Sự thật, nói thật và làm thật

Sự Thật thì con thấy được nhiều lắm. Thấy đến nỗi phát sợ nó luôn và không biết mình phải làm gì trước những "Sự Thật" đó ngoài việc là chỉ biết Cầu Nguyện cho tất cả! Cái khó của "Sự thật" là phải giữ gìn nó như thế nào, để không làm ảnh hưởng đến cuộc sống và suy nghĩ của mọi người. Vì mình cần phải có trách nhiệm trước "Sự Thật"
Theo con nghĩ một người sống với Sự Thật là:
- Sự Thật: Là Sống thành thật với suy nghĩ của mình đối với mọi người
- Nói thật: Là mỗi lời nói đều phải có trách nhiệm trước mọi người.
Nếu "sự thật" cần phải im lặng để một điều gì đó được nghe ra thì sự im lặng là cần thiết cho "Sự Thật". Điều gì con không thể nói ra thì con chọn cách im lặng, vì Sự Thật không bắt con phải nói tất cả về nó.
- Làm thật: Là mọi hành động phải có trách nhiệm trước toàn thể nhân loại.
"Sự Thật" được thể hiện trong mọi trường hợp phải được dùng như là cứu cánh (mục đích cuối cùng) chứ không phải là một phương tiện (cách thức) để chứng tỏ cho mình là thành thật.
Nghĩa là phải dùng "Sự Thật" đó để giúp cho người khác đạt đến mục đích của họ, chứ không phải nhằm để biểu dương sự thành thật của bản thân mình. Cái này đối với con rất khó, nên có lần con đã chọn cách "im lặng" với chú! Hihi
Con suy nghĩ như vậy và con đang cố gắng để làm những gì mình nghĩ.
HHDL: chú học đi học lại từng lời thấm thía quá.... chú đang tập nói Thật bằng cách này chú kể con nghe xem thử có được không nghe.... hiện giờ chú đang tập nói thật bằng cách chọn ra một người và nói thật 100% với người này.... người mà chú quyết tâm luôn luôn nói thật là Thầy...
Bé hạt tiêu: Chú khéo chọn người để nói Thật ghê! hihi
Cách chú chọn một người như Ông Phước để nói sự thật thì quá hay và quá đúng luôn.
HHDL: sau này tiến bộ rồi chú sẽ gia tăng số lượng người chú sẽ nói Thật lên...
Bé hạt tiêu: Nhưng khi đã thực hành với ông Phước xong thì chú vẫn không thể nào dùng cách đó cho người khác được, vì người khác đâu giống ông Phước đâu để mà "tin" như ông Phước được! hihi
Nếu tin một người không đáng tin thì chú đã đặt niềm tin không đúng chỗ và đã Nói Thật không đúng người thì chú đã tự giết mình không thương tiếc rồi! hihi.
Khi muốn Nói Thật một vấn đề gì cho người khác, mình cũng phải thành thật tự hỏi:
- Mình Nói Thật ra với mục đích gì?
- Nói như vậy để làm cái gì?
- Họ cần những thông tin Thật này cho cái gì? và vì cái gì mà họ muốn biết?
- Ảnh hưởng của Lời Nói Thật này như thế nào đối với mọi người nói chung và người đó nói riêng?
GiacTanh: Sự Thật: Là Sống thành thật với suy nghĩ của mình đối với mọi người. Suy nghĩ của mình về người ấy là tiêu cực (negatively) hay tích cực (positively) hoặc đủ cả thất tình lục dục thì mình cứ Sống thành thật với suy nghĩ của mình như thế đối với mọi người?
Bé hạt tiêu: Phải, cứ sống thật với những cảm nhận của mình về họ.
Người tốt ta nên gần, nhưng không quá chiều mà phụ họa. Kẻ tâm địa hư hèn ta nên tránh, nhưng không nên quá hất hủi, ruồng rẫy mà ra oán thù
Nếu đem cái thói cao ngạo khinh rẻ đối với Người tốt thì mình có mắt mà không tròng. Đem cái "chảnh" ta đây mà đối với kẻ tiểu nhân thì tự mình hại thân. Nên chi biết mình, biết ta, để mà giao tiếp cho đúng.
GiacTanh: Vì có khi con người thường hay đeo cái mặt nạ Đối Nhân Xử Thế để đối xử với nhau nên mới có câu: Bằng Mặt mà không Bằng Lòng nên chú Giác Tánh thấu hiểu cái mà BHT nghĩ về nội dung một người sống với Sự Thật là vậy! Khó chứ không dễ…
Bé hạt tiêu: Chú nhìn được gương mặt thật của họ, và không lầm tưởng chiếc mặt nạ của họ là gương mặt của họ vậy là chú hay quá rồi. Cái này khó nếu không có màn tivi, nếu có thì chỉ cần vài giây thôi họ sẽ lộ nguyên hình!
Cái khó ở đây của con là thấy quá nhiều sự thật xảy đến cho mọi người mà không biết phải làm sao, khi mà con người bị vô minh che chắn làm cho mù lòa không biết cái gì đang đến với mình, giống như những người mù băng qua đường hay đi trước bờ vực thẳm mà vẫn vô tư đùa giỡn…. Thấy rằng chỉ trong giây lát họ sẽ chết mà họ không biết cứ mải mê kiếm tiền, suy nghĩ làm sao cho có lời hơn…
Thấy những chuyện ở đời như vậy mà không làm gì được cho họ đó là cái khó của người thấy "sự thật" là vậy. Cái khó của con là làm sao cho người mù thấy ánh sáng, người câm hiểu tiếng nói và người điếc nghe ra lời. Để làm được những điều trên con cần phải có tình cảm từ Trái Tim vì Trái tim cảm nhận được những gì mà đôi mắt không thể thấy. Khi người ta có thể nhìn rõ bằng trái tim mình thì không cần nói vẫn có thể nghe và không cần nghe cũng có thể hiểu… Đó là khi Vô Minh đã hết…
GiacTanh: Tựu chung cũng vì không muốn bị REJECTION (loại bỏ) hoặc vì PERSONAL INTEREST (tư lợi) bị ảnh hưởng nên khó mà Sống thành thật với suy nghĩ của mình đối với mọi người.
Bé hạt tiêu: Chân thành được mọi người yêu chuộng, nhưng dễ bị phỉnh gạt và lợi dụng, nhưng có lúc người ta tình nguyện để lợi dụng! . Chính vì mọi người ai cũng thích thành thật nên đó là bí quyết lớn nhất để chúng ta cần phải sống thành thật. Vì ai cũng thích được yêu chứ đâu ai muốn bị ghét!
- Để tập sống thật theo cách của con thì có những điều như vầy:
"Sự Thật" của một chuyện gì chẳng qua cũng là do Nghiệp (Karma) của mọi người mà ra. Khi nhìn ra như vậy thì mình thấy rằng:
"Sự Thật" giúp chúng ta nhìn thấu suốt vấn đề chứ không nhằm để chúng ta chứng minh. Sống chân thật với chính mình và mọi người. Những gì người khác cần đến con thì con trao ra cho mọi người, với tất cả thành tâm thành ý. Còn họ đón nhận thế nào đó là chuyện của họ.
Tinh thần và tâm trí sẽ rất mệt mỏi, nếu tâm hồn không thành thật
Chúng ta cần một tâm hồn thành thật khỏe mạnh để giúp chúng ta tu tập cho tốt. Sự thành thật của bản thân cần dùng cho mục đích cuối cùng để tu tập. Đó là tại sao chúng ta cần sống Thành Thật.
GiacTanh: Cái trách nhiệm mà BHT nói đó - trước mọi người - là như thế nào?
Bé hạt tiêu: Khi làm hay nói, mọi việc đều nghĩ cho người ta trước khi nghĩ cho mình.
Vì "Sự Thật" chẳng qua chỉ là "Nghiệp", đã là Nghiệp thì không cần sự phán xét của ai, không cần ta phải chứng minh hay làm nhân chứng nữa. Nên chuyện mình là tìm cách giải quyết chứ không phải đi xác định lại cái đã rồi, mà mình gọi là "Sự thật".
Đem tình thương ra để đối xử trong mọi trường hợp, phải được coi như là một cứu cánh cho người chứ không bao giờ như một phương tiện chứng tỏ cho sự hiểu biết của mình. Nghĩa là dùng cái hiểu biết (thấy) sự thật của mình giúp họ, nhìn giùm họ để tìm ra lối thoát nếu mình có thể làm. Đó là cách dùng sự thật của họ cho chính họ. Còn không thể làm được thì chỉ còn cách là im lặng cầu nguyện cho họ mà thôi!
GiacTanh: Điều gì con không thể nói ra thì con chọn cách im lặng, vì Sự Thật không bắt con phải nói tất cả về nó. hay là còn có Ý gì khác?
Bé hạt tiêu: Riêng trong trường hợp của chú thì trong việc nhìn "Xá Lợi" Con thấy đó không phải "Xá Lợi".

Nhưng cảm thấy nếu con nói cái đó không phải là "Xá Lợi" thì chắc chú sẽ thất vọng lắm và mọi người trong nhà chú cũng vậy, vì đó là niềm tin là sự hãnh diện đối với gia đình và dòng họ.... Đứng trước những thứ đó, con không biết mình phải nói sao đây để không làm chú buồn, nên con im lặng... ngoài ra chẳng có ý gì khác nữa. Có thêm một điều mà con không muốn nói, nhưng chú hỏi thì con đành thưa thiệt là "nếu chú tập mà hỏi con thì con thích hơn". Vì khi không tập mà hỏi, có những cái màn tivi của con nó không thèm trả lời vì có nhiều chi tiết không đáng quan tâm mà trên câu hỏi lại có!
BHT