Phật Di Lặc : Cực kỳ vui tính nhưng cũng có kèm theo cái cực kỳ nghiêm nghị.


Phật Di Lặc
Tue, 05 May 1998 11:56:27
Ở đây, chỉ có một mình đệ là mặt giáp mặt với Bồ Tát ở Đâu Xuất mà thôi. Trong lần đó (1983) đệ Bị ổng giảng cho một bài học Nhớ Đời về cách làm Thầy Thiên Hạ.
Hòa: Xin hỏi anh Hai Lúa đã thấy Đức Di Lặc trong hình ảnh nào của Ngài: nghiêm trang như ông giáo khi giảng Duy Thức hay cười hoan hỉ đùa chơi với lũ trẻ.
HL: Chào Huynh và các Bạn.
Hồi đệ mới... quen Đại Trí Văn Thù Sư Lợi qua Mạn Đà La Om Tryim (Án Xỉ Lâm) thì đệ có nhờ Thầy dẫn qua xứ Đâu Suất thăm Di Lặc Bồ Tát. Thầy mỉm cười và dùng oai lực *trùm hoa sen vào người đệ và chưa tới một nháy mắt là tới nơi. Dân Đâu Suất có những nét đặc biệt sau đây: Bận đồ bằng bạc (như đồ phi công: Áo liền với quần và chỉ có một màu: Màu Bạc). Đầu họ rất tròn, tròn cứ y như là hòn bi, nét mặt đẹp như tượng Hy Lạp.
Thường thì họ đi đều bước khi đi chung. Âm nhạc thì phát ra từ đâu đó và có nét như... nhạc Ấn Độ.
Bồ Tát ngồi trên hoa sen 5 cánh, nét mặt được pha trộn giữa hai nét:
Cực kỳ vui tính... và cực Kỳ nghiêm nghị:-|.
Nội Đâu suất là chỗ thuyết pháp về chân lý cao thượng. Ngoại Đâu suất là những chỗ thuyết pháp về... âm nhạc, ăn uống và dạo chơi hay ngắm cảnh.
Cũng y như ở đây, và bất cứ tầng trời Dục Giới nào, trong nội Đâu Suất, dân nghe thuyết pháp tự nhiên đứng theo từng khối:
- Khối thì Ngồi
- Khối thì Đứng
- Không thấy có khối nào nằm hay đi.
Thầy dùng Thần Giao Cách Cảm và nói ngay trong đầu mình và như vậy mỗi người là một channel, không có interference. Chỗ nào khó hiểu thì thấy video luôn. Học theo kiểu này thì buộc phải... nhớ đời.
Mến.
Hòa: Tôi không có lý do nào để không tin lời anh, nhất là khi anh nói chắc như đinh đóng cột. Nhưng anh cũng biết trong giới tu hành người ta cũng thường nhắc tới Ma Ngũ Ấm, và ảo giác. Chỉ có anh là biết chắc là chuyện anh kể thực hư ra sao, còn người khác thì vẫn bán tín bán nghi cho đến khi... có người cũng kể “những điều trông thấy...” giống như anh. Nhưng từ đây cho đến lúc đó anh vẫn đáng được nhận một cái xá thật dài. Và sau khi kiểm chứng có thể nhiều người sẽ đưa anh lên bàn thờ ngồi đó, nếu anh thích.
Thân,
HL: Chào Huynh và các Bạn.
Cái điểm chết của vấn đề là *tự nhiên họ đưa mình lên bàn thờ mà ngồi*. Di Lặc Bồ Tát có nhắc với đệ rằng: Ông làm sao đó thì làm! Họ mà cho ông leo lên bàn thờ là chết với tui! Vì sao?
Là vì:
1. Khi ông thuyết pháp *Quá Tầm Hiểu Biết Của Họ, tất nhiên họ sẽ không làm được!
2. Do loay hoay thực tập lời thuyết pháp quá tầm tay đó, mà lâm vào tình trạng Bị Bí Lối 
3. Vì bí lối mà họ sẽ cho ông là *Cao Siêu!
4. Vì Cao Siêu mà họ sẽ cho ông lên bàn thờ ngồi liền thôi.
Và vì làm như vậy mà mang tiếng là Cầu Danh.
Ngược lại: Nếu ông làm cách nào đó mà họ thấy rằng: Chẳng qua Thằng cha này (nguyên văn) nó hên hơn mình, rồi nó có một phương pháp thứ lớp, nhi tiến, từng bước một, nên: Nó tập thành công! Thì nay mình cũng gặp hên (là biết được phương pháp của thằng chả) thì mình cũng sẽ tới đó thôi, chớ chẳng có cao siêu gì! Và vì *Không Cho Rằng Đó Là Cao Siêu, nên họ làm theo! Và họ sẽ không bao giờ cho ông ngồi lên bàn thờ. Và như vậy, ông rửa được cái nhục Cầu Danh.
Mến.
Hai Lúa.
TB: Tụi mình có thể cảm thấy nguyên lời thuyết pháp của Di Lặc Bồ Tát cũng có kèm theo hai đặc tính: Cực kỳ vui tính nhưng cũng có kèm theo cái cực kỳ nghiêm nghị.