thì nó gồm 4 tính chất: Sinh, Trụ, Hoại Diệt. 
1.Tà ý:  là muốn nó có hoài, hiện diện hoài... Cho nên khi nó hư là buồn, khổ, giận hờn... 2.Chính ý:  là mọi vấn đề đều Vô Thường. Cho nên phản ứng hoà bình là: Có thì dùng, mất thì... thôi. Chẳng có đáng bao nhiêu...  
Vấn đề là tới khi mình mất (chết) thì đó mới là thảm hoạ nếu chưa biết cách.
Về vấn đề hành động thì còn một cách suy nghĩ nữa đó là: muốn thay đổi cái hoàn cảnh, chỗ mình đang sống. Ý muốn san bằng mọi sự bất công. Ý muốn hoàn thiện hơn.  Suy nghĩ này sẽ dẫn đến vấn đề tạo ra hành động thiện. Lắng nghe phía bên kia... tìm cách bênh vực họ! Theo ý: Nó không thấy việc nó làm. Việc này là dẫn đến: Mình thấy đã được việc mình làm thì mình nên sinh hoạt ra sao?  Dĩ nhiên, nó sẽ tận cùng bằng sự phục vụ: theo kiểu mình không làm thì ai làm?
Từ đó nó đẻ ra hai loại hành động hổ tương cho nhau: 
1. Hành động có tên... là công việc to lớn có phương hướng... chương trình... 
2. Hành động không tên là những việc lặc vặt. 
Chả có ai biết... Nếu mình chịu làm số (2) thì nhà cửa khang trang họn gàng, ngăn nắp... không đùn đẩy cho ai khác. Đi làm (1) thì cứ đi. Khi đóng cửa chỗ làm và đi về thì đừng có đem chuyện ở chỗ đó về “nhà thương” của mình! Nó sẽ làm ô uế cái “tịnh độ” của mình! Khi buông xuống là việc (1) chấm dứt tại đây. Một ngày đã chấm dứt. 
Việc số (2) bắt đầu: chỗ này là “tịnh độ” là “tình thương” là cho mà “không nhận”, là “hạnh phúc”, là “nụ cười” là ánh mắt thân yêu... là của tổ ấm... cho nên:  Tư tưởng sẽ bùng vỡ một cách tự nhiên: - - 

Có gì đâu, anh quên thì em lại có dịp làm nhiều hơn, gia đình mình nề nếp hơn! Ông nội cha mình... khi nghe những lời nói đó đi kèm với những hành động kia thì lấy gì mà dám lề mề nữa! Vì em cũng là Người, anh cũng là Người thì chia hai là hợp lý!!!
Từ đó trái tim ấm hơn, ngôi nhà nhỏ lại và yên lành hơn, thanh bình hơn, dễ yêu hơn. Rồi đi tới ý nghĩ là nhịn đi... cho nó yên nhà, yên cửa... hay là câu lỗi tại tôi...lỗi tại tôi mọi phần. Tịnh độ được xây dựng như vậy đó bà con. 
Đó là nhà của tibu. Mất 20 năm mới làm xong thói quen này. Trong đó khởi sự trong sự tan nát... bạn bè nói: 100 người gặp chuyện của ông là 101 người bỏ cuộc!!! Đủ hiểu nó dã man như thế nào!!!

Phàm tâm và tiến tu

Hstd Thay Phuoc   

Vừa rồi, bên Tây nó có xảy ra một vụ “bất thường” khi mua hàng. Khi coi lại video thì cũng có nghe những nhận xét của khách hàng có mặt trong cơn sốt, cơn xung đột đó: C’est pas normal! C’est pas normal!!! (Đây là không có như mọi khi! Không phải là bình thường). Số là các chợ siêu thị bổng nhiên đăng tin là giảm giá một loại sô cô la dùng để trét bánh mì. Mức độ giảm giá là 70%. Thế là có cảnh chen lấn, dẫm lên nhau và cấu xé nhau làm... một người bị bầm mắt! Cảnh vật lộn dành giựt này cũng xảy ra bên Mỹ... vào ngày đại hạ giá “Black Friday”! ======== Chuyện này làm cho Tibu suy nghĩ ra là: Do phàm tâm có một “gia tốc loạn” rồi nên khi đứng trước một món ngon ăn thì lập tức có cảnh chen lấn, xô đạp nhau liền. Hiện tượng tuy là hiếm... nhưng vẫn có xảy ra! ======== Khi khởi tu cũng có trường hợp: “Tưởng là ngon ăn”, nên tâm thức khởi tu thì đồng thời cái loạn tâm cũng nhao nhao chen vào luôn! Cho nên, thay vì “thận trọng tiến tu”. Hoặc là “nhâm nhi, từ tốn tiến tu” ... thì nó ra “chế chiêu tiến tu”  “lăng xăng tiến tu”... Dĩ nhiên hai chiêu cuối cùng sẽ làm phàm tâm, thay vì bình thường, nay nó lại bất thường! Bất thường mà tiến tu thì chỉ càng loạn thêm thôi. Bằng cách chế chiêu tiến tu nên cái phàm tâm chế chiêu như sau: 
1. Phần mình chưa tu tới đâu hết mà đã... lo xa... có nghĩa là... lo cho những Đức Phật các Ngài tu xong rồi thì các Ngài ra sao? 
2. Lo cho những thành viên đã có nghề cứng trong gia đình!  Coi họ có còn tu hành hay không? Và không chừng, họ lại bỏ tu cái chết cha!!! 
3. Phần tu hành của chính mình lại chả ra sao, mà lại lo lắng... sao mà Gạo Cội lại quá nhiều bản ngã??? Rồi sanh ra nghi ngờ... không biết có đúng là Gạo Cội không?  
Giải quyết: Khi đã lo xa, lo gần thì phàm tâm bổng nhiên biến thành “cảnh sát giao thông!”. Nghĩa là, thay vì đứng trong nhà mà tu. Phàm tâm tình nguyện đứng ngoài đường và tuy là chưa có nghề mà đã tính chuyện điều khiển giao thông!!! Và không những vậy, mà còn tự cho phép mình thổi phạt “dân có nghề” lung tung cả lên!!! Gây ra cảnh rối loạn trong tăng đoàn. Đề nghị: Nó mà loạn đến như vậy rồi thì cách sau đây sẽ là cách có hậu nhất, và cũng là hợp lý nhất, đó là: 1. Mấy ông còn dở như vậy, như kia!!!   Thì tui nên lo tiến tu theo kiểu chuyên nghiệp luôn. Khi tu xong rồi thì tui sẽ làm... coi có còn dỏm như mấy ông hay không? Nghĩ ra như vậy... thì “không nói nữa” và “làm thiệt luôn”! Mong thay!(not_sure).