Làm từ thiện

1. Thí tài, thí sức khỏe, thí pháp.
Thí Pháp là hay nhất. Chỉ cho người ta tu là hay nhất.
Thí tài thì sau này giàu
Thí sức khỏe thì được sức khỏe.
from Tuthien.mp3

chết

Con xem thấy người ta có dùng phương pháp dùng thuốc tê hay mê gì đó để bệnh nhân mất ý thức và rơi vào trạng thái ngủ để đỡ đau. Người vợ thì muốn níu kéo nên lại ngừng gây mê nửa chừng để ông chồng động đậy. Đến đoạn này con bối rối luôn. Ông chồng nhìn buồn và đau lắm, ảnh hưởng tâm lý trước khi chết nhưng mà Thầy nói hôn mê, mất ý thức khi chết rất nguy hiểm. Vậy hành động nào mới hợp lý ạ? 


Tibu:
Nó có hai nguyên tắc để làm việc:
1. Nhân sinh quan: Làm theo quan niệm người sống. Là không đau đớn chừng nào hay chừng đó... miễn sao còn thở được là tốt lắm rồi. Thông thường sống càng lâu càng tốt, càng tốn tiền chừng nào thì hay chừng đó...

2. Khoa học của sự chết: Làm theo quan niệm Tâm Linh. Có nghĩa là: làm/lo cho người chết. Có nghĩa là đã hết thuốc chữa rồi thì nên làm theo y như Bác Sĩ người Nhật... đã di chúc lại.

Từ quan niệm Tâm Linh này: ngoài thân thể ra, con người, còn có linh hồn và tư tưởng. 
Trên nguyên tắc:
    a. Thể xác đã chết thì xoay qua lo cho linh hồn. 
    b. Nếu linh hồn chết luôn(*) rồi thì lo cho tư tưởng. (bà con xem phần ghi chú cuối bài)

Và muốn lo được thì không nên giảm đau (thuốc tê, thuốc mê, thuốc phiện, ma túy...) mà cần giữ cho thể xác tỉnh táo được chừng nào hay chừng đó.

    c. Nếu đã dùng mấy thứ thuốc trên thì... quanh đó nên tìm cho ra Tu Sĩ Gạo Cội (còn khỏe mạnh) để lo vụ độ tử.
Trong trường hợp này Tu Sĩ Gạo Cội bị mất rất nhiều sức lực (tâm lực).

Ghi chú: 
(*) linh hồn chết luôn: Chỉ có thể xảy ra, khi Tu Sĩ An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt được vào cõi Vô Sắc. Có nghĩa là Tu Sĩ đang ở tại một trong bốn cõi Vô Sắc sau đây:
1. Không Vô Biên Xứ
2. Thức Vô Biên Xứ
3. Vô Sở Hữu Xứ
4. Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ.
Bốn cõi này chỉ là biến khúc của Tứ Thiền Hữu Sắc mà thôi.

Tibu:
Chữa bệnh nhằm vào sự hạp hay không hạp để có thể từ giảm triệu chứng, cho đến việc... hết bệnh luôn. 

Cho nên HSTD đứng ngoài hoàn toàn việc giới thiệu này nọ. 
Và cũng rất hiểu cái chuyện Phước chủ, may thầy.

Tibu chỉ làm cái việc:

Chỉ làm chuyện mình nói và nói cái chuyện chính mình đã làm mà thôi con.

Nhất tự vương chú của thầy Văn Thù Sư Lợi – THTT sắp xếp lại cõi giới

Hstd Thầy Phước   

Trời Utah lạnh tàn bạo, người Tibu lại yếu mà còn cứ cho là chì là gồ cho nên chọn một cái hố vọng tâm và ngồi lên đó. Thế là lạnh toát người luôn. Tibu dùng Nhất Tự Vương Chú của Thầy Văn Thù Sư Lợi tụng vài biến thì thân thể ấm lại và dợt luôn một lèo.   
Cảm giác có sự sắp xếp lại của cõi Tha Hoá Tự Tại rất là rõ ràng. Không hiểu những sư phụ mình có cảm nhận gì hay hơn không?
…………559   
Thầy ơi! ''Cảm giác sự sắp sếp lại của cõi THTT rất là rõ ràng'' là sao ạ Smiley?
Hstd Thầy Phước   
THTT khi đứng trước một khó khăn bất kỳ nào đó thì lại sắp xếp lại cõi giới cho nó gọn gàng lại hơn. Sau khi làm vậy thì cảm giác khó chịu sẽ biến mất. Có Thiên Nhãn sẽ học được cách sắp xếp này. THTT làm y chang như là tướng đi duyệt binh vậy đó cho nên chỗ nào lộn xộn, không ngăn nắp... thì chỗ đó tinh khí cứ lung tung cả lên. Một khi đã sắp xếp lại thì triệu chứng sẽ yên lành hơn.
…………559   
Oh! Họ cũng hay phết thầy nhỉ, cũng biết tự giác xếp hàng Smiley)
Hstd Thầy Phước   
Họ điều khiển các cõi Dục Giới, và sắp xếp lại cho gọn gàng hơn vậy thôi. THTT là vua cõi Dục Giới mà con hihihi. Thôi tibu đi ngủ đây. Sẽ dợt tiếp và đi ngủ luôn đây nghe bà con.

Tỉnh thức trong đời sống – Con đường tu của ông Tibu – Tập trung, tự làm, tự nhớ, tự trải nghiệm thì nó mới bền.

Thien Dang   

Thầy ơi, tiếp theo bài này, sự tỉnh thức của thiền sư thì như thế nào ạ.

Con thấy chiêu tỉnh thức này thiết thực quá. Con mà được tỉnh thức như Ngài Suzuki trong câu chuyện thì bữa sơn nhà sẽ không bị đổ sơn vào người, lái xe cũng an toàn hơn, làm việc cũng hiệu quả hơn.   
Bright Moon   
Tỉnh Thức này thì diễn đàn mình cũng có vài người làm được mà. Đối với chị thì thường khi có người bưng đồ mà cái ly chuẩn bị đổ, 1 mắt chị vẫn đang nói chuyện với bạn nhưng tay kia thì cầm chặn ly nước của bạn đang bê luôn. Nghĩa là vận tốc thấy ly đổ, tay đưa ra, cầm chính xác, nhanh hơn vận tốc ly nước đang đổ. Hoặc như khi mở cửa đi vào thang bộ, cái cửa phía sau nó đóng lại cái rầm, bạn đi bên cạnh giật mình hét lên, nhưng chị vẫn tỉnh bơ, vì là biết cái cửa sẽ đóng như thế từ trước. Nói chung cứ tập đều đều thì đến lúc sự bình tĩnh, nhận biết đủ để dùng. Đây chỉ là biểu hiện của tâm nhanh nhạy, thuần thục.
Thien Dang   
Hay quá chị!!!   
.........726   
Thấy TLH kể phóng xe trên phố 80km/h Smiley)
.............145   
Chắc phóng đâu đấy chứ phố mà 80 thì chắc hông nổi quá anh Smiley))
Thien Dang   
Éc, con số làm được thật là khiêm tốn!!!
..........174   
Phụ nữ có khả năng đồng thời làm được nhiều việc, man thì thua không được như vậy... Khi chụp hình bộ não sẽ thấy đốm lỗ chỗ (phụ nữ), còn nam thì chỉ 1 cục... .
Thien Dang   
Các Nhí thì không nói, còn người lớn như chị, còn phải đi làm lo đời sống. Sao có thể làm được và cân bằng được hay vậy ạ? 
Tiểu Liên Hoa   
Chả có gì là ko thể cả. Mấy chuyện đó rất là tầm thường. Ko có gì là ghê gớm. Chỉ đơn giản là sự tập trung. Làm việc gì cũng tập trung cao độ thì ko có gì là ko thể. Nếu ai từng được tlh đèo xe máy hoặc đi xe máy cùng tlh thì sẽ thấy. Tlh đi tới đoạn nào là biết đoạn trước đó 10m-20m có ổ voi, ổ gà nào. Chỗ nào sóc, chỗ nào có gồ. Chỉ cần đường đó đã đi 1 lần. Dù là duy nhất thì dù đoạn đường có dài 100km vẫn biết từng cái gồ nhỏ nhất trên đoạn đường đấy. Còn nếu là đường đi lần đầu. Ko được chính xác thế nhưng cũng cảm giác đường rất tốt- cụm từ này là người khác nhận xét
Còn chuyện phân đoán 1 vài giây sau xung quanh sẽ chuyển động theo hướng nào thì lại ko có gì khó.
Như mình đã từng tâm sự. Mình từng như phân cực. 101 người bên trong. Vì thế chỉ 1 giây. Có 1 hành động gì đó thì trong đầu đã có 101 phương án nảy ra từ mọi góc độ. Và cả kết quả của 101 phương án đó.
Người khác ko có sự phân cực đó thì chỉ đơn giản là toàn tâm toàn ý làm cái gì mà thôi. Con bản thân cứ lơ ngơ, lơ mơ giữa đời. Làm ko ra làm, chơi chả ra chơi. Cứ lớt phớt giữa cuộc sống thì sẽ ko có độ tập trung để làm cái gì cả.
Đời hay tập. Bất kể là cái gì. Đem tâm mà làm. Toàn tâm toàn ý làm việc đó. Thì lúc nào cũng có kết quả tốt nhất. Còn bản thân cứ hở hững. Đứng ở đây nhưng cứ nhìn chỗ kia thì sẽ ko có được thành quả tốt nhất đâu.
Đường tu cũng vậy. Đích đến cuối cùng chỉ có 1- giải thoát. Nhưng con đường đi tới thì có rất nhiều. Rất nhiều con đường có người tới thành công. Ko phải chỉ có con đường của ông Tibu. Các bạn có thể tham khảo, có quyền lựa chọn các con đường khác, con đường nào bạn cảm thấy tin tưởng, bạn cảm thấy dễ đi, cảm thấy phù hợp. Nhưng làm sao để tới được đích mới là vấn đề. Con đường của ông Tibu là do ông đi trước. Mở ra con đường hoang sơ, kể lại kinh nghiệm cho ai muốn đi thì có thể đi theo. Còn vì sao cách đi của ông Tibu lại là đặc biệt. Cách đi của ông Tibu khác các cách đi khác thế nào thì bạn đi tới 1 độ nào đó sẽ hiểu. Hoặc đủ nhân duyên, đủ phước báu gặp người đi tới độ nào đó. Người đó tâm sự lại cho mà nghe. Nhưng là. Làm đi thì thấy. Đừng mải vùi đầu vào mớ lý luận suông. Rồi sẽ mắc kẹt trong đó. Đem so sánh với đường này, đường kia. Rồi muốn tham khảo đủ thứ. Mình nói thật. Con đường của ông Tibu đã đi. Tới những gì mình đi thì mình thấy nó rất hoàn thiện- dù còn vài chỗ hoang sơ cần sửa sang cho hoàn chỉnh. Đừng thêm thắt cách này cách kia. Chỉ là vẽ rắn thêm chân mà thôi.
..........174   
Hỏi thử có con đường nào mà full level như của Tibu đâu nè, kiếm mòn con mắt  nhưng vì nó quá siêu, ngắn ngủn nên nhiều khi bị sốc . Càng nghiền ngẫm thấy càng thấm.
Thien Dang   
''Còn vài chỗ hoang sơ cần sửa sang cho hoàn chỉnh'', xin chị nói rõ luôn ạ, đưa người phải đưa sang sông ạ hihi.
Thay Phuoc   
Nhập cho được Chánh Định đi cái đã rồi “hoang sơ” tính sau.đó là căn bản nhất. 
Thien Dang   
Chỗ này mà kêu hoang sơ thì con xin...tắt thở ạ. Còn cách các Ngài xa quá!
Tiểu Liên Hoa   
Ko nói được bằng cách nhắn tin. Và lại càng ko thể nói được với người chưa đi tới đó. Nên là. Muốn được nghe thì đi đi. Đi tới đâu, vướng ở đâu thì có người chỉ ở đó. Ko làm mà chỉ lý luận suông. Mình ko ưng.
...........174   
Do cái đầu nó đã quen với lý luận xưa nay rồi... Khó bỏ đó mà... Bởi vậy tai hoạ, ì ạch, mới thấm đòn..
Tiểu Liên Hoa   
Cách của ông Tibu là con đường thực hành. Nên bạn chưa làm được thì ko thể chỉ được gì cho bạn cả. Có ngã thì mới có người nâng, chưa bắt đầu đi, chưa ngã mà cứ đòi người ta nâng hay chỉ cách nâng thì biết chỉ làm sao? Tập bằng con tim. Toàn tâm toàn ý mà tập. '' tu chết bỏ'' đó là chìa khoá để thành công.
Brightmoon   
Nghi ngờ, so sánh thì cũng không phải là xấu hoàn toàn. Con người phát triển được tới ngày nay cũng là nhờ biết đặt câu hỏi và tìm cách trả lời cho những cái họ nghi vấn.Những năm 1600, những ai theo toà thánh thì đều cho rằng mặt trời và những hành tinh khác quay quanh trái đất, và chúng ta là trung tâm. Nhưng có 1 người tên Bruno thì tỏ ý nghi ngờ. Ông ta tìm được 1 cuốn sách được viết cách đây 1500 năm nói về: nếu 1 vị thần bắn 1 mũi tên, sẽ có 2 khả năng xảy ra: 1 là mũi tên đó trúng vào cái cây, 2 là mũi tên bay xa mãi- nghĩa là tất cả không gian này là vô hạn, và trái đất thì chẳng phải là trung tâm. Nếu rơi vào trường hợp 1, vị thần đó lại bay sang cái cây có chứa mũi tên và bắn tiếp, và cứ thế cứ thế thì có nghĩa là thế giới này cũng lại là vô hạn. Ông ta bảo vệ cho cái trường phái này, nên bị tra tấn, bị xử tử chỉ vì nó đi ngược lại với lý thuyết và lợi ích của Toà thánh, he he. Rồi sau đó, Galileo là 1 nhà thiên văn học, khi nhìn kính viễn vọng, ông ta đã nhìn ra rằng: trái đất là quay quanh mặt trời chứ chẳng phải mặt trời quay quanh trái đất. ĐIỂM KHÁC BIỆT của những người này là khi họ nghi ngờ 1 vấn đề, thì họ bỏ rất nhiều thời gian để chứng minh rằng Điều họ nghĩ là đúng bằng chính việc họ nghiên cứu, tìm, ghi chép và làm (làm chết bỏ).  Còn những người nghi mà chỉ hỏi hoặc là chỉ nói, thì chỉ là những người đi theo đám đông, chỉ là chạy theo xu hướng Bầy Đàn, chứ chính họ cũng không thể nào Tự Hiểu cho được. Vì chỉ là cái thích nhất thời, nên nay họ khen cái này, mai họ chạy đi khen cái khác vậy thôi. Có thể hiểu cái nghiệp này dẫn tới việc họ cứ đứng im, vì cứ di chuyển được 1 chút thì lại thụt lùi trở lại, vì sợ sai, vì tiếc. Nếu muốn Chê và chứng minh 1 điều là sai lầm, y như ông thầy đã từng nói: Làm. Làm và về đập thẳng vào mặt cái tụi mà mình cho là ba hoa kia 1 lý lẽ do chính mình thấu hiểu, trải nghiệm. (eek) Đó chính là đột phá, là phá rào mà đi, là hoán cải, và tất cả sẽ cám ơn người đó, vì họ đã góp phần giúp phát triển, hoàn thiện.  - Bây giờ nói đến vấn đề làm thế nào để chọn cái nghi vấn đúng này. Thường thì trong hàng loạt các nghi vấn B,C,D,E...cái gốc nó nằm ở A. Vậy nếu tìm được liên kết của B,C,D,E tới A và chứng minh cái A đó là sai, thì mới là cách nghi vấn đúng. Còn cứ mỗi một ngày đi hỏi B, B1,B2, C, C1,C2 mà không mò được ra sợi dây liên kết và cái điểm A kia thì có mãn kiếp cũng không giải quyết được nghi ngờ đâu. Tìm về lại điểm A và phá nghi từ đó thì mới thành công được. Kể cả hỏi về các hiện tượng tâm linh cũng thế, vì mình chưa thấy gốc nên mình mới đi hỏi ngọn, hỏi rất nhiều ngọn mà không quy được về gốc thì rồi sẽ lại quên, kiếp sau hỏi nữa hỏi nữa, hỏi mãi mà không nhớ. Nên chỉ có thể tự làm, tự nhớ, tự trải nghiệm thì nó mới bền. Tất nhiên, ô Phật thì cứ có người hỏi là sẽ trả lời. (eek).   
Tiểu Liên Hoa   
Thế nên cái câu từ rất lâu của ông Tibu ý. Luôn nhắc là làm gì phải làm cho thật kĩ: hỏi, nghĩ, hiểu, làm . Cái đó không chỉ trong đạo mà kể cả ngoài đời cũng thế. Bất kì 1 việc nào. Dù là nhỏ nhất. Nếu bạn tập trung, nghĩ, tính toán, rồi bắt tay vào làm mà thật chắc tay cho từng hành động nhỏ thì ít khi có sơ xót sảy ra lắm. Nó sẽ vẫn có sai số ngoài sự tính toán và cố gắng của mình. Nhưng nó sẽ ít hơn rất nhiều khi mà cứ làm mà chưa nghĩ nghĩ kĩ, tính toán, dự trù kĩ. Chỉ ví dụ 1 việc đơn giản như tay cầm đôi đũa gắp đồ ăn thôi, ko tập trung thì đưa tay với( hành động cầm vào) đôi đũa, chuyển đôi đũa để tay kia cầm chuẩn bị gắp, nếu ko tập trung và cẩn thận thì đũa rơi liền chứ ko nói các sự việc lớn khác như khi đi xe, khi làm việc. Nên đa phần sự việc làm ra có sai xót là do mình chưa đủ tập trung, chưa đủ cố gắng, tính toán, sự tinh ý quan sát xung quanh.... còn 1 phần ít là chi phối nghiệp quả...  ở đây mình muốn nhắc là thay vì mình tìm hay chìm vào cái lý thuyết nào đó với mục đích làm việc gì đó ở đời tốt hơn. Thì mình chỉ cần tập trung hơn vào cái việc ở đời của mình tốt hơn là đã có thu hoạch tốt hơn rồi, chưa kể còn đỡ mất thời gian lý luận suông rồi cứ chìm trong đó, thắc mắc, hỏi.... (uhm. Thật khó để nói hết nghĩa hay diễn giải được hết ý. Thôi thì cứ vậy đã).
Hay nói như này cho dễ hiểu này. Có thể nói là làm bất kì việc gì với cả con tim, (hoặc nhiều người coi con tim là biểu tượng của cảm tính thì có thể dùng là làm bằng cả linh hồn). Hoặc cứ nghĩ sau khi mình làm việc này xong thì có thể mình chết. Tức là đây có thể là hành động cuối cùng của mình. Thì dĩ nhiên mình sẽ tập trung để làm cái việc cuối cùng đó tốt nhất, hoàn hảo nhất. Đó. Cứ nghĩ vậy là sẽ tập trung và làm trọn vẹn hơn chứ không cần phương pháp nào thức tỉnh hay gì cả. Việc lớn hay việc nhỏ. Việc đời hay việc đạo đều áp dụng vậy đcc.   
Duc Thien   
Thức tỉnh với kiểm soát tư tưởng liên tục có phần nào giống nhau ko em? Có thể dùng cái sau thay cho cái trước không? Tất nhiên là để phục vụ tu tập.   
Tiểu Liên Hoa   
Theo em thì 2 việc ko giống nhau hoàn toàn nhưng đem lại kết quả gần giống như nhau. Và dĩ nhiên là cái kiểm soát tư tưởng liên tục vẫn được ông Thầy khuyến khích mà. Không phải chỉ trong tu tập mà cả các việc đời cũng vậy. Đều áp dụng rất tốt.
Brightmoon   
Ksttlt nghĩa là theo dõi tư tưởng, kiểm tra nó. Thức tỉnh nghĩa là tỉnh táo, nhận biết. Sau một thời gian ksttlt va atcndtm thì tâm sẽ im lặng. Im lặng thì sẽ nhận biết. Vậy nên thức tỉnh là biểu hiện của 1 cái tâm nhu nhuyễn. Có rất nhiều biểu hiện khác ngoài Thức Tỉnh. Đó là Thanh Tịnh, An Lạc, Trí Tuệ phát sinh.
Tim chan su   
Với những người tu tập atcndtm giỏi thì khi làm việc ở đời họ có thể nào quên đầu quên đuôi hay là làm việc ở dạng vô ý thức được không Mun?. Ngày xưa a hay quên đầu quên đuôi và luôn làm việc trong trạng thái không có kiểm soát. Hiện giờ thì khả năng tập đã đỡ hơn, làm việc gì thì hiểu là mình đang làm cái gì và thường làm đến nới đến chốn và trí nhớ cũng phục hồi rất nhiều.  Đề mục của a thì chưa có gì là ổn định nhưng cái cách sống, thói quen sống của a nó thay đổi liên tục theo hướng tích cực. Và a có cảm giác là còn rất nhiều cái nữa cần thay đổi, đặc biệt là cho đến nay thì hoàn toàn vẫn chưa biết Phật Pháp là gì luôn.
Bri oon   
Atcndtm giỏi, và cơ thể đã đủ quen với cường độ, ít nghiệp sát thì không có quên đầu quên đuôi được đâu anh ạ. Em làm việc rất là tỉnh táo luôn. (eek). Tỉnh đến mức con bé cùng cty nó nhận xét: bt em thấy chị nhìn qua như không để ý, nhưng cứ báo cáo em đưa ra là chị biết chỗ sai ở đâu (eek) Có điều cũng cần hiểu là nếu cơ thể mệt; thì mặc dù Tâm rất tốt nhưng có một lớp chắn giữa Tâm và Thể Xác, dẫn tới việc bị gián đoạn, như ngơ, quên trước sau. Cái này thì không tránh được vì Thể Xác yếu quá.   
Tim chan su   
Nếu trường hợp mình bị thể xác quá yếu, xảy ra tình trạng quên trước quên sau thì mình phải làm gì tiếp theo, giảm cường độ tu tập rồi sám hối, làm thiện pháp theo sức mình,,, hay là nên làm như thế nào e?   
Brightmoon   
Mình làm 70% sức mình. Thầy luôn chỉ trong phần thực hành rồi ạ (inlove). Quên trước sau có thể là do máu không lên não, bị chặn ở cổ (với ai chuyên giết người bằng cách chặt đứt cổ người khác), hoặc do thiếu máu, hoặc huyết áp thấp quá, hoặc cao quá. Cái đó thì lại cần bác sỹ cho thuốc để mình có đủ tinh khí. Rồi mình tập để đẩy tinh khí lên đầu. Khi thấy nhức đầu quá mức là mình đã làm quá. Mình giảm cường độ lại. Đó là thông thường. Còn với người đã bị gấu rượt, thì mặc dù sức đang 1, bỗng nhiên từ đâu nhảy vọt lên 10, thế là họ cứ chạy vèo vèo qua các tầng thiền. Sau khi chạy xong, họ cũng phải nghỉ lấy hơi, giống như vận động viên chạy nước rút; chứ không có ai mà chạy liên tục được. Chạy liên tục là cháy máy khét lẹt liền. He he.
Tim chan su   
Lúc a bị chiếu bí nhiều mặt trận, a ngồi trầm ngâm suy nghĩ mọi thứ và a thề rằng “ từ nay trở đi không làm ác pháp nữa” rồi a bắt tay vào giữ giới luật bắt đầu bằng việc bỏ hút thuốc, bỏ bia rượu và hạn chế thật tối đa chuyện thích ngắm các cô gái đẹp. Sau một thời gian như vậy thì a mới biết được là “mình đang là dạng không có hiếu” và a bắt đầu nắn chỉnh cái suy nghĩ của mình để đi vào hướng có hiếu. Và sau thời gian thực hành như vậy thì bây giờ a lại hiểu cách đối xử với bà xã của mình là một vấn đề lớn cần được nhìn nhận và đưa ra hướng giải quyết cho nó ổn thoả. Chỉ đến đây thôi chứ chưa có hướng chính xác là như thế nào nhưng nó sẽ theo hướng là có lợi cho đối phương và sẽ đâm chém cái bản ngã của mình cho nó suy yếu dần.
Brightmoon   
Hay đấy anh! Bỏ được 1 thứ thì những thứ khác, kể cả bản ngã sẽ dần sụp đổ thôi.

BM:
Biết người, biết ta là biết quá khứ, vị lai luôn rồi đó chứ. Một người ưa cái vẻ bề ngoài nhiều hơn là cái Tính chân thật hiền lành bên trong, thì cái sở thích đó nó phát ra một cái sóng là: "Tôi thích, nhào vô". Vậy là trong hàng ngàn mối quan hệ đụng mặt nhau hàng ngày ấy, có một ánh hào quang chiếu rọi làm sáng đối tượng kia lên và làm lu mờ những vật cản xung quanh khác; và trong mắt người đó, ấy chính là Lựa chọn, là Tương lai, là Con đường họ sẽ đi cùng nhau qua năm tháng. Rồi đến khi cái mong cầu đó không thành, họ sẽ có 2 chiều hướng:

- Với cái tính biết nhìn lại bản thân, họ hiểu ra: Hoá ra đó chính là do mình, do từ cái Tâm hướng ngoại nên mình lôi kéo và bị lôi kéo. Từ nay mình sẽ nhìn vô bên trong, chứ chẳng ưa cái vẻ bề ngoài nữa. Và một Sở Thích hay là cái Tật sẽ bị triệt tiêu ngay thời điểm ấy với tâm lực mạnh mẽ.

- Với cái tính thích đổ lỗi, họ cho rằng Đây chính là Sao La Hầu rơi trúng đầu, nếu không có nó, hẳn đời mình sẽ sung sướng biết bao nhiêu. Thế là họ thù ghét đối tượng kia, và đi tìm đối tượng khác để khoả lấp. Rồi cứ thế, cho đến khi gặp lại ở một Tương Lai không xa, họ lại cứ thế tiếp tục mà đâm sầm vào nhau. 

-> Biết người, nhưng cần biết rằng: Là do cái Tật của mình lôi kéo Người tới, để tạo ra Cảnh cho mà nếm. Dũng cảm mà vượt thoát, hay uỷ mị khóc lóc đổ lỗi, thì 2 bàn tay ấy đã vỗ thì phải thành tiếng. 

-> Đấy chính là khởi đầu của Nhân Duyên và Con Đường của Nhân-Quả đó. Nó bao trùm không những mối quan hệ giữa người với người, mà còn là tất cả lựa chọn trong đời mình. 
* Mun nghe nhiều câu chuyện quá khứ vị này là hoàng hậu, vị kia là hoàng phi, vị này là tướng, vị kia là lính, nhưng rồi câu chuyện ấy có ích gì nếu nó chỉ là câu chuyện cho vui, còn người trong cuộc thì không rút ra được bài học gì cho bản thân. Một cuộc đời không rút ra được gì, mà chỉ là xem cho có cái để kể, thì câu chuyện đó không có nhiều giá trị.

Niềm vui trong đời sống – Cái nhìn vô thường – Xây cõi tịnh độ trong gia đình


Hstd Thay Phuoc   
Lý thuyết thì nó gồm 4 tính chất: Sinh, Trụ, Hoại Diệt. 
1.Tà ý:  là muốn nó có hoài, hiện diện hoài... Cho nên khi nó hư là buồn, khổ, giận hờn... 2.Chính ý:  là mọi vấn đề đều Vô Thường. Cho nên phản ứng hoà bình là: Có thì dùng, mất thì... thôi. Chẳng có đáng bao nhiêu...  
Vấn đề là tới khi mình mất (chết) thì đó mới là thảm hoạ nếu chưa biết cách.
Về vấn đề hành động thì còn một cách suy nghĩ nữa đó là: muốn thay đổi cái hoàn cảnh, chỗ mình đang sống. Ý muốn san bằng mọi sự bất công. Ý muốn hoàn thiện hơn.  Suy nghĩ này sẽ dẫn đến vấn đề tạo ra hành động thiện. Lắng nghe phía bên kia... tìm cách bênh vực họ! Theo ý: Nó không thấy việc nó làm. Việc này là dẫn đến: Mình thấy đã được việc mình làm thì mình nên sinh hoạt ra sao?  Dĩ nhiên, nó sẽ tận cùng bằng sự phục vụ: theo kiểu mình không làm thì ai làm?
Từ đó nó đẻ ra hai loại hành động hổ tương cho nhau: 
1. Hành động có tên... là công việc to lớn có phương hướng... chương trình... 
2. Hành động không tên là những việc lặc vặt. 
Chả có ai biết... Nếu mình chịu làm số (2) thì nhà cửa khang trang họn gàng, ngăn nắp... không đùn đẩy cho ai khác. Đi làm (1) thì cứ đi. Khi đóng cửa chỗ làm và đi về thì đừng có đem chuyện ở chỗ đó về “nhà thương” của mình! Nó sẽ làm ô uế cái “tịnh độ” của mình! Khi buông xuống là việc (1) chấm dứt tại đây. Một ngày đã chấm dứt. 
Việc số (2) bắt đầu: chỗ này là “tịnh độ” là “tình thương” là cho mà “không nhận”, là “hạnh phúc”, là “nụ cười” là ánh mắt thân yêu... là của tổ ấm... cho nên:  Tư tưởng sẽ bùng vỡ một cách tự nhiên: - - 

Có gì đâu, anh quên thì em lại có dịp làm nhiều hơn, gia đình mình nề nếp hơn! Ông nội cha mình... khi nghe những lời nói đó đi kèm với những hành động kia thì lấy gì mà dám lề mề nữa! Vì em cũng là Người, anh cũng là Người thì chia hai là hợp lý!!!
Từ đó trái tim ấm hơn, ngôi nhà nhỏ lại và yên lành hơn, thanh bình hơn, dễ yêu hơn. Rồi đi tới ý nghĩ là nhịn đi... cho nó yên nhà, yên cửa... hay là câu lỗi tại tôi...lỗi tại tôi mọi phần. Tịnh độ được xây dựng như vậy đó bà con. 
Đó là nhà của tibu. Mất 20 năm mới làm xong thói quen này. Trong đó khởi sự trong sự tan nát... bạn bè nói: 100 người gặp chuyện của ông là 101 người bỏ cuộc!!! Đủ hiểu nó dã man như thế nào!!!

Phàm tâm và tiến tu

Hstd Thay Phuoc   

Vừa rồi, bên Tây nó có xảy ra một vụ “bất thường” khi mua hàng. Khi coi lại video thì cũng có nghe những nhận xét của khách hàng có mặt trong cơn sốt, cơn xung đột đó: C’est pas normal! C’est pas normal!!! (Đây là không có như mọi khi! Không phải là bình thường). Số là các chợ siêu thị bổng nhiên đăng tin là giảm giá một loại sô cô la dùng để trét bánh mì. Mức độ giảm giá là 70%. Thế là có cảnh chen lấn, dẫm lên nhau và cấu xé nhau làm... một người bị bầm mắt! Cảnh vật lộn dành giựt này cũng xảy ra bên Mỹ... vào ngày đại hạ giá “Black Friday”! ======== Chuyện này làm cho Tibu suy nghĩ ra là: Do phàm tâm có một “gia tốc loạn” rồi nên khi đứng trước một món ngon ăn thì lập tức có cảnh chen lấn, xô đạp nhau liền. Hiện tượng tuy là hiếm... nhưng vẫn có xảy ra! ======== Khi khởi tu cũng có trường hợp: “Tưởng là ngon ăn”, nên tâm thức khởi tu thì đồng thời cái loạn tâm cũng nhao nhao chen vào luôn! Cho nên, thay vì “thận trọng tiến tu”. Hoặc là “nhâm nhi, từ tốn tiến tu” ... thì nó ra “chế chiêu tiến tu”  “lăng xăng tiến tu”... Dĩ nhiên hai chiêu cuối cùng sẽ làm phàm tâm, thay vì bình thường, nay nó lại bất thường! Bất thường mà tiến tu thì chỉ càng loạn thêm thôi. Bằng cách chế chiêu tiến tu nên cái phàm tâm chế chiêu như sau: 
1. Phần mình chưa tu tới đâu hết mà đã... lo xa... có nghĩa là... lo cho những Đức Phật các Ngài tu xong rồi thì các Ngài ra sao? 
2. Lo cho những thành viên đã có nghề cứng trong gia đình!  Coi họ có còn tu hành hay không? Và không chừng, họ lại bỏ tu cái chết cha!!! 
3. Phần tu hành của chính mình lại chả ra sao, mà lại lo lắng... sao mà Gạo Cội lại quá nhiều bản ngã??? Rồi sanh ra nghi ngờ... không biết có đúng là Gạo Cội không?  
Giải quyết: Khi đã lo xa, lo gần thì phàm tâm bổng nhiên biến thành “cảnh sát giao thông!”. Nghĩa là, thay vì đứng trong nhà mà tu. Phàm tâm tình nguyện đứng ngoài đường và tuy là chưa có nghề mà đã tính chuyện điều khiển giao thông!!! Và không những vậy, mà còn tự cho phép mình thổi phạt “dân có nghề” lung tung cả lên!!! Gây ra cảnh rối loạn trong tăng đoàn. Đề nghị: Nó mà loạn đến như vậy rồi thì cách sau đây sẽ là cách có hậu nhất, và cũng là hợp lý nhất, đó là: 1. Mấy ông còn dở như vậy, như kia!!!   Thì tui nên lo tiến tu theo kiểu chuyên nghiệp luôn. Khi tu xong rồi thì tui sẽ làm... coi có còn dỏm như mấy ông hay không? Nghĩ ra như vậy... thì “không nói nữa” và “làm thiệt luôn”! Mong thay!(not_sure).

Niềm tin và cuồng tính

1. Đồng dạng, Cộng hưởng thì phải cần thời gian dài.
    Khi đồng dạng thì tâm mới truyền tâm được. (sự cộng hưởng)
2.Tin ở đâu là vừa đủ, ở đâu là cuồng tính?
- nếu tin mà có sự nóng cháy thì đó là cuồng tính.
- nếu tin vẫn có nhẹ nhàng, ko có áp bức, ko áp lực thì đó là ko cuồng tính.
- tình yêu mà nóng cháy là thất bại trong life. nó êm dịu thì nó mới bền.
- khi đồng dạng rồi thì ko có cuồng tính. mình dìu nhau đi về từng bước 1.
3. Khi mình loạn tâm thì mình nói lên là 'ô, cái thằng bên đó nó đâu có làm vậy' thì tâm sẽ dịu xuống.
                                                                                                             from Phap tinh thuong.mp3

Ý thức tưởng thức


BM:
Tập trên 5 năm mà không bị điên và cù lần thì yên tâm không điên được đâu mà lo. Người đi trước như con chuột bạch cho mình nhìn vào, họ không điên thì mình điên thế nào được; mà cứ phải lo hão. 

Tiếp sau đây là viết cho số đông, vì diễn đàn là của chung mà.

Sự kết hợp hoàn hảo nhất của Tư Tưởng chính là: Nhận thức được mà không bị Lôi kéo. 

-   Nhìn cái bàn thì biết nó là cái bàn, biết nó làm từ gỗ gì, biết nó có bao nhiêu bộ phận, nó được dùng để ngồi làm việc; nhưng mà không mang tâm ưa thích, ghét bỏ cũng như cổ xuý cho nó. Nó đơn giản là một cái bàn tốt, nó làm được việc gì thì mình đặt nó vào đúng vị trí ấy. Đây là trình độ thô nhất của sự Phân biệt của Ý Thức; nhưng không phải ai cũng có khả năng Thô thiển nhất đấy đâu. Muốn làm được thì phải có sự tập trung và Tinh tế nhất định đó. Chưa qua được bước này thì đừng nghĩ đến việc phân định trong những cái khác.  Tương tự như vậy với những điều thô sơ của cuộc sống, như làm một món ăn, trồng một cái cây. Ăn nó biết nó có bao nhiêu vị ở trong, và làm lại được y chang mà chẳng cần số lượng cụ thể; biết nó dùng được trong mùa nào,ăn bao nhiêu là đủ. Nhưng đến khi phải ăn cơm thiu thì cũng thấy là bình thường thôi, không có gì mà phải phiền ở trong. Xem phần” Một đề mục phân tích tứ đại” để hiểu. Phân tích không phải là cho nó là thế, đấy là ép buộc; mà là Nhìn ra nó là thế, sự kết hợp của nó ra sao, thì mới là hay. 

-   Rồi thì Cõi giới. Các cõi giới tồn tại dựa trên phước báu cũng như tính thô, vi tế mà thôi. Trong Kinh có ghi đến rất nhiều cõi giới, trải dài từ loài ở cõi địa ngục  đến Phi Phi Tưởng, đọc để có định nghĩa, và để biết rằng đã nằm trong các loài này thì đều là chịu tầm ảnh hưởng của Tư Tưởng cả, bần tiện nặng nề thì chui xuống dưới, cao thượng thanh mát thì cứ thế mà ngoi lên trên, luân hồi như nước dưới đất bốc hơi, rồi lại rơi xuống thành mưa. Có điều chưa được thanh như người ta thì đừng chê, y như đứa ở dưới nhổ nước bọt lên trên, lại rơi xuống dưới mặt mình thôi. Họ chưa thoát hẳn, không có nghĩa là mình giỏi hơn họ đâu. Còn đứng trên cao mà khinh khi loài yếu kém hơn mình, đơn giản nhất là mấy con thú mà mình tiếp xúc hàng ngày, thì đừng hỏi tại sao đến lúc mình cũng bị người khác đạp lăn lóc như quả bóng. Tìm hiểu để biết tính lợi hại, sự bám chấp của từng loài, từng cõi và nhìn lại vào chính bản thân mình, để mình tránh những cái Bám Víu của từng loài. Tóm lại: Không công nhận sự tồn tại của các Cõi là một sai lầm, nhưng ưa thích và chìm đắm trong đó thì cũng là một sai lầm. Biết có sự tồn tại và biết vị trí của mình đang tồn tại ở đâu, biết mình chưa là gì cả, thì mình hãy lo cái chuyện của mình trước đã. 

-   Tiếp đến là có được những loại thần thông từ mức ba chớp ba nhoáng đến thiện xảo. Bắt đầu từ việc mơ thấy một cái gì đó mà thành hiện thực, hay đưa vào trạng thái thôi miên để thấy được-> đó là loại “thần thông” cấp thấp nhất. Ở đó có những vùng não được kích hoạt để thấy thật nhất về con người mình, mình là ai, ý muốn thầm kín, tất cả được bộc lộ trong giấc ngủ. Chìm đắm vào nó và tôn sùng nó như một phép màu, ấy là sai lầm; nhưng vận dụng nó để biết đang ở bước nào thì cũng được. Cao cấp hơn là 5 thần thông,  coi nó như một phương tiện để biết độ thiện xảo của Tâm, Tâm bắt thông tin chớp nhoáng cực chính xác và giúp được gì cho ai thì làm, dù Thần Thông thì chẳng liên quan đến Nhân Quả. 
•   Quán Thân trên Thân, Thọ trên Thọ cũng không gì khác ngoài cái tinh như đã miêu tả phía trên. Làm lâu thật lâu thì ngay khi A khởi phát thì biết, và còn biết tới cả cái B,C sau đó nó ra sao nữa kìa. Là bởi vì đó là thói quen lặp đi lặp lại thôi, làm mãi và chú ý thì người tập biết thôi. Thế nhưng B,C thì cũng chưa đủ đâu. Mạnh thật mạnh thì mới thấy nguyên cả một cái vòng tròn khép kín những cảm thọ lặp đi lặp lại, và thấy được cái thằng mình nó cứ chạy vòng quanh, lên voi rồi lại xuống chó. Lúc ấy mới tính. Còn mới bắt được 1,2 cái thì cũng hơi giỏi thôi. 

->   Trải nghiệm cho đủ thì sẽ hiểu các cấp độ, rồi thì ở trong cái độ cao nhất ấy, người ta phá đi cái Chấp bằng việc thấy được tính không toàn vẹn, biến hoại trong từng sự việc. Nếu chưa đến cái Đỉnh, thì không phá được đâu, vì đã tới đâu mà Phá. Người Giỏi nhất là người Chấp nhất, thế gian không thiếu những người như thế; và họ vẫn cứ bị Lôi Kéo bởi cái Giỏi nhất của họ đó thôi. Nhưng Người Giỏi mà Phá cái Chấp, thì khả năng ngộ tính cao gấp nhiều lần người bình thường, vì bản thân họ đã dốc lòng vào cái họ thực sự muốn, và dám bỏ đi cái họ đã muốn. 

Chữ Ah làm bàn thờ


Chữ Ah làm bàn thờ

Duc Thien   
Thầy có thể nói thêm về chữ Ah trong việc sử dụng làm bàn thờ được không ạ? Hiện tại con đang tìm cách để mọi người trong tim nên con đã dọn dẹp và bỏ bàn thờ ở nhà. Vì thế con muốn hỏi rõ thêm về việc làm bàn thờ với chữ Ah.
Bright Moon   
Có đủ tâm lực thì làm được liền, đâu cần hỏi. Còn chưa có đồ nghề thì lại rơi vào trường hợp: muốn bỏ một cái Chấp Tướng đi để lại sắm mấy cái Chấp khác vào cho nặng người hay sao (lại phải nghĩ xem làm bàn thờ chữ A thì làm làm sao? Có những kĩ thuật như thế nào?). Nói chung cũng không phải là việc đáng khẩn thiết lắm.
Duc Thien   
A hi hi, Thực rađệ hỏi là hỏi cái ý nghĩa tâm linh của nó như thế nào thôi.
Hstd Thay Phuoc
Xô xuống vực thì la AAAHHH. Bắn cái đùng thì cũng la Aaaahhh. Treo lên không trung và cho bay lên cao: cũng la: Aaaahhh. Như vậy. Quăng xuống hố. Bắn cái đùng. Treo lên cao tít mây xanh thì cũng chỉ la lên một tiếng Aaaahhhh. Cho nên khi tu mà đi đén tình trạng: Có sợ thì đừng có sợ, cái sợ của mình là tu đúng hướng. Như vậy, một số bà con chưa... suy nghĩ ra:  Khi sợ đến độ mà phải la lên một tiếng Aaahhhh... thì đó là tiếng kêu xuất phát từ bản ngã... trước khi tắt thở, hoặc là gần tắt thở!!!  Cho nên, khi đụng tới bản ngã là đụng tới hơi thở!!!  Khi tu hành đến cao cấp thì đụng phải tình trạng Hữu Dư Niết Bàn.  Mà đụng tới cái này là đụng tới hơi thở: bản ngã rung sợ và la hoảng lên rằng: - - Tập nữa là điên đó! - - Tập nữa là... chết đó! - - Tập nữa là bỏ vợ, bỏ con, bỏ luôn gia tài, sự nghiệp đó!!!  Đó là cái sợ... cái sợ của bản ngã đang giãy chết!!! ===== Dùng những chiêu cuối cùng của giáo pháp thì mới có thể qua được cơn sợ hãi này!!!  Còn không: chỉ toàn là nói dốc!
Cho nên tu sĩ thờ chữ AH là vậy đó (angel)(heart)(clap)
Duc Thien   
Khi con tập Vạn Thắng Công cũng thường niệm Ôm Ah Hùm theo mỗi động tác. Như vậy cái chấn động mà khi con niệm như vậy nó có ý nghĩa tâm linh tương tự không và có thể xem là một cách ''thờ'' chữ Ah không ạ?
Hstd Thay Phuoc
Là vì đang sử dụng hơi thở nên nó chỉ làm cho thanh tịnh mà thôi con. Còn cái chiêu kia là cái dấu hiệu của sự giảy chết của bản ngã.
Duc Thien   
Vâng con cảm ơn Thầy. Chứ cái này mà hỏi nữa thì con thấy loằng ngoằng lắm. Lúc nào làm đến thì tính tiếp. Biết vậy đã.

Bi thảm hóa cuộc đời


Bi thảm hóa cuộc đời – tháo gỡ duyên nghiệp bằng cách bắt tay vào làm - thằng nào mà tính chuyện úp hụi khi có điều kiện là thằng đó hèn.

……..281   
Thầy ơi, thầy nói thêm cho con hiểu về vấn đề bi thảm hóa: -Bi thảm hóa cuộc đời -Bi thảm hóa vấn đề đến tận cùng. (mà ngay anh sáu vĩ và cô Trang cũng dính ít nhiều) và nói nhiều hơn về hướng giải quyết?Huh (cái này thầy có nói đến hướng óc khôi hài). Thói quen con hay bị là bi thảm hóa đến tận cùng vấn đề làm con nhìn vấn đề ko dc đúng nữa!!!   
Con hiểu là phải biết tự vui, ko vui ko đi xa dc. Mình cần làm gì nữa ko ạ?
………559   
@Tiểu Liên: Ông làm việc thiện đi ông. Khi làm việc thiện ông sẽ thấy bản thân còn may mắn và hạnh phúc chán. So với nhiều người trên TG mình hạnh phúc lắm ông ạ. Cách để không bi thảm hóa cuộc đời là nhìn rộng ra, đừng chỉ tập trung ở bản thân. Mở rộng tầm nhìn ra xung quanh ấy.  Theo tôi là thế đấy Smiley
Hstd Thien Dang   
Vấn đề này cũng đơn giản thôi anh ạ. Do sự bất toại nguyện mà ra thôi. Vậy thay vì tìm hướng thỏa mãn thì nên lập tâm và tập tác ý sống ít muốn biết đủ.  Vui nó cũng có 2 loại. Là loại vui theo dục và cái vui ly dục. Vui theo dục, theo hướng thỏa mãn cho bản thân thì nó làm mình khổ thêm vì bản chất cuộc đời nó là như vậy. Để có được niềm ly dục thì nên làm việc tốt, nên giúp đỡ người khác. Vì khi mình làm và giúp đỡ người khác là hành động mình đang hướng về sự Vô Ngã.  Cái Ngã nó Tỷ Lệ Nghịch với Niềm Vui : Ngã đi xuống bao nhiêu thì Vui nó tăng lên bấy nhiêu. Ít muốn biết đủ cũng là để ngăn không thỏa mãn cho cái Ngã. Chung quy lại cũng là tự mình quay vô giải quyết với ''Chính Mình'' thôi anh ạ.  Đề mục cũng chỉ là phương tiện để giúp mình làm chuyện này dễ hơn thôi.   
Duc Thien   
Ngồi trong chăn ấm áp mà lại có pháp tu dâng đến tận giường. Thế là quá sướng rồi. Chả hiểu bi thảm j mà đến tận cùng nữa.   
……….281   
Chắc lúc khó khăn phải tiết mức nhu cầu của con người dc chừng nào hay chừng đó thì khó khăn sẽ qua.   
………559   
@Đức Thiện: Mỗi cây mỗi hoa, mỗi người mỗi cảnh mà anh Smiley Có ai hoàn hảo đâu. Thế nên mới cần có bạn bè đồng tu, đồng thành tựu chứ Smiley)   
………281   
Thứ dữ cũng gặp vấn đề mà anh ĐT. Câu chuyện của anh sáu vĩ và cô Trang mà thầy kể trên đạo tràng. So sánh hơi khập khiễng khi lấy chuyện tụi mình đi so với chuyện của họ. Nhưng chủ quan cái gì cũng sẽ xảy ra. Cái gì ng đi trc xảy ra rồi thì đến lượt mình đừng có lao vào vết xe đổ thôi.   
……….145   
Rơi vào hoàn cảnh của nhau thì mới hiểu được! Dũng, Cố Lên em!
Duc Thien   
Thứ đáng giá nhất trên đời này là pháp tu. Em đã có thứ đáng giá nhất ấy thì ko nên bi thảm nữa. (happy)(happy)      
Tiểu Liên Hoa   
Thật ra mà nói thì mỗi người đều có 1 nghiệp riêng. Không ai giống ai cả. Có người nghiệp bi thảm hoá cuộc đời. Có người nghiệp tự chìm mình trong suy nghĩ nào đó.... nếu người đó mà giải quyết được cái vấn đề mấu chốt đó của họ. Thì gần như là giải quyết xong được bước cản trên con đường tu rồi. Nhưng vấn đề là ở chỗ không dễ để mà giải quyết được cái điều đó. Và chính vì ko dễ nên nó mới là nghiệp.  Và nhiều chuyện. Người khác nhìn thì thấy vấn đề rất dễ, đơn giản mà. Nhưng điều đó đơn giản bởi vì đó không phải là nghiệp của người đó.  Còn lời khuyên, hay sự động viên, sự an ủi. Thì TL được có nhiều rồi. Cực kì nhiều ý. Nhưng bởi vì nó là nghiệp nên em chưa nắm được vấn đề và chưa làm được. Lời mọi người khuyên hay người chỉ dạy thì cũng chỉ có tới đó mà thôi. Quan trọng là em nhận và thực hành nó ra làm sao. Vấn đề là ở chỗ LÀM THẾ NÀO. Chứ không phải lời khuyên nữa. Nên đừng để mình mất thời gian mãi ở mấy cái: đi tìm câu trả lời, đi tìm lời khuyên, lời an ủi, động viên của người khác mà chìm trong đó quên việc em cần LÀM.   
Hstd Thay Phuoc
Cũng như tibu khi làm thợ rèn bị văng một cái mạt sắt nóng chảy vào ngay con mắt!  Bây giờ là... Làm Sao Đây!!!  Anh Năm (thợ cả) nói: - - Nhỏ nước muối mặn chát. - - Dạ và làm liền tại chỗ!  Nhỏ xong thì Anh Năm lấy một cọng cỏ, rà rà vô mắt thì tibu có nghe tiếng cụp cụp, khi cọng cỏ đụng mảnh sắc!!! - - Có sao không Anh Năm? - - Không sao, vì nó mặn quá, cho nên nó khép kín lại rồi!  Mải sau này khi khám mắt thì bác sĩ có xác nhận là: mắt phải của anh có cục kim loại trong đó! Và nhận xét là: sao anh không bị mù vậy? Tibu trả lời: - - Đây là một phép lạ!!!      
………..281   
Những năm cố gắng dán đít ăn học, khi đi học thì vẫn luôn nằm ở tốp trên. Đến khi nghiệp đến thì mọi thứ, đầu óc trở nên đờ đẫn. Những cái người khác cảm thấy đơn giản, họ có thể nói những câu xanh rờn '' quá đơn giản mà'' '' suy nghĩ nhiều làm gì''  '' đơn giản hóa vấn đề lại, đừng tự làm phức tạp, rối vấn đề lên'', họ sẽ bảo như thế và khuyên như  thế. Mình cảm thấy cũng hợp lí, cũng niệm những câu trên '' đơn giản mà, suy nghĩ đơn giản lại'' thế mà mọi thứ vẫn phức tạp, rối rắm, và hỗn độn và có quá nhiều vấn đề xuất hiện luôn. Có thời gian bị rối loạn. Cầm li nước lên uống và đặt xuống cũng cảm thấy rối rắm ko biết đường nào mà lần. Cách nuốt thức ăn, đi lại, và kể cả việc nhìn ng khác khi giao tiếp và nhiều cái cũng trở nên phức tạp. Giờ đã đỡ hơn hihi CARA PHẠM: em bị chìm vào những cái em nói đó là do nghiệp mấy phần? Và do em tự làm rối mình là mấy phần ạ? (hỏi để đánh giá quá trình thực hành, và ko đỗ lỗi tại nghiệp).                                       Hstd Hstd Thay Phuoc   
Do hồi xa xưa con lạm dụng trí thông minh của con để lèo lái, điều khiển, xúi dại người khác, truy cảng họ, không cho họ là đúng.  Bây giờ đến khi con cần làm đúng và làm liền! Thì cái nghiệp nó che con và ngăn chặng, không cho con làm theo những ý trên của bàn quan thiên hạ. Và chính nó xúi con đừng có nghe họ!!! Ruổi họ xúi dại mình sao?  (Thật ra con đã xúi dại không biết bao nhiêu người rồi)  Và con cũng đã thấy kết quả “rất là dã man” của sự xúi dại.   
Hstd Thay Phuoc   
Bây giờ thì con được vào đây để tán dóc... bởi vì con còn sót tý xíu phước báu lẻ loi... bây giờ con không thèm làm theo thì con sẽ tuột dốc!!! Và điều đầu tiên là con gọi ân nhân của mình bằng tên CARA PHẠM... thì con tới số thật rồi đó con.  Khôn hồn thì con lo làm theo đi. Còn... không thì... chết ráng chịu.   
Tiểu Liên Hoa   
Thầy nói rồi đó em. Là do em lạm dụng, dùng cái đầu quá nhiều mà phước báu không đủ.    Chị kể cho em nghe chuyện này. Bản thân chị trước khi tu từng là người hoàn hảo hoá mọi chuyện. C luôn vắt kiệt sức lực của mình để làm mọi chuyện hoàn hảo tới mức tối đa. Nên chỉ 1 hạt cát cũng làm chị bị khó chịu và day rứt, dằn vặt chính mình. Sỉ vả mình. Nghĩ ra 101 tình huống và chìm trong đó như 1 người tự kỷ kèm tâm thần phân liệt. Chị còn tới mức ví dụ: muốn uống 1 hụm nước thôi. Mà nhìn cái cốc nước trên bàn. C ngồi trên giường cách cái bàn 1 với tay. Và chỉ trong 1 giây chị đã có 101 suy nghĩ cùng chạy trong đầu là:  - nếu mình thò tay với cốc nước thì ... điều gì xảy ra (với chấp chới 1mm thì đổ nước ra bàn) - nếu mình nhích 1mm cái chỗ mình ngồi lại gần và với thì sẽ như nào, khả năng nào xảy ra? - nếu mình nhích 2mm và thò tay với thì sao? - nếu mình nhích thêm 3mm và thò tay... ..., cho tới suy nghĩ thứ 101 là: đứng dậy lấy cốc nước luôn thì như nào, được lợi gì? Hại gì? Mất gì? Được gì?   Nghĩ tới đoạn đó chưa xong. Chị còn nghĩ : uống nước như nào nhỉ:  - ực 1 hơi là hết thì cái gì ko tốt cho sức khoẻ? Tốt chỗ nào - uống ực 1 hơi to và 1 ngụm nhỏ thì sao? - uống ực 1 hụm to và chỗ còn lại chia 2 ngụm nhỏ??? - .... - uống nhiều ngụm nhỏ thì sao??? Tức là cái suy nghĩ nó nhiều. Ở dạng rối rắm và tự chị chìm trong đó. Chị không thoát ra được và cứ nghĩ miết. Nghĩ miết và kết quả là: nghĩ chán vẫn chưa làm được tí gì. 
Sau đó chị bị rơi vào trạng thái: ài, nghĩ nhiều quá má ơi. Nghĩ chi vậy cho phiền nào. Và về trạng thái trống rỗng. Cái gì cũng ko nghĩ. Cái gì cũng không quản trong một thời gian. Rồi chị nhìn lại bố mẹ chị bệnh tật. Em trai bệnh và nhỏ. Mình còn phải nghỉ học, không có tiền mà đi học. Và chị nhận ra. Chị ko thể cứ ngồi đó mà nghĩ mãi được. Chị cần phải đứng lên mà làm. Làm gì cũng được. Ít nhất để kiếm bát cơm mà ăn. Để được đi học. Vì chị rất rất muốn được đi học.  Và bởi vì bố mẹ chị luôn day dứt và tự trách mình vì bố mẹ nên chị mới ko được đi học. Chị thương ba mẹ. C ko muốn khi ba mẹ đang bệnh tật nhiều. Ba mẹ lỡ chết đi mà còn day dứt, xót xa vì không có tiền cho chị đi học. Nên chị tự bắt mình ko được phép nghĩ quẩn nữa. Cần phải đứng dậy và làm.
Tiểu Liên Hoa   
Và chị từ khi học lớp 6 đã phải tự mình kiếm tiền. Sau này đang học đại học y hà nội (trường danh tiếng nhất nghành y) mà cũng vì gia đình gặp nạn mà cũng phải bỏ học. Để đi làm. Năm sau có tiền mới chọn 1 trường có tiền học thấp nhất để đi học. Và bây giờ. Mục đích đi học là vì: 1. Ko muốn bố mẹ day dứt mãi tạo thành niềm hối hận cắn rứt 2. Chị muốn được học. Muốn được làm ngành y 3. Chị muốn giúp người khác. Nhưng ở Việt Nam, nếu ko có đủ khả năng thì chị sẽ ko làm được gì mà bị chính quyền hỏi thăm suốt. 
Giờ quay lại 1 chút. Khi chị bị chọn trường rẻ tiền nhất và đi học. Học xong và đi làm. Bị ghét nên cứ vài ngày lại bị chuyển vị trí. Lại phải cắn răng nỗ lực học việc để làm được việc đó. Và rồi chị làm rất tốt. Vứt chị vào bất kì công việc nào chị cũng làm rất tốt. Thì sau đó chị bị chìm trong đó. Chị mải kiếm tiền mac quên mất cái chị trăn trở từ bé. Đó là : từ bé chị luôn đi tìm kiếm gì đó. Tìm 1 cái gì đó không cụ thể là cái gì. Nhưng chị k biết c cần tìm. Và điều thứ 2 là chị muốn làm gì đó giúp người khác. Mà vì thời gian đó mải lo kiếm sống mà quên bẵng đi điều này. Và chị lại quay về thời gian hoang mang sống và tìm kiếm.  Và rồi chị gặp được Pháp, gặp được Thầy. Và chị biết là: chị tìm được rồi. Linh cảm nói là tìm được rồi. Dù khi đó chị chưa hiểu gì. Chưa biết gì cả.
Rồi sau đó. Chị chỉ còn dành tâm sức, thời gian. Tất cả mọi thứ chị có để làm 2 việc duy nhất trong đời. Với chị. Trong đời này chỉ còn 2 chuyện mà thôi. 1 là kiếm đủ cơm chăm bố mẹ, lo thuốc men cho bố mẹ, động viên bố mẹ và để bố mẹ thấy con gái bố mẹ sống rất tốt, ( sống tốt ko phải giàu có hay này kia, mà sống tốt là làm được điều mình muốn làm, hạnh phúc vì điều mình đạt được - dù nhìn con mắt người đời thì cái mình có chả là gì so với người khác).  Thứ 2 là chị vứt bỏ được mọi rối rắm. Mọi vất vả, mọi sự đau khổ hay buồn phiền, tính toán. Để chị tu. Và khi chị tu. Chị sống thanh thản, chị được an nhiên, tự tại ngay trong cuộc sống. Ngay trong từng hành động sống. Chị hạnh phúc vì ngay từng hành động nhỏ như: cầm cốc nước để uống cũng thấy mình thật hạnh phúc, thật thanh thản. 
Chị đi đường không còn 101 cái tiếng nói, suy nghĩ trong đầu doạ nạt là: mày lái xe lệch 1 độ thì mày ngã ra sao. Xe cán người mày nát bét như nào, lái lệch 2 độ thì nát tới cổ. Lái lệch 3 độ thì náy tới vai... rồi chết đi người thân như nào.... chị đã chủ động và khống chế lý trí chị rất tốt.  Rất tốt ở đây là: nó đủ mạnh mẽ để ko phải tự phát nghĩ gì thì nghĩ. Mà mình không kiểm soát và khống chế được . Và tốt ở đây là chị ko biến thành đứa khờ tới nỗi cái gì cũng ko quản, đầu ko nẩy số nổi để tính 2+7 bằng bao nhiêu cũng ko tính nổi vì mệt quá mà bỏ qua đi
Nên vấn đề của em là: là nghiệp thì phải chịu. Nhưng cách chịu như nào là do mình quyết định. Mình ko phải bịch bông để nghiệp nó muốn đấm mình ra sao thì đấm. Nó muốn mình làm gì thì mình phải làm
Ko phải vậy. Em chỉ đang tự cho phép em chìm vào đống suy nghĩ mớ bòng bong của em. Em chưa hề thực sự hành động, nỗ lực làm, và tự thoát ra được khỏi tình trạng của mình. Em chỉ đang đi tìm nguyên do. Ở đời là: học nhiều nên stress nên bị tâm thần phân liệt. Ở đạo thì do nghiệp che mắt.      
Hstd Thay Phuoc   
Trong đây, không có ai thương ai hết bằng chính mình thương mình. Không thương mình được thì có lên thiên đàng thì cũng vậy thôi. Gọi đùa là... bất hiếu với chính mình thì ở đâu cũng là a tỳ.   
Tiểu Liên Hoa   
Còn nhiều điều muốn nói rõ, giải thích với em. Và muốn kể nhiều hơn. Nhưng chị còn có nửa tiếng để ăn và đi học ngay rồi. Nên đành thôi vậy. Chờ dịp phước báu khác. Có thời gian nhiều hơn thì kể tiếp sau.
Hstd Thay Phuoc   
Vậy là con biến để đi học đi con.
Tiểu Liên Hoa   
Àh nói câu cuối rồi con chạy biến cho kịp giờ ạ: Nghĩ thông là chuyện tốt. Nhưng từ nghĩ tới làm là 1 trời 1 vực đấy. Nên thay vì cứ nghiên cứu, nghĩ mãi từ nguyên do hay gì gì đó thì bắt tay vô làm đi. Sai đâu sửa đó. Bám áo Thầy mà hỏi. Còn chuyện mọi người an ủi, động viên. Là tốt. Nhưng đừng để mình bị chìm vào cái sự động viên an ủi của mọi người mà cứ tìm kiếm điều đó. Mọi người động viên chỉ là lời nói thôi. Ko ai làm thay em, đi thay em hay đứng thay em trên đôi chân của em được cả. Nên thay vì tìm kiếm và mất thời gian sa vào đó. Đứng dậy và vừa mò vừa làm đi thôi.
Hstd Thay Phuoc   
Thật là quý những trao đổi chân tình như vậy! Chỉ có xảy ra ở hoasentrenda mà thôi!!! Đầu tiên là ai cũng tính chuyện úp hụi, và dùng mánh lới để trốn biệt tăm luôn!!! Nhưng suy đi tính lại thì cái thằng nào mà tính chuyện úp hụi khi có điều kiện là thằng đó hèn. Cho nó biến luôn đi thì cũng chả có chết thằng tây nào hết! Nhưng thằng Tibu vốn là một thằng ngu và cũng đủ khôn để suy nghĩ ra là... ra đi hết trơn rồi thì còn ai làm mẫu, làm mã? Không có mẫu mã thì làm sao mà làm ra được? Vả lại thầy của trời và người đã làm cú chót để biểu diễn nhập Niết Bàn rồi thì mình có cần Niết Bàn nữa không?
Mặt trận âm mưu “phá sản Địa Ngục” chỉ mới bắt đầu! Cho nên mình không cám ơn Thầy của mình trong khi có điều kiện thì... chơi với chuột, chớ chơi với ai bây giờ!!! Cho nên mình quay về và chơi tiếp... chơi thật tình cho chúng (ác nghiệp) ghét chơi!!!   
BM Hstd Hang
Sticker   
Hstd Thien Dang   
Qua câu chuyện và tình huống này. Con đã phần nào hiểu được phương pháp và Bi Nguyện của Thầy. Một Bi Nguyện mà chính con đã từng hoài nghi và chối bỏ vì nó quá...kỳ quái !!!   Con hiểu sự tu hành là một lộ trình đi lên của Tâm Thức. Càng lên cao thì Tâm Thức càng nhẹ nhàng, thanh thản và sự dao động cũng giảm dần cho đến mức vi tế. Và giảm đến mức Không Còn Dao Động, là trạng thái giải thoát cao nhất, còn gọi là Niết Bàn. Theo lẽ này thì những người còn đang sống trong vô minh có sự dao động rất mạnh, hơn cả bão táp.  Như vậy chỉ còn là vấn đề giữa sự Dao Động và Không Còn Dao Động. Nhưng qua tình huống rồi. Con thấy đem cái Không Dao Động, cái Tri Kiến ra áp dụng cho vấn đề Độ Sanh thì nó quá khó, không khả thi.  Nên Người Chỉ Đường phải hiểu được từng tâm niệm của đệ tử. Phải đặt mình trong hoàn cảnh đó. Phải đồng dạng trong sự dao động của từng tâm thức đó mới hiểu rõ được hoàn cảnh và tâm niệm của người đệ tử mà đưa ra giải pháp tối ưu cho đúng đối tượng đó.  Nên mới có chuyện đi xuống mà Thầy gọi là ngồi Hoa Sen bay ngược lại vào vô minh. Thật là Bi Dũng ạ !!!  Giờ con mới cảm nhận được.