TLH


Tibu:
Tiểu Liên Hoa (TLH) kể lại rằng:
Trong cơn nhập định và dùng cách thức trên để điều hòa thân thể, TLH thấy rất rõ có hết thảy 4 dạng năng lượng bao phủ chung quanh Con Người.

A. Hình tướng:

1. Bên ngoài là một dạng lửa trông thì nó có vẻ là bình thường.
2. Bên trong xâu hơn thì lại có một dạng nữa: Đó là dạng năng lượng lạnh.
3. Vào trong cùng thì lại có thêm một lõi năng lượng nữa là sức nóng của sức sống. Cái lõi năng lượng này có cả cái Trí Tuệ.
4. Sau cùng là cái dạng năng lượng "ở khắp mọi nơi như của cái Chân Như"

B. Tác dụng hổ tương của những dạng năng lượng này:

Năng lượng nghiệp quả:

Đó là dạng (1) năng lực lửa nó nằm ngay bên ngoài và sự hiện diện của nó là tự nhiên và bình thường.
Cái cảm giác ấm áp bình thường (không bệnh hoạn) là do cái cảm giác của nghiệp quả này đây.

Dạng năng lực (1) này tuy là bên ngoài nhưng nó có thể tác dụng vào hai cái năng lượng bên trong là hình thức Âm và Dương (2) và (3).

Cảm giác của TLH là:

Lúc bắt đầu tập thì thân nhiệt rất là bình thường (cái bình thường "ru ngủ" của Nghiệp Quả)!

Nhưng khi TLH vào sâu bên trong, thì TLH lại đụng phải cái lạnh trước.
Và sau khi tiếp tục vào bên trong xâu hơn nữa, thì TLH lại gặp phải cái nóng rất là có sinh lực và Trí Tuệ.

Tới đây, TLH nhận thấy rằng chính cái năng lượng bên ngoài (1) nó khống chế hai năng lực (âm và dương) (1) và (2) ở bên trong!

Và nó không cho hai năng lực này kết hợp để chống trả lại sự tai hại của Nghiệp Quả! Do vậy, Con Người cứ sống buôn xuôi theo dòng nghiệp, theo kiểu tới đâu thì tới. Sự kiện này được Đức Phật nói là kiếp sống điên đảo mộng tưởng của Vô Minh.

Cách thức tập dợt phiá trên làm cho ba dạng năng lượng này tự sắp xếp lại với nhau, chính cách tập dợt này làm cho năng lượng bên ngoài mất đi quyền kiểm soát một cách mặt nhiên!
Và như vậy, hai dạng năng lực âm và dương (ở bên trong) mới có thể kết hợp, đồng thời học hỏi với nhau, cùng nhau rút kinh nghiệm, và đồng thời sữa sai phần lớn các khuyết tật mà nghiệp quả đã đem lại cho thân thể này một cách rất là có trí tuệ. 

Sự thay đổi này đòi hỏi phải có thời gian.

Trong khi thay đổi như vậy, "cái Trí Tuệ nhất là cái tính tự đủ" của hai giống cái và đực.
Do thói quen "sinh ra tự nhiên nó đã là như vậy": Nên hai giống này thường hay tìm gặp nhau. 

Và dĩ nhiên: Hiện tượng này đã quay bánh xe luân hồi.

Khi tu tập thì "hiện tượng tự đủ" lại xảy ra trong công thức "quán Vô Thường" Với kết quả là sau vài lần Ngộ Đạo thì tu sĩ vào quả vị Thánh Tăng A Na Hàm. 

Với quả vị này, tính tự đủ trong cả hai giống đã đủ mạnh và cả hai đối tượng không còn tìm kiếm nhau nữa. Cả hai sống độc thân một cách cực kỳ tự nhiên.

Năng lượng Ngộ Đạo:

Dĩ nhiên, đó là dạng năng lượng thứ 4! 

Với đặc tính "ở khắp mọi nơi" Nên cái gì cùng đặc tính với Sự Thật này, khi được nhắc lại với một dạng tâm lực nào đó (Nhị Thiền trở lên), thì rung động tâm thức tự động cộng hưởng với "Sự Thật" nên hiện tượng Ngộ Đạo liền xảy ra.


TLH
Dạ, Thầy mệt nên con không viết thư riêng nữa, con sẽ viết vào đây, như là nhật ký về " trò chơi mới " này mà Thầy cho con thôi ạ.

Con khám phá ra điều này từ hôm trước ( ở bài trước mà con ví việc tập này vui như chơi với cún con đó ạ ). Nhưng con vẫn chưa nghĩ ra phải viết thế nào ạ.

Con làm chủ dòng khí điều hòa đó đi nuôi dưỡng từng tế bào , ở khắp mọi nơi trong cơ thể chứ không riêng gì vùng nào, thanh lọc và nuôi dưỡng làm thay đổi từng ngày, từng ngày. để chúng phát triển và khỏe mạnh hơn theo từng ngày, từng giờ.
Và con có ham vui, nên con phát hiện ra rằng : khi con vừa chữa bệnh vừa chơi : bằng cách là đưa thêm cảm xúc vào trong trò chơi này. thì nó có những phản ứng theo. 

uhm. ý con là cái dòng khí đi nuôi dưỡng này, khi con đưa thêm cảm xúc vào, thì nó có những biến đổi ở ngay dòng khí đó, và thay đổi ở nơi dòng khí đó tới nuôi dưỡng.

Điển hình là : 

1. nghiêm túc tác ý làm thì nó cũng " lừ lừ" thẳng tiến mà làm việc, không nhanh, không chậm, nhịp độ và tiến độ rất đều, nhưng hình như chưa đạt được mức tối đa nuôi dưỡng ( khả nang nó có thể làm được )

2. Khi con tác ý đưa thử cảm xúc vui vào dòng khí. theo trí thông minh thì con nghĩ nó sẽ di chuyển nhanh và gì gì đó hơn, nhưng hóa ra lại không phải. mà thực tế là nó lại chậm lại, hòa hoãn, đủng đỉnh, nhẹ nhàng hơn, và kết quả thu sau khi "chơi" xong là người con lâng lâng. hì hì

3. Khi con đưa thử cái cảm xúc buồn ( con tác ý cảm xúc ạ ) vào dòng khí đang di chuyển đó . theo trí thông minh thì con suy luận là nó sẽ chảy êm đềm hơn, đều hơn và nhẹ nhàng hơn. Nhưng thực tế là  dòng khí biến mất, như không có lực đẩy khí đi, nó ỳ ra đó luôn, và kết quả thu được là không gì cả. con đính chính chút là con chưa tìm ra là cái dòng khí ấy nó biến đi đâu ạ. con vẫn đang thử nghiệm và ngó nghiêng tiếp ạ.

4. Khi con đưa thử cái giận hờn hay sân hận vào ( con chỉ tác ý là giận chứ thực tế thì con không rõ cảm xúc này nó thế nào đâu ạ ). theo trí thông minh suy luận thì con nghĩ là nó sẽ nhanh và dồn dập, ào ào như thác lũ , tức là y như cái cảm xúc giận đó ạ. Nhưng thực tế thu được là là khí không chịu đi tới các nơi, mà nó tụ lại, dồn lại vào gốc, vào trung tâm ý ạ và có xu hướng dồn vào cái đầu và cái tim ạ. Kết quả thu được là đau đầu gần chết, và nghen nghẹn, khó thở vô cùng. còn chân tay thì vô lực, biểu hiện làm mình nằm chèm bẹp 1 chỗ, không thèm nhúc nhích cái thằng thân mình dậy luôn.

5. Khi con đưa thử cảm giác lo, sợ gì đó vào ( cái này cũng là con tác ý chứ thực tế thì con cũng không biết nó thế nào , hì hì ). Theo trí thông minh suy nghĩ từ lúc đầu thì con nghĩ nó sẽ làm khí đi tới các nơi yếu hơn, lực ít hơn, như là mình sợ sệt nên không dám bước chân đi ấy ạ . Nhưng thực tế thì thu được là Khí dồn toàn lực và rất mạnh mẽ tới bên ngoài, đặc biệt là tứ chi. còn cái đầu và cái tim thì gần như trống rỗng. và Kết quả con thu được là : chân tay con bị phù nề, uể oải, cảm giác cuồng cẳng muốn chạy mà đau đớn không chạy nổi.

dạ, trước mắt là thế đã ạ. và con rút ra kinh nghiệm là tùy từng lúc thể trạng cái thể xác mình ra sao, mà mình có thể " thêm mắm, thêm muối" để tác ý tốt cho cái thân mình 

Ví dụ : dạo này con đang bị phù người, đặc biệt là chân tay. chân phù to nên rất đau , không đi được giày, không mặc vừa quần áo mọi khi, nên con áp dụng bằng cách đưa thử cái giận vào khí, và nó kéo khí, huyết và tân dịch và ....(con không biết diễn tả cái.... là cái gì, vì con chưa biết nó là cái gì ạ) về trung tâm rất nhiều, biến nó thành năng lượng dự trữ rất tốt. và chân tay con đỡ phù đi nhiều, đi lại nhẹ nhàng hơn, đỡ đau đớn hơn , hí hí , và con lại xỏ chân được vào đôi giày yêu quý, chứ không phải loẹt quẹt dép lê như đợt trước.

Dạ xong nhật ký cho phần chơi này ạ. con thấy nó hay hơn và hiệu quả sâu sắc hơn Tứ Đại nữa ạ ( đối với con ), giờ con đi học tiếp đây ạ. Con xin hồi hướng công đức tu tập tới Thầy, mong Thầy mau khỏe mạnh!