TLH và các sĩ tử


Chuyện xảy ra vào rạng sáng hôm nay. Lúc đó Linh hồn con đang ngắm mặt trời chuẩn bị mọc. Con nghe thấy có người gọi con. Sau này thì con biết người đó tên Dinh. Nên con kể thành tên luôn cho mọi người dễ hiểu nhé 
Bác Dinh : cháu tiểu liên hoa ( gọi ý ạ )
Tlh giật mình quay ra nhìn và hỏi 
Tlh: Bác là ai ạ? Sao Bác lại biết cháu? Bác tìm cháu có việc gì thế? 
Bác Dinh: cháu đừng lo, Bác không có ý làm hại cháu đâu. Các Bác có nghe người ta nói đến cháu, nghe kể vài chuyện . Nên các Bác tới tận đây tìm cháu
Tlh: các Bác ạ? 
Thế là có thêm 4 Bác khác tít từ đằng xa xa chậm tiến về đứng sau lưng Bác Dinh.
Tlh: sao các Bác lại tìm cháu? 
Bác Dinh: các Bác là những anh em cùng trong 1 tiểu đội . Có 6 người các Bác chơi rất thân với nhau. giờ có 5 người các bác ở gần nhau rồi. Nhưng còn 1 bác nữa. Không biết nó còn sống hay không? Nên muốn nhờ cháu tìm giúp.
Tlh: bác ý tên là gì ạ ? 
Bác Dinh: nó là Nguyễn Văn Đăng. Ngày bác ra đi thì nó tròn 20 tuổi.
Tlh: nếu đã chết thì sao bác lại không tìm được . Còn nếu còn sống. Chỉ với 1 cái tên thì cháu tìm làm sao? ( tlh xin đính chính thêm là vì lý do sức khoẻ, nên tạm thời thời gian vừa qua tlh rất hạn chế tác pháp và không mở tv) 

Nghe mình nói thế . Bác Dinh im lặng 1 lúc. Rồi nhỏ giọng nói: trong tiểu đội có mấy anh em, mấy bác lại sống chết có nhau. Mà bao nhiêu năm nay không thấy nó rồi. Các bác buồn lắm. Bác không yên tâm bỏ nó lẻ loi 1 mình.
Thl tò mò : tiểu đội có bao nhiêu người ạ ? 
Bác Dinh: có 10 người cháu ạ .
Tlh: thế tại sao lại chỉ tìm có 1 người thôi ạ ?
Bác Dinh im lặng và không nói gì. Đưa chân bước định tiến lại gần tlh. Nhưng mới tiến 1 bước thì bản thân tlh thấy người tê dần dần. Ajina nóng lên. Còn bác Dinh thì lảo đảo rồi lùi vội về sau. 
Thấy thế. Có 1 bác đứng ở đằng sau mấy bước chân vội hỏi : sao thế anh Dinh? 
Tlh cảm thấy hơi mệt . Nhưng vẫn nói  : là do cháu ạ. Cháu có thể điều khiển được . Nhưng các bác không nên lại gần cháu.
Mấy bác đứng im lặng nhìn tlh rồi nhìn nhau. 
Tlh lại hỏi tiếp: các bác tại sao còn vật vờ ở lại thế gian này làm gì? 
Ông bác lúc nãy lên tiếng nói tiếp: vì các bác còn nhiều việc chưa làm xong. Không nhắm mắt buông tay được 
Tlh: các bác cố chấp quá. Không buông tay thì chắc đã thực hiện được những điều đó.
Bác ý bảo: nếu cháu từng ở trong chiến tranh, từng sinh tử như bác thì cháu sẽ hiểu 
Tlh: cháu mệt rồi. Các bác đi đi. Còn ở đây thì đều không tốt cho cả các bác và cả cháu. Khi nào các bác nghĩ lại, thông suốt hơn, không còn cố chấp nữa, buông bỏ được thì lại tới đây tìm cháu .
Thế rồi mấy bác quay lưng cùng nhau đi. Tlh nói thêm 1 câu : vạn sự tuỳ duyên, không thể cưỡng cầu các bác ạ. Cháu sẽ chờ.
Thế rồi linh hồn mệt mỏi quá, nên không có hứng ngắm mặt trời nữa . Đi xuống để nhập vào thể xác. Nhưng sau khi nhập vào xong, tlh cứ nằm đơ trên giường. Không nhúc nhích được vì mệt . 
3 tiếng sau tlh mới bò dậy được . Và sau khi kể chuyện cho các bạn nghe thì nghĩ sao lại muốn viết câu chuyện nhỏ này cho mọi người cùng đọc. Câu chuyện rất ngắn, nhưng lại rất có ý nghĩa. Hi vọng mọi người là người ngoài cuộc thì sẽ nhìn ra được . 


Tái bút : chuyện đó xảy ra vào buổi sáng. Tới buổi trưa, khi tlh tập xong 1 thời. Còn chưa kịp xả thiền. Thì bất chợt nghĩ tới. Không biết ông bác ý ở đâu nhỉ? Thì có đáp án là : Huế. Tất cả sự việc hỏi và trả lời chỉ diễn ra chưa tới 1 giây. Nhưng tlh không có ý định là tối nay sẽ đi tìm các bác ý để nói kết quả đâu. Mà tlh sẽ chờ tới ngày các bác nghĩ thông rồi quay lại tìm tlh, lúc đó tlh sẽ nói điều đó. Hì hì