Cái hay của Phật Thích Ca - 1

 


 Anh Thọ:  Những câu chuyện hay của ngài Thích Ca.

Thầy Phước: Thì cũng không biết nữa làm sao tại vì cái lĩnh vực của mình rồi mình là nhỏ. Mình là thằng nhút nhí sau này. Mà nói về cái thời gian mà ở của những bậc Chánh đẳng chánh giác là họ làm từ từ họ làm từng phát từng phát một. Thành ra họ lột từng miếng từng miếng một. Tức là họ là một cái người tới khi họ hiểu được họ tu thì họ làm từ từ. Họ lỡ chẳng hạn như ba tỷ lần ăn trộm thì là… mình là mình xóa xong rồi trúng mình úp hụi mình đi. Còn bậc Chánh đẳng chánh giác là trả hết rồi mới đi. Thành ra là cái thời gian hiện hữu của Phật Thích ca nó là từ chu kỳ thời gian này qua chu kỳ thời gian kia. Có nghĩa là từ điểm đen này qua điểm đen kia. Có nghĩa rằng là những cái hệ thống mà nó nghiền nó xóa hết. Nó xóa hết luôn nó không còn cái gì nữa hết. Nó mất hết. Nó nghiền nó xóa hết rồi nó tái tạo lại. Ai sống thì còn tiếp tục thì cứ tiếp tục. Còn ai mà còn ngu ngơ ngu ngơ là coi như là biến hết cái này biến qua cái kia. Và nó hỗn mang như vậy luôn á. Nhưng mà Sư phụ của mình á, Bổn sư của mình á là mỗi lần một chu kỳ thời gian. Tức là bay vô cái điểm đen là nó nghiến một cái là không còn cái gì nữa hết. Hết dấu vết rồi đó. Nhưng mà ổng sống lại ổng vẫn còn là Phật Thích Ca. Cái sự coi như là tập trung tư tưởng của ông ấy là vô địch thế giới. Không suy suyển. Từ chu kỳ thời gian này qua chu kỳ thời gian kia. Là khủng khiếp. Một cái thời gian khủng khiếp. Bây giờ mình nói rằng là một năm mình nói đơn cử ra mình chỉ cần bỏ năm cái thói hư tật xấu thôi mình đã là anh hùng rồi. Cái thói hư tật xấu của mình mà mình bỏ được năm cái mà mình là anh hùng. Đi ra ngoài đường là mình có giá liền. Ngon lành liền. Đó là cái chuyện tóm tắt lại và quan niệm về đời sống. Thế nhưng mà nói về Đức Phật thì mình phải khởi sự bằng cái cú này. Ông Phật ông đi lang thang thì có nhiều người coi như là… gọi là fan (hâm mộ). Fan có nghĩa rằng là lý tưởng đó, đi theo. Thì có hai ông. Cái chuyện này chuyện có thật. Một ông ấy là chu cha ơi trời ơi là ổng quay. Ví dụ như ổng đứng bên tay trái, quay qua bên trái là lỗ tai trái đầy những lời khen. Ông Phật số 1. Ù mịa thầy của tôi đó. Đi đâu là ông thầy của tôi đó nhá. Ù mịa thứ thiệt đó. Còn ông bên tay trái á, bên phải mà nó khen thì bên tay trái kêu: Ù mịa con bé này làm cái gì dữ vậy. Mấy cái thằng này cà chớn. Phật là cà chớn, Phật không có là cái gì hết á. Vậy vậy vậy thôi chứ may lắm là đi đúng thời đúng lúc nó làm được vậy thôi chứ gì mà … đối với tôi cũng thường thôi ông ơi. Đó. Thì nó vậy. Bên ấy thì chê và bên thì khen. Còn ông Phật ông đứng giữa ông nói gì. Ông nói là như vậy. Haizz cũng khổ, lâu lâu cũng khổ vầy. Cũng nói tới nói lui vầy thì thôi thì muốn nói thì nói thôi chứ đâu ảnh hưởng gì tới ai. Nhưng mà có điều là mấy anh khen mấy anh không biết mấy anh khen cái gì. Mà khi anh chê á thì anh không biết anh chê cái gì. Thành ra là hôm nay Hoa sen trên đá là trời lành tháng tốt, có nghĩa là trời nắng đẹp hơn trời mưa. Thành ra là mới nói ra một cái khía cạnh là khen ông Phật. Thì khen ông Phật á là hầu hết là người ta kêu chứ: Khen ông Phật mà mày khen theo cái kiểu mà những vài chuyện vớ vẩn của mày thì ăn thua gì. Nhưng mà không phải tuyển chọn nhưng mà vô tình là những cái chuyện khó hiểu của kinh Phật rồi ôm suy nghĩ rồi tập dữ dằn lắm. Có khi nhập định cũng khó mà ra. Thành ra dần dần rồi cái cuộc sống nó đưa đẩy mình làm được những cái chuyện mà chính mình cũng không ngờ. Đó là những cái mà chẳng có ai nói thì nghe mới sướng. Thì đầu tiên hết mình thấy rằng ấy là trong cái dạng của tất cả những cái hình ảnh ông Phật mà ngồi trên hoa sen thì mình phải hiểu rằng ông Phật là cái người mà đưa cái văn minh hoa sen vào trong cái Trái địa cầu. Có thể là trong cái chu kỳ thời gian này đây là lần đầu tiên. Chứ còn trước đó thì chắc cũng có chứ không phải không? Nhưng mà chu kỳ thời gian này là thầy đưa cái văn minh hoa sen vô trong cái Trái đất này. Thì khi mà cái văn minh hoa sen đi tới rồi á thì thầy cũng tu thành công. Và trong tất cả các hình tượng đó có một hình tượng lạ là bàn tay úp xuống và ngón tay giữa đụng đất thì tất cả những cái học giả thì cũng kháo nhau nói này nói nọ nhưng mà cũng chưa có ai gãi đúng chỗ ngứa. Thành thử ra là người ta cũng chỉ nhìn một cách hờ hững thôi. Nhìn một cách hờ hững thôi chứ không có nhìn một cách mà coi như là chăm chú là vì đó là một động tác chứ không phải là một bức tượng. À. Hay không. Nếu mà anh nhìn anh hiểu ra được thì đó là một động tác sinh động chứ không phải là một bức tượng chết. Đó là cái hình ảnh mà một bức Phật ngồi trên hoa sen rồi đưa một ngón tay giữa đụng đất. Thì khi ngón tay giữa nó thòng xuống đụng đất ấy thì rồi người ta cứ vậy thôi. Người ta cũng chẳng hiểu gì hết. Thì cách đây hai ngàn năm trăm năm làm sao mà hiểu được. Thì có những cái người cũng đặc biệt thành ra họ hiểu được cái đó. Thì khi họ hiểu thì họ thấy đúng là chấn động thật. Đó là khi Đức Phật tập xong rồi thì Đức Phật đầu tiên hết liền. Thì bây giờ biết bao nhiêu con đường thì con đường nào là trúng. Con đường nào trúng. Thì Đức Phật đâu có thể xuất hiện mà nói Ê ê ê con đường này trúng này Ê ê ê con đường kia trật này Ê ê ê vậy thì không đúng. Đức Phật lấy cái sức của mình khi mà tu thành công rồi mới truyền xuống đất. Thành ra là ngón tay giữa đụng mặt đất. Và ngài truyền cái chấn động đó đi vô hết tất cả các chúng hữu tình. Họ gài đó. Gài một trái bom nổ chậm ở trong đó. Cho tới khi mà mình ngộ đạo. Cái này mới ghê chớ. Tức là Hai Lúa ngộ đạo cách đây cũng khoảng… tám hai. Đó, năm 1982, khoảng đó thôi. Thì khi ngộ đạo như vậy thì bị… không phải ngộ đạo là triệt ngộ hay là cái gì vớ vẩn đâu, không có vớ vẩn như vậy. Ngộ đạo là chóng mặt 24/24. Nó chới với luôn. Chóng mặt chới với luôn. Mở mắt ra là nó chóng mặt không cách gì mà làm được hết. Cứ tưởng là đứt gân máu tới nơi hay là cứ tưởng đứt là tai biến mạch máu não. Chắc chắn là như vậy. Tại vì nó chóng mặt dã man quá mà. Mà nó kéo dài liên tục cho tới 24 tiếng đồng hồ thì nó tắt cụp. Hết. Mà nó không có hiện ra là ông Phật … hí Hế lô hế lô. Say Hi, ê ê ê … hay là chư thiên tới u u u hay rồi hay rồi… không có. Êm ru. Hiểu không hiểu thì thôi. Nó là vậy. Nhưng mà khi mà mình có nghề thành ra mình dòm dòm dòm dòm. Mình tỉnh dậy rồi mình dòm dòm dòm dòm trúng cái ngực của mình mình thấy một cái chữ vạn lóe ra. Cái đó là cái tự thấy đó. Một cái hết hồn luôn là … cái này ở đâu ra. Thì nhập định lên trên đó thì mới biết được. Thì sau này mới biết được là Thầy gởi cái chấn động. Con tu giỏi rồi và đúng hướng rồi đó. Hai Lúa à, Hai Lúa. Đúng hướng rồi đó con. Là đeo vô cái chữ Vạn. Thì sau này rồi khi mà đi ra ngoài đường thì đương nhiên rồi không có nghề thì nhìn thấy thì cái ngực cũng vậy thôi chứ có cứt gì. Cao lắm là có cái thẹo đó. Nhưng mà không phải. Nhìn cái bề kia là có cái chữ vạn. màu vàng. Ngon lành đâu ra đó. Đó. Nó tòng teng luôn. Đó nó đeo lững lờ như vậy luôn. Nó bự lắm á. Chứ không có nhỏ đâu. Bây giờ nó giỏi rồi thì nó bự. Hồi xưa thì có mười mấy, mười cm là cùng. Thì tùy theo mức độ mà bự thì người ta sẽ biết được là tu đà hường, tu đà hàm, A na hàm, A la hán. Thì á mấy cái đó sau này không tin để (nghe không rõ) nhưng mà cái mà mình đáng nói là cái âm thầm đó đó. Cái mà 2500 năm trước đây rồi á. 2500 năm nha. Đọc lại thêm một lần nữa là 2500 năm nha. Mấy chục cuốn lịch. Hai mươi lăm thế kỷ nha. Hai mươi lăm thế kỷ nha. Còn thế hệ thì mình không biết tại vì đó là do cái gì giỏi chữ thôi. Thế hệ là người ta kêu cái gì đó… 10 năm. Thì như vậy là 250 thế hệ. Anh cứ thử tưởng tượng đi. Hai trăm năm mươi thế hệ hoặc là 2500 năm hoặc là 25 thế kỷ. Ô mịa nó dài lắm chứ không phải không. Mà nó nhét một phát một thôi. Tới giờ này ông nào mà ngộ đạo là phải đều chóng mặt. Còn ông nào nói chứ tôi triệt ngộ rồi tôi ngộ… Triệt ngộ thì chưa nhưng mà tôi ngộ sơ sơ á thì mình chỉ hỏi không biết ngôn ngữ nó như thế nào? Tại vì ngôn ngữ nó nhiều quá. Thì bây giờ mình hỏi chứ: Thầy… thầy có bị chóng mặt không? Chóng mặt hả? Anh nói cái gì? Ở đâu vậy? Kinh sách đâu có nói. Thì mấy anh lật cái kinh sách chóng mặt coi. Không có. Anh search google luôn. Không có. Nhưng mà chúng tôi bị chóng mặt. Chúng tôi nhiều người chóng mặt. Và chúng tôi côi cút với nhau, nhìn nhau thì mới thấy được là: Ờ ông này ông cũng đeo chữ vạn, ông kia ông cũng đeo chữ vạn. Đại khái thì cái này giờ này nó tinh vi lắm rồi ông ơi. Sắp sửa ngộ đạo nó cũng biết nữa. Ô cái hệ thống máy móc mà nó tân tiến mà nó xài được nó trẻ nó khỏe nha là mấy thằng đó nó dòm dòm dòm lên nó biết là sắp sửa ngộ đạo rồi cha ơi. Đó. Ráng đi ráng đi. Đó thì cái đó là cái điều khích lệ nhất. Và cái điều đó là cái điều tôi nghĩ rằng là khen ông Phật á là dở. Chỉ có biết rằng lắc đầu thôi. Nó hay quá. Cái đó là Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Có nghĩa rằng là đây là ông Thầy của tui. Bổn sư là Thầy của tui. Thành ra là khi mà anh tập được rồi mà nó ra được cái chữ Vạn rồi á. Nó chóng mặt rồi á anh mới biết được cái giá trị của cái ngón tay giữa của ổng. Đụng xuống đất là nó tuyệt vời đến như thế nào. Nên nhớ rằng là Ổng là cái gì đó nha. Ổng không có họ Nguyễn à, tôi là họ Nguyễn. Không có lãnh vực gì hết không có gia phả gia phéo nó không có cái gì hết hễ mà mày làm được là tao cho mày một miếng à. Ơ chứ đừng có nói rằng là anh nói rằng truyền thừa cứt gì. Cái đó là không có truyền thừa gì hết anh phải hiểu cái chỗ đó. Không có ai mà đứng ra nói này anh à anh là dòng dõi thứ ba mươi hai của đời tám mươi chín của ông Thích Ca Mâu Ni Phật. Không có. Không có ai mà truyền thừa hết. Không có mấy cái đó hết. Anh làm đúng cho anh đeo cái chơi vậy. Nó đã vậy chớ. Thành ra là khi mà chúng tôi mà làm đúng rồi á nó chóng mặt lia chia. Chóng mặt lia chia. Đây là cái thằng mà nói chuyện nhiều nhất. Có thể là nhiều nhất tới lúc này. Chứ còn những cái người khác họ im thôi chứ họ nói chứ mày làm gì mà dữ vậy Phước. Ồ nó chỉ có chóng mặt thôi mà làm gì dữ vậy. Không mà mình… người ta khen ông Phật người ta phải khen, người ta không biết khen cái gì. Thì đây là một cái mà tôi phải nói là khen.
Anh Thọ: Có cái để mà khen.
Thầy Phước: Ờ cái khen. Đó là khen chính xác. Truyền chấn động ngộ đạo. Đó là truyền chấn động ngộ đạo. Đó là một cái chuyện không ai ngờ được. Hết. Một cái.
Rồi cái thứ hai ấy là báo hiếu. Báo hiếu cha mẹ. Báo hiếu cha mẹ thì là nó bao la bát ngát luôn mà. Mình biết nói ở đâu ta.
Anh Thọ: Sau khi ngài ngộ đạo ấy.
Thầy Phước: Thì á, báo hiếu cha mẹ là một cái điểm xác định cho mình có dòng dõi con người. Anh cứ để ý đi. Trâu bò nó không có để ý tới ba má nó đâu. Ba ma nó là con gái mà nó là con trai thì là nó vẫn cứ coi như là để có con vậy thôi. Có con với ba má nó cũng dễ thương không có gì hết. Nhưng mà có những động vật cao cấp hơn. Thì nó bị khùng. Cái người mà có con ở trong dòng họ mà nó gần quá nó bị khùng. Chẳng hạn như là con ngựa. Con ngựa nó mà nó không biết thì thôi nha. Chứ nó mà biết anh dẫn con ngựa khác vô ngựa đực, nó ngựa cái anh dẫn tới nó nghe mùi là nó nghe luôn con của nó luôn đó. Ồ có đứa cực đoan đến độ mà nó cắn lưỡi nó chết. Đó là cái chuyện trong gia đình không có chơi nhau. Không có vấn đề đó. Mà mình bịt mắt bịt mũi lại rồi nó cũng cắn lưỡi nó chết. Đó là con ngựa.
Anh Thọ: Nó nhạy cảm tới mức độ như vậy.
Thầy Phước: Mạnh tới như vậy thì mình thấy là con ngựa là có cái đặc tính kỳ dị như vậy. Thành ra là con người của mình á đã là con người rồi thì là ba má mình. Ba má mình là người già hơn mình là mình tôn trọng ba má mình mình thương yêu ba má mình. Thì yêu gì đó ai thì yêu cả đường đi lối về đó. Thì nó thương rồi nó thương luôn những người giống nhau. Đường đi lối về là chẳng hạn như là mình thương nó. Rồi cái nó hay đi trên con đường đó mỗi lần mình đi ngang qua mình đều nhớ mình để ý tới chỗ đó mình rủi có gặp nó không? Rủi có gặp nó không. Nó đứng đâu đó ai mà biết. Con đường của nó đi mà. Thì khi mà mình thấy mình mà yêu nó rồi thì là mình đi ngang là mình hay dòm. Cái kỷ niệm hồi xa xưa mình có đi trên đó. Thì mình lại nhớ tới nó. Ồ hồi trước mình đã làm mấy cái chuyện này với cái người thương của mình đây. Thì có khi mình gặp nó là con mắt của mình tự nhiên nó dòm nó để ý tới cái khúc đó. Tuy rằng là biết rằng không có nhưng mà con mắt nó cứ liếc cứ dòm. Thành ra là người ta kêu là yêu ai gì đó yêu cả đường đi lối về á. Thì mình yêu ba má mình là mình yêu cả những cái người già luôn. Nếu cái người mà có hơi Hiếu đúng cách á. Đừng có nói là phe đảng. Phe đảng thì không có. Thích ba má mình thì mình thích ba má mình thôi chứ còn người nào cũng già rồi tấn công vô mình coi như cứt hết. Coi như ăn trộm ăn cắp hết. Chứ nhưng mà nếu mà mình đã biết rằng đó là tuổi già rồi thì những cái người tuổi già đó đó. Mình dòm vô mình thấy họ đang làm là việc … ít ra đi nữa mình cũng phải suy nghĩ là họ đã làm việc nhiều rồi. Kinh nghiệm họ cũng nhiều rồi. Họ đã là một cái sếp băng nào đó, ở đâu đó, và cái lời nói của họ ra đều có giá trị. Và mình phải tôn trọng những cái người già nói. Đó thành ra là báo hiếu cha mẹ nó còn có cái khúc đó nữa. Thấy không thành ra là cái thằng mà mình thương ba má mình mình thương luôn mấy thằng già. Mỗi lần già mà nó làm lỗi mình đâu có được sa sả sa sả mắng nó. Không được. Mình phải lựa lời làm sao đó mình nói nó cách khác chứ không có được nói… mịa ông già đầu ông làm chưa nên thân. Làm sao được. Mình có già đâu. Mình chưa biết mà. Mình chưa biết nó như thế nào mà. Thành ra là báo hiếu cha mẹ là nếu mà báo hiếu thật sự của con Người với nhau. Con Người chữ hoa á, con Người chữ hoa là có hiếu. Con người không có chữ hoa là không có hiếu. Để mình quy ước nhau như vậy thôi chứ chả có ai mà viết ra cái đó. Nhưng mà báo hiếu cha mẹ là báo hiếu phải là như vậy. Bây giờ á ông Phật mình báo hiếu ra làm sao? Ù mịa cái này mới độc. Mình là tới đó rồi đó là hết rồi đó. Mình ngồi mình chờ ổng chết rồi chôn thôi chứ giờ sao giờ. Nhưng mà ông Phật mình nó khác nghe. Khác nghe. Viết nam gì đó viết hữu gì đó. Nhất nam viết hữu mà thập nữ viết vô đó. Nhất nam á thì viết hữu mà thập nữ viết vô. Coi như là cái thời đó là cái thời chắc chắn là như vậy. Con gái á là cái cục cứt không ai để ý tới hết. Để ý tới con trai chứ hơi đâu mà để ý tới con gái. Con gái con trai sự nghiệp chứ con gái cứt gì. Con gái cao lắm là máy đẻ thôi. Nó chả là cái gì. Thì Phật chết, á quên má chết. Má chết đâu phải đơn giản. Ai mà có má chết thì biết liền đại khái là lúc đó đó người con mới là tự trưởng thành thật sự đó. Sống một mình rồi đó. Thì mới biết suy nghĩ chết mẹ rồi má mình chết rồi. Giờ cái từ điển của mình không còn cái chữ má nữa đây. Không có cách gì mà kêu được chữ má. Trừ trường hợp Hoa sen trên đá nó là má ba tùm lum tà la hết. Nhưng mà trên một cái công thức mà nói á thì là má chết là hết rồi. Là mình hết rồi. Là từ đó mình đi về mình không có nói: má… mình tâm sự má hay là mình nằm kế bên má để lấy hơi. Đó mình không còn nữa mình còn có một mình mình thôi tự biên tự diễn hết. Từ đó là mình trưởng thành thật sự. Mình suy nghĩ một mình mình thôi chứ hồi xưa mình có cái gì mình về nhà (nếu mình về nhà) còn kể lại cho má nghe. Kể lại cho ba nghe. Ông chỉ cần ừ thôi là mình thấy ấm lòng rồi. Hay là không mình cũng ấm lòng luôn. Tại vì ít ra đi nữa cũng có cái người thân rất là thân của mình mà đối đáp với mình là mình thấy yên à. Thành ra là cái vấn đề này á là chỉ có ai là má chết thật sự rồi mới biết được rằng như thế nào. Má Phật chết. Má Phật chết thì không hiểu vì lý do gì má đẩy… Má Phật chết mà má Phật chết ngay cái lúc mà… phải hiểu rằng ấy là ông Phật ông chẳng thấy má đâu. Tại vì lúc đó là mổ má mà. Mổ má rồi thì cái thời đó là banh ra 5 10cm thì nó còn tỉnh chứ còn cái này nó banh hai lớp nó banh cái bụng. Xong rồi nó banh cái cổ tử cung rồi nó mới lôi thầy của mình ra ngoài. Thì khi nó banh tới cỡ như vậy là chết là cái chắc. Chứ bây giờ không chết thì phải đi chạy vitamin K, đi kiếm vitamin K hay là cái gì. Xèo thôi chú. Lửa á.  Xèo thôi. Xèo là đã đau bụng đẻ rồi, rặn ra là xỉu rồi. Rồi còn lấy cái lửa mà để xèo. Xèo để cho nó cháy mấy cái động mạch đi. Thì cái cường độ nó đau tới quá ngưỡng thì người ta chết. Đương nhiên là như vậy. Hay là mổ ra mà nó phụt một phát là cắt đứt luôn cái gì đó là nó phun liên tục á. Chết ngắc. Mấy giây à. Không có lâu lắm đâu. Thì cái chết đó là cái chết nhanh. Thì khi mà chết rồi thì mẹ … hề hề hề hề. Ổng chết là ê ê ê là cái thằng nhỏ đó đó. Cái thằng nhỏ nó đi đâu. Ê ê ê ê. Đừng có khi dễ. Thằng nhỏ là thằng thứ thiệt. Thằng đó là cái thằng thứ thiệt. Mình phải gọi là cái thằng là tại vì nó nhỏ. Nhưng mà sư phụ này là sống tới mấy chục coi như là không tới mấy chục chu kỳ rồi thì tối thiểu cũng phải là hai chu kỳ thời gian. Hai chu kỳ thời gian có nghĩa rằng là đi từ điểm đen này qua điểm đen kia đó. Là xong rồi đó. Bây giờ á là cái chu kỳ thời gian của cái Trái đất này này là ổng đang lay lắt lay lắt đó. Ổng lay lắt. Thì khi mà ổng mổ một cái như vậy thì cái chu kỳ thời gian của mấy đứa nhỏ đó đó nó còn linh lắm. Thành ra là dớt ông già bà già gửi lên Đao lợi. Là cung trời của những người chư thiên. Ba má mình đưa lên chư thiên là đúng ý. Cung trời của những người dễ thương, của những người hiền. Của những người nói chuyện nhỏ nhẹ không bao giờ lớn tiếng. Nói chuyện nhỏ nhẹ. Lựa lời yêu thương mà nói á là cung trời Đao lợi. Họ cãi lộn là mình chỉ có ôm bụng thôi. Họ cãi lộn là mình ngồi mình nói chứ ủa vậy là cãi lộn hả, cãi lộn dữ quá a. Là mình không hiểu luôn. Cãi lộn là phải la hét. Thậm chí phải đập bàn đập ghế đá đồ đá đạc gì đó. Cãi lộn để mà bênh vực cái quan niệm của mình. Để mà làm cho người kia dữ mà có bàn có ghế xô đẩy nó chứ trong khi đó là mình chưa lần nào biết thì mình chưa lần nào hiểu đâu. Trên đó toàn là dạ thưa anh thôi à. Vâng ạ. Dạ thưa anh. Vâng ạ. Nó khởi sự bằng dạ thưa anh. Mà nó cuối cùng nó vâng ạ thì nó cãi cái kiểu gì. Anh thấy không nó không có cãi được nó xù xì xù xì nó nói chuyện nhẹ nhàng lắm. Cái cung trời Đao lợi của Phật Thích Ca mà đã đưa cho má mình lên trên đó. Gởi trên đó. Xong rồi là ảnh tu. Ảnh lớn lên, ảnh… chết mẹ. Thì ai cũng vậy thôi. Ảnh tới một lúc ảnh đùng lại một phát là chết mẹ, má mày chết là lên. Lên Đao lợi liền gặp má. Má má má má… nhưng mà không có ai mà lịch sự bằng mẹ đức Phật. Mẹ của đức Phật lúc nào cũng nghĩ là đứa con của mình … không có cho nó lặn lội lên đây làm cái gì. Thôi thì mình đi xuống Đâu Suất. Cái đó mới độc. Cái đó mới độc. Cái đó mới độc. Là từ Đao lợi xuống Đâu suất. Đón nhau ở dưới Đâu suất. Có nghĩa rằng ấy là tôi đang ngồi đây vậy. Vợ tôi về. Tôi đang nói chuyện như vậy nếu mà tôi một mình thì tôi đứng ra tôi mở cửa. Em mới về đấy hả. Ô anh mới về thì đó là cái chuyện gặp nhau nói chuyện như vậy. Người ta làm cái động tác đó ra. Nhưng mà đây là một cái người hiền mà còn phải đi xuống xuyên qua một cái cung trời, nó dài lắm. Đi lặn lội đi như vậy đi xuống cung trời để thấy cái thằng con mình ở dưới nó đi lên. Cái đó là mình không tưởng tượng được rồi. Cái đó mình không tưởng tượng được rồi. Thì ông Thích Ca ông đi kiếm, ông đi kiếm thì ông ấy đi lên. Thì ông ấy đi từ Trái đất lên cái khu này rồi thì ông đi mấy hồi. Ông ngồi. Thấy không. Không. Cung trời của người dễ thương. Đức Phật cực kỳ dễ thương. Mẹ Đức Phật đứng lên: Xin lỗi quý vị. Tôi phải đi xuống đón con của tôi. Đi xuyên qua một cái cung trời. Nó dài lắm ông. Đi xuống dưới đó. Ở dưới này thì nó đi lên nó kiếm. Nó kiểm cái chỗ thấp hơn để cho con của mình nó không có mệt. Anh gặp đi, anh gặp người đó đi rồi anh kêu chớ. Ù làm gì mà dữ vậy. Làm gì mà dữ vậy. Nhưng mà không. Lần nào cũng vậy. Gặp là gặp xuống dưới sân Đâu suất. Mà cái vậy nó mới độc chứ đó là cái thói quen. Gặp nhau ở Đâu suất. Cung trời là cung trời cư ngụ là cao hơn, là ở Đao lợi. Anh thấy, anh thấy những cái người mà lịch sự dễ sợ chưa. Thành ra khi mà mình thấy như vậy rồi mình thấy trời ơi: Ông Phật mình đi lên. Mà má mình đi xuống thì cái đó thôi thôi thôi thôi cái này là ngoài khả năng suy luận luôn rồi. Đó thành ra là má mình gặp ông Phật đi lên nói chuyện gì. Đâu có gì. Nói Vi diệu pháp mà. Là một cái đề tài khó hiểu chứ không phải giỡn đâu. Nói xong rồi cái chứ đâu có ai đâu. Thành ra là cái Vi diệu pháp mới nói lại cho ngài Xá lợi phất nghe. Từ đó mình mới cái Abhidhamma. Anh thấy không, anh thấy không. Cái dẫn xuất là chết cha má mình chết rồi. Thì lúc đó là bừng tỉnh một cái là phải đi kiếm. Bắn một cú hỏa tiễn liên lục điạ chíu lên trên đó thì ở trên kia bắn ngược xuống. Một cái hỏa tiễn từ trên chỉa xuống, chỉa nằm thẳng đứng bắn xuống. Thì bắn xuống từ trên Đao lợi đi xuống. Hai hỏa tiễn này đụng nhau nổ một cái ra Abhidhamma. Xứng đáng. Mà mình là mình chả hiểu gì hết đấy nha. Cái đó là 2500 năm nha, mình không hiểu gì hết nha. Cái chuyện đó nó ghi lại nha. Mà bây giờ mình có tạng Abhidhamma. Vi diệu pháp. VI DIỆU PHÁP. Đó. Chứ không phải cái đồ là pháp vớ vẩn đâu. Vi diệu PHÁP. Đó. Mẹ con gặp nhau là ra Vi diệu pháp. Thì khi mà anh thấy cái đó là quý vô cùng, quý quý đụng quý quý quý quý. Thành ra là mình mới biết được là cái sự báo hiếu của Phật Thích Ca không thể nào là số 1. Nó ngoại hạng. Mà ngoại hạng thượng hạng hạng nhất nữa. Ngoại hạng thượng hạng hạng nhất. Mình phải dùng cái chữ đó thôi chứ bây giờ biết dùng làm sao giờ. Đó thì đó là cái sự báo hiểu của Phật của mình. Mình không biết làm sao bây giờ là khen vậy đó. Đó là con đó. Đó là mẹ đó. Mẹ phục sát xi măng khi mà mẹ bắn ngược, cái chúi ngược phóng chúi còn ở dưới này nó đi lên thì không nói. Còn ở trên kia nó phóng chúi xuống thì ồ cái đó mới là độc. Cái đó mới là độc.  Cái phóng chúi mới là cái dạng trời tiền (nghe không rõ) không đó. Chứ còn nếu mà ổng nói chớ thôi thì Phật đi kiếm ha. Ô cái gì mà sáng quá vậy ta. Cái gì mà sáng quá vậy ta. Ô thằng con của tôi nó lên đó. Anh thấy không thằng con của tôi lên đó. Culy culy culy culy tới đây con tới đây con, tới mẹ đây con. Thấy không. Đâu có. Bà đứng lên liền. Bà thấy ánh sáng ở dưới Trái đất mình nó bốc lên một cái là bà từ trên này phóng chúi liền. Mà phóng chúi xuyên qua xuyên lục địa. Xuyên qua hai cõi giới nghe. Úi mịa không phải là giỡn đâu. Phóng chúi … chíu chíu chíu mới tới mình phải diễn tả là như vậy. Còn ở dưới là bùm chíu … lên trên. Ô nó vượt qua biết bao nhiêu là cảnh giới nó mới tới nó kiếm má nó. Không thể nào mà nghĩ bàn được. Cái cảnh này là mình phải khen thôi. Cái thứ ba là cái cũng dị kỳ.
Anh Thọ: Cái báo hiếu độ cho ông cha nữa chứ anh.
Thầy Phước: À thì sau đó là độ cho cha. Thì là độ cha. Cha á. Nếu mà anh hỏi nữa thì cũng là không thể nào tưởng tượng được. Cũng không tưởng tượng được vì má chết rồi. Thì độ tử này. Xèo. Xiên lục địa. Chíu một cái là lên trên Đâu suất. Má ở trên bắn xuống để gặp nhau. Bắn xuống mới là độc. Cái bắn xuống là anh nhảy từ trên cao anh nhảy xuống đi anh nhảy anh biết liền à. Ồ là nó lộn xộn hết trơn. Cái suy nghĩ anh nó lộn xộn lắm. Đó chứ không phải giỡn đâu. Sự cố nó xảy ra liên tục. Có thể là đứt bóng nửa chừng không biết chừng. Xuyên qua được cái Đâu suất là một cái cõi giới mà nó nặng. Nó nặng hơn cái Đao lợi. Thành ra anh cũng giống như là anh đi ở một cái chỗ mà đi xúc điểm tới là toàn là bụi không. Thì mình nói là yếu thôi nó là lựu đạn cay. Anh xuyên qua cái lựu đạn cay đó anh ngồi anh nói chuyện trong cái lựu đạn cay đó. Ô nó vừa cay mà vừa ắt xì mà vừa nói chứ đâu phải giỡn. Tại vì cái chỗ đó đâu phải của thầy mình. Của má. Má ở đâu được. Thành ra má bị… đó.