Cái hay của Phật Thích Ca - 3

Thầy Phước: Rồi. Tiếp tục một cái đề tài mà coi như là kêu dở mà là dở cũng được. Mà hay á thì là hay vô cùng. Tại vì nó sát với thực tế. Nó sát với thực tế. Chứ bây giờ mình nói về chuyện Chúa Giê su một chút đi. Chúa Giê su nói rằng á nếu mà anh muốn mà làm cho nước Chúa vui vẻ thì anh không có được làm ẩu. Chẳng hạn như anh làm một cái lỗi thì anh phải sửa cái lỗi trước đã rồi anh hãy đi tới tôi sau. Có nghĩa rằng anh làm một cái lỗi nào đó mà mang tính chất gì đó rồi anh sửa được. Thì khi anh phải sửa đi đã. Anh phải sửa đã rồi anh qua đó anh nói với tôi, xưng tội với tôi sau. Có nghĩa rằng anh xưng tội mà anh không có đụng tới cái lỗi đó là ba láp.

Anh Thọ: : Như không.
Thầy Phước:  Ừm. Chúa đó. Anh muốn hiệu quả thì anh phải sửa lỗi đó. Có nghĩa rằng ấy là: Hãy nói lời yêu thương. Có nghĩa rằng ấy là hãy sống đàng hoàng với nhau. Đó, thì là mới được. Chỉ vậy thôi. Tỏ thiện chí tối đa. Vậy thôi. Thì nó mới được. Nó mới về được với nước chúa. Chứ còn anh nói cái miệng không à là cái lưỡi anh nó lên đó. Chứ còn anh nghe được lời tốt là cái lỗ tai nó đi á. Chứ còn anh là anh ngồi đây. Đó thành ra là lỗ tai với lưỡi nó nằm ở trên đó nhiều lắm. Thành ra là mình không có nên xé con người mình ra theo cái kiểu như vậy nó vớ vẩn đi. Mình đi là mình đi nguyên con luôn, nó vui. Đó. Thì đó là cái chuyện mà hơi hơi bên lề một chút. Đó là cái chuyện mà mình gọi ngắn thôi. Đó là độ tử. Độ tử chỉ xảy ra ở Đại thừa thôi, Tiểu thừa không có. Nam thừa không có. Nam tông không có. Anh nào nấy lo và ai co nấy ấm thôi chứ còn ráng mà chịu. Đó. Vậy thôi. Nó là vậy. Nếu mà nó không có mấy ông Đại thừa. Không có tác động của ông đại thừa thì mình thấy rằng ấy là cũng có lý. Tại vì anh làm cà chớn thì anh đi xuống. Anh làm đi lên thì anh đi lên. Chứ mắc mớ gì mà tui có thể đưa anh đi lên được.
Thầy Phước:  Rồi. Tiếp tục về cái hiện tượng này thì tôi đã nói rằng ấy là mình không cần thiết thì nó chả có là cái gì đâu. Nhưng mà thực tế mà khi mà mình, bản thân của mình thôi. Khi mà mình làm một cái chuyện mà cà chớn là nó bu theo mình, nó dằn vặt mình. Và có thể là nó không bao giờ hết đâu. Và cũng có thể là hết nếu mà đó là nhẹ. Chứ còn nó nặng là mình thua. Thử hỏi cái chuyện mà Hoa sen trên đá chiếu cái đèn pin về cái hướng mà lãnh cung. Thì khi mà một ông hoàng tử ổng ở mười lăm năm. Từ mười lăm tuổi cho tới ba mươi tuổi. Trước khi ổng đi á là mười lăm năm. Rồi ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm. Và một đêm như vậy á là ảnh tối thiểu là một người, nhiều thiểu á, nhiều thiểu là 4 người. Bốn cái góc giường, bốn cái chân giường là bốn người thôi. Còn hơn quá nữa thì mình cũng không biết. Nhưng mà đó là mình con người mình nghĩ vậy thôi. Nghĩ được nhiều lắm là tới đó thôi. Và ăn chơi ngủ nghỉ nguyên một hệ thống tập đoàn là ngự lâm quân và ngự y. Nó theo sát. Hễ mà thầy mà ắt xì một cái là rồi là trùm đầu. Hễ mà cái gì một cái là phải đưa thuốc vô chứ đâu có thể mà một người mà trông cái quốc gia mà bị bệnh đâu. Nó không cho. Thành thử ra là nếu mà trục trặc một cái là ảnh ra sáng sớm là có người điều tra viên. Những người điều tra viên. Tổ điều tra viên tới nói: Sao sao, hồi tối làm sao. Nói ôi trời ơi ổng khỏe luôn ổng làm cho khỏe luôn. Làm là mệt mỏi luôn. Con còn mệt nữa. Ô vậy hả, vậy thôi đươc rồi. Là chỉ vô cái lãnh cung là bắt đầu là con là lúa là vàng luôn là đồng thời con lúa vàng luôn. Con phục vụ xong rồi con cũng vô mà không phục vụ xong rồi con cũng vô. Mà ngài không có làm gì tới con hết con cũng vô là tại vì con đã đụng tới hệ thống an ninh quốc gia rồi. Là tất cả mọi người đều vô hết. Không có gì hết. Và những cái câu mà chẳng hạn như là ông hoàng tử có thể nói rằng là: Trời ơi hôm qua nha có một cô mà vô mà cô vừa nói vừa cười mà vừa nhảy múa y chang như con khỉ luôn. Hay dễ sợ luôn. Mà phải thấy mới hay á. Đó rồi cái là sáng sớm ra rồi cái chiều dậy… mất. Mất đứa đó thì là hoàng tử hỏi ủa đâu rồi. Cái đứa đó đâu rồi. Tình thật hỏi như vậy. Thì là đâu có còn cách nào nữa đâu. Thành ra là chỉ nói rằng là con chỉ kiếm ra được một người hay hơn ngày hôm qua nữa. Đó.
Anh Thọ: : Dạ. Để thay thế.
Thầy Phước:  Ờ. Đâu đâu đâu đâu. Nhưng mà ông hoàng tử ông nói: Không. Tôi muốn cô đó. Bây giờ cô đó ở đâu rồi. Mà phải thưởng nó thưởng… Dạ giờ này  thưởng chắc cũng không nổi rồi. Nói: Sao. Dạ lãnh cung. Lãnh cung là sao? Lãnh cung là sau khi mà sử dụng rồi á, qua tay thầy rồi á, qua tay ngài rồi á thì nó lấy bàn chải nó chải. Mà khi nó lấy bàn chải nó chải thì ai sống thì sống còn ai chết thì chết. Trời ơi ù mịa sao mà ghê. Ngoài này bên này một đêm tới sáng là như vậy hả? Dạ thông thường là vậy. Chết mẹ rồi. Ổng không có được nói chữ chết mẹ. Nhưng mà đúng là chết mẹ. Ổng buồn lắm. Và ổng cứ thắc mắc là như vậy là ba trăm sáu mươi lăm ngày. Nhân cho một đêm là ba trăm sáu lăm à nhân cho một năm là nhân cho mười hai. Nhân cho mười đi, nhân cho mười đi. Thành ra là ba ngàn sáu trăm người rồi. Bây giờ nhân cho mười lăm. Nhân cho mười luôn đi. Là ba mươi sáu ngàn người. Ba mươi sáu ngàn người phải đi qua ổng và phải đi vô cái gọi là lãnh cung. Là hết đường rồi á. Là ở tù mà không bao giờ ra ngoài ánh sáng đó. Cái hiện tượng nó xảy ra thời đó rồi đó. Thì ổng vui không? Ổng mới là lá la là là lá lá la hay là ổng… kỳ quá cái phong tục này mình phải thay đổi thôi. Nhưng mà nó đã có từ hồi xưa tới bây giờ thay đổi cái gì. Nó kẹt cứng không thay đổi được. Ha. Trốn thôi. Vì lý do đó mà trốn. Nếu mà anh nhìn ra được như vậy thì anh nhìn ra cái trốn anh thấy có lý. Còn nếu mà anh nhìn cái khác anh nói là trà dư tửu hậu ổng chán quá ổng muốn của lạ. Có nghĩa rằng á là thầy chùa ngồi nghe nhạc đạo hoài chán quá thôi bây giờ nghe nhạc Khánh ly. Cho nó vui. Đó. Thì ở thầy chùa của mình mình đã từng nghe văng vẳng tiếng Khánh ly rồi. Chứ đâu có nhiều. Thì á trong cái điều kiện mà Phật Thích Ca mà tính toán sơ sơ như mình á là ba mươi sáu ngàn người là một tỉnh mẹ nó rồi. Là tỉnh gái đẹp không á. Liệu hồn. Tức là nó xơ múi ở dưới nó xơ múi lên. Những con gái đẹp thì nó không rờ đâu. Nhưng mà những con không có gái đẹp là mấy thằng quan nó chơi trước. Nó là đau khổ hàng loạt luôn. Là bây giờ là cái nghiệp nào mà cho nó hết nếu mà anh không giải quyết được. Anh không giải quyết được á. Nếu mà anh tu á. Là anh rô bô. Rô bô nhập sơ thiền. Sau này sẽ có một môn phái khác là Rô bô. Rô bô tập. Rô bô nhập sơ thiền. Bấm nút cóc cóc ra Sơ thiền. Rô bô tập xuất nhị thiền. Nhập tam thiền. Cóc cóc cóc là ra liền. Rô bô liền. Toàn là rô bô không. Không có một con người nào trong đó hết. Đó. Nó là vậy á. Quay ngược về mình. Mình chỉ cận đợp thằng con mình cái thôi là mình buồn cũng ba ngày. Nếu mà thằng đó là nếu mà thằng đó là dân mà coi như giỏi hơn Hai Lúa. Hai Lúa là dân giỏi lắm á. Mà đợp thằng con một cái là ba ngày tối thiểu. Còn không là mình quê luôn á. Mình quê luôn tới khi có một lúc nào đó mình nói rằng… mình phải nói được cái câu không phải ấy là ba mà tự nhiên cái tay của ba nó mạnh quá thành ra nó làm cho con đau thôi chứ còn thiệt ra là ba không làm cái đó. Mà nó kêu mình… mình kêu nó tới là nó sảng hồn sảng vía luôn tại vì mình dớt nó rồi. Bây giờ ấy là nó sợ lắm. Nó sợ lắm. Mình phải hiểu nó là vậy. Rồi thôi ok. Giờ bỏ qua cái trạng thái đó. Bây giờ mình đã bị lỗi bởi ba mươi sáu ngàn người rồi. Thì mình làm cái gì. Bây giờ nói rằng ấy là cái đấy là cái quyền cái nghiệp của nó, nó ráng chịu. Thì đúng. Trên cái luật pháp nó ghi ra như vậy. Luật của đạo nhân quả nó ghi ra như vậy luôn. Nhưng mà cái đó nó có tiêu hóa hay không đó là vấn đề. Còn nếu mà anh tiêu hóa được anh là quỷ mẹ nó rồi. Tôi không chấp nhận. Còn nếu mà anh phải làm xong cái việc đó thì anh đúng là người. Tôi chấp nhận. Và xin thưa là ông Phật không phải là một cái việc mà phải nói hết những cái gì ổng nghĩ đâu. Thành ra ổng nói là cái gì mà tao biết á là bằng cánh rừng kia kìa. Còn cái gì tao nói cho tụi bay nghe á là mới có nắm lá này thôi. Thì anh phải hiểu cái ý đồ của ông đó là như thế nào. Ông không nói được những cái gì và ông nói được cái gì. Anh phải đi vô trong người ảnh anh mới giải được thế này. Còn nếu mà anh đứng nói hề hề hề hề ổng nhắm nhò gì, nhằm nhò gì. Kệ nó. Mày biết cái kệ không. Kệ nó. Buông bỏ. Cái chuông buông bên này bỏ bên kia là ông bỏ hết. Vô lý. Thực tế là vô lý. Con người của mình không phải vậy. Con người thực tế hơn. Nó ma sát hơn. Và mình phải làm. Nặng quá… thì mình phải làm. Mà ba mươi sáu ngàn người phải qua tay ổng để rồi đi vô cái bàn chải sắt đó mà ông kêu là không nặng á là ông không hiểu gì. Hoặc là ông không có… cái óc của ông nó bị hư rồi. Chứ còn ba mươi sáu ngàn người mà phải hét lên khi mà ngồi ở dưới cái bàn chải sắt á nó chải á. Rồi ai chết thì chết ai sống thì sống không thành vấn đề nữa rồi đó. Thì anh cứ nghĩ đi. Trốn hay không trốn. Tôi trốn đó. Anh trốn không? Tôi nghĩ rằng anh ở lại là tại vì anh sao đó thôi. Chứ còn tôi là tôi trốn. Tôi trốn rồi không có về nữa. Tôi về nữa là vì rằng sao đó thôi chứ tôi trốn luôn. Tôi trốn luôn tôi chết đâu đó thì chết thôi chứ tôi không về nữa. Tại vì cái đó là hãi hùng, hãi hoàng. Cái hãi hùng của tôi. Tôi không thể nào ở được. Tôi biến liền. Cái đó là giống dân khác rồi. Không phải giống dân của tôi nữa. Tôi biến. Thì tôi chết bờ chết bụi thôi. Vậy thôi. Tôi không cần nữa. Đó. Nhưng mà anh thấy rằng ông Phật ông về không? Rồi ổng nói này nói nọ không? Rồi đó. Rồi ổng sau cuối cùng ổng làm những cái chuyện mà mình không thể nào ngờ được. Hạ hồi phân giải. Cái câu chuyện sau càng ngày càng hấp dẫn và càng ngày càng thấy ông Phật mình giỏi. Đó. Thì bây giờ á thì là cái độ tử. Thì trở về lại chuyện độ tử. Không thể nào có chuyện mà một tuần được. Không thể nào có cái chuyện hai ngày ba ngày được. Ổng làm là phải xong. Đó. Thì ổng mới tu được. Còn không làm xong còn lâu ông mới tu được. Cái độ tử đó là một cái khía cạnh ông không nói ra. Vì ông nói ra là đụng tới an ninh quốc gia. Ổng không nói. An ninh quốc gia mà nó biết cái đó là nó tru di tam tộc ổng liền. Nó giết ông liền. Bảo đảm luôn. Không có thằng này giết thì thằng kia nó cũng giết. Nói ra anh đối chọi với ngự lâm quân rồi thì ngự lâm quân a rồi ngự lâm quân b ngự lâm quân c thì khoảng một tiểu đội thì nó còn nghe được nó nghe tạm tạm được còn tiểu đội thứ hai là bắt đầu nó sừng sừng cồ rồi. Nó sừng cồ rồi nó rũ sổ liền. Nó không muốn cái này xảy ra nữa. Tại vì có khi là em của nó trong đó. Có khi biết đâu đó là vợ của nó trong đó. Ù đụng tới cái thứ đó là nó chơi liền. Nó không có ngán đâu. Đó. Thành ra là độ tử phải chớp nhoáng. Phải lẹ. Nói ra vô duyên. Giống như Hoa sen trên đá vậy. Chúng tôi làm những cái công việc là như vậy đó. Thì ai mà đã độ tử rồi và đã bị cái mặt xanh lè tái lét rồi. Đau lưng rồi, nhức đầu rồi. Đứng tim rồi thì sẽ hiểu. Chứ còn nếu mà chỉ có đọc sách độ tử thì chắc không bao giờ hiểu được đâu. Rồi. Đó. Chấm dứt.