niệm thầm A DI ĐÀ PHẬT trong những lúc rảnh rỗi

Cho TLT hỏi Bé cái này: TLT tập mà không thấy đề mục, TLT hay bị ảnh hƣởng cái nghe (nghe tiếng xe, tiếng nói... ở ngoài). Thế khi mình tập trung thì mình phải không nghe thấy gì hết thì mới "đạt" hả Bé? Bé có thể kể kinh nghiệm tập của Bé trong thời gian đầu đƣợc hông? (TLT biết là mỗi ngƣời mỗi khác nhƣng TLT muốn biết cái nào "dính" đến mình thì lấy kinh nghiệm cái đó).  
Bé hạt tiêu: 
Đúng là khi mới bắt đầu tập thì ồn ào rất là khó tập trung lắm, nên cần có sự yên tĩnh của ngoại cảnh hỗ trợ cho mình nữa, vậy TLT hãy chọn buổi tối cho bớt tiếng ồn ào để dễ tập trung hơn.  Nhƣng đầu tiên thì cần phải là yên tĩnh cái suy nghĩ của mình trƣớc đã… 

Để cho đêm lại dễ tập trung thì ban ngày TLT nên niệm thầm A DI ĐÀ PHẬT trong những lúc rảnh rỗi, để mình khỏi suy nghĩ miên man nhiều chuyện khác, làm vậy để từ từ lần lần gạt bớt những suy nghĩ lộn xộn...  Rồi khi tối đến bắt đầu vào tập thì lại để ý vào hơi thở trƣớc nữa rồi từ từ nghĩ đến đề mục của mình, khi thấy suy nghĩ bất chợt nhảy qua chuyện khác thì lại quay về hơi thở, khi suy nghĩ lắng lại thì lại đƣa suy nghĩ đến đề mục… Lúc đầu chƣa quen thì khó lắm, phải từ từ đừng nôn nóng… Đầu tiên hãy khoan nghĩ đến đề mục mà hãy tập điều chỉnh hơi thở, BHT thấy Mẹ làm vậy đó, Thở ra thì nói xẹp, hít vô thì nói phồng... Thấy giống khùng quá hén, nhƣng Mẹ bảo làm vậy thì mới khỏi nghĩ lung tung... Lúc đó BHT cũng bắt chƣớc Mẹ làm đƣợc một chút thì ngủ mất tiêu! hihihi. Khi đó còn nhỏ xíu hà! thấy Mẹ làm gì thì bắt chƣớc nhƣ khỉ con vậy đó mà... Phồng xẹp, phồng, xẹp vài cái là thăng liền hà! hihi.  TLT hãy tìm mua những hình ảnh về trăng để treo hay để dễ nhìn để dễ tƣởng tƣợng cho dễ hơn... Quan trọng là TLT làm sao cho mình thấy thích chuyện này thì TLT mới đủ sức mà làm tới làm lui với nó đƣợc. Làm sao mà lúc nào TLT cảm thấy rằng TLT không thể sống mà thiếu cái chuyện đó đƣợc, TLT lúc nào cũng cần đến điều đó, thiếu nó đời sống của TLT sẽ không yên đƣợc và luôn cảm thấy bất an, nó lúc nào cũng thôi thúc TLT nghĩ đến hết... thiếu nó là TLT cảm thấy bứt rứt sợ hãi. TLT không muốn mất nó và nhất là TLT không bao giờ muốn xa rời nó cả... Khi mà TLT dồn hết suy nghĩ cho một chuyện nhƣ vậy thì mọi thứ xung quanh TLT sẽ không còn làm TLT bận tâm nhiều nữa, mà khi không còn bận tâm đến cái gì hết thì TLT sẽ không thấy có cái gì 

làm cho TLT để ý hay phiền hà nữa... Bởi mọi thứ đều không có gì là quan trọng hơn nó nữa! À