cái Tật của mình lôi kéo Người tới, để tạo ra Cảnh cho mà nếm._BM

 Biết người, biết ta là biết quá khứ, vị lai luôn rồi đó chứ. Một người ưa cái vẻ bề ngoài nhiều hơn là cái Tính chân thật hiền lành bên trong, 

thì cái sở thích đó nó phát ra một cái sóng là: "Tôi thích, nhào vô".

 Vậy là trong hàng ngàn mối quan hệ đụng mặt nhau hàng ngày ấy, có một ánh hào quang chiếu rọi làm sáng đối tượng kia lên và làm lu mờ những vật cản xung quanh khác; và trong mắt người đó, ấy chính là Lựa chọn, là Tương lai, là Con đường họ sẽ đi cùng nhau qua năm tháng. Rồi đến khi cái mong cầu đó không thành, họ sẽ có 2 chiều hướng:


- Với cái tính biết nhìn lại bản thân, họ hiểu ra: Hoá ra đó chính là do mình, do từ cái Tâm hướng ngoại nên mình lôi kéo và bị lôi kéo. Từ nay mình sẽ nhìn vô bên trong, chứ chẳng ưa cái vẻ bề ngoài nữa. Và một Sở Thích hay là cái Tật sẽ bị triệt tiêu ngay thời điểm ấy với tâm lực mạnh mẽ.

- Với cái tính thích đổ lỗi, họ cho rằng Đây chính là Sao La Hầu rơi trúng đầu, nếu không có nó, hẳn đời mình sẽ sung sướng biết bao nhiêu. Thế là họ thù ghét đối tượng kia, và đi tìm đối tượng khác để khoả lấp. Rồi cứ thế, cho đến khi gặp lại ở một Tương Lai không xa, họ lại cứ thế tiếp tục mà đâm sầm vào nhau.

-> Biết người, nhưng cần biết rằng: 

Là do: 
cái Tật của mình 
lôi kéo 
Người tới
để tạo ra 
Cảnh 
cho mà nếm.

Dũng cảm mà vượt thoát, hay uỷ mị khóc lóc đổ lỗi, thì 2 bàn tay ấy đã vỗ thì phải thành tiếng.

-> Đấy chính là khởi đầu của Nhân Duyên và Con Đường của Nhân-Quả đó. Nó bao trùm không những mối quan hệ giữa người với người, mà còn là tất cả lựa chọn trong đời mình.
* Mun nghe nhiều câu chuyện quá khứ vị này là hoàng hậu, vị kia là hoàng phi, vị này là tướng, vị kia là lính, nhưng rồi câu chuyện ấy có ích gì nếu nó chỉ là câu chuyện cho vui, còn người trong cuộc thì không rút ra được bài học gì cho bản thân. Một cuộc đời không rút ra được gì, mà chỉ là xem cho có cái để kể, thì câu chuyện đó không có nhiều giá trị.

Buông cái sự Cố , Nắm cái sự Cần’’

 Vy: “ Buông cái sự Cố

    Nắm cái sự Cần’’
    Là sao con ?

    TLH: Đang có vài bạn tập được 1 thời gian. Có chút phước báu. Thấy làm ăn kiếm tiền được khá khá nên bỏ quên tập. Lao theo kiếm tiền. Rồi luôn thấy mệt mỏi chán nản. Stress tới trầm cảm
    Ý con đang khuyên là chỉ cần vừa đủ để sống. Tiền bạc hay tình cảm vợ chồng. Vừa đủ là được . Còn ko cần phải cố.
    Việc mình làm. Tiền hay tình trong cuộc sống. Cái CỐ là cái làm mình mệt mỏi, là nghiệp kéo mình ra khỏi tập. Bởi quỹ THỜI GIAN chỉ có 24h/ ngày. CỐ trong đời thì TỰ ĐỘNG HỤT trong đạo.
Nên nắm bắt được mức nào với mình là vừa đủ, CẦN để sống được . Nếu thấy mình phải cố gắng , làm mình mệt mỏi thì nên buông bớt tham ra. Buông tới khi nào thấy nó vừa đủ để cho mình 1 cuộc sống ổn thoả , vừa tu vừa đời là đủ
   
    Câu này con nói cùng 1 câu khác. Khuyên 2 bạn 3 năm rồi. Hôm qua 1 bạn nhắc lại. Và nói cảm ơn con. Vì ko đi nhầm
    Chồng ngoại tình. Chê vợ kém cỏi chỉ biết làm giáo viên và chăm 2 con. Nên bạn ấy bung ra, bỏ việc. Làm kinh tế. Nhưng cũng là lao theo đời quá nhiều.
    Con nhìn sốt ruột. Làm việc từ sáng sớm tới 2h sáng hôm sau chưa nghỉ. Ko quan tâm đc 2 con. Cũng kệ chồng. Tiền thì kiếm đc nhiều nh để làm gì?
    Mục đích đầu tiên là làm kinh tế để có thể mua đồ này kia cho 2 con, cải thiện bữa ăn để nếu ck có đi ngoại tình ko quan tâm thì 3 mẹ con cũng ko chết đói cơ mà. Nhưng giờ lại đi sai rồi. Vượt qua cái điểm cần. Lại thành làm giàu, thành thoả mãn cái tự ái bản thân. Quên tập. Quên luôn cả con cái và gia đình.
    Con khuyên. Và bạn ấy sống chậm lại. Nhìn lại giá trị của gia đình và tu tập.
    Và kết quả là giờ gia đình ấm êm, khá giả. Tu tập tà tà ko bỏ quên
    Nên tóm lại câu ý là: chuyện gì cũng chỉ tới ngưỡng mà mình thấy cần thiết ( vừa đủ là được ) đừng cố tới mức lao lực là ko nên, cần buông bớt đi cho đỡ phiền não
    Có người nói với con. Tu càng cao thì càng ko kiếm tiền nổi. Cứ tà tà. Phước báu làm mình ko chết đói được đâu. Nhưng muốn tự làm giàu thì ko được . Chỉ có nước đi ăn xin thôi laughviberlaughviberlaughviber. Câu ý cũng ko sai đâu ạ.

    Thường tu càng cao. Cuộc sống càng dễ thở hơn. Thoải mái hơn. Ko tới mức đói khổ như ngày chưa tu. Nhưng để kiếm tiền làm giàu thì lại ko làm được. Phước báu nó sẽ tạo những cơ hội để mình có muốn bỏ thời gian lao theo đồng tiền cũng ko được. Luôn có thời gian cho mình rảnh, nhưng lại ko kiếm tiền được. Nên lại tập
    Hihi. Nên ngay con nè, có muốn làm kiếm tiền để sống. Mấy năm nay cũng chỉ là làm thêm được thôi. Ko làm được gì hơn nữa. Lại càng ko có cơ hội để làm ngày làm đêm, vất vả như cái ngày con chưa tu nữa
https://www.hoasentrenda.com/smf/index.php?topic=20350.0;topicseen

Pháp Hội 2023

Kiểm soát việc nói nhiều
https://www.hoasentrenda.com/fp/bai-viet/kiem-soat-viec-noi-nhieu-44779

Nội dung tóm tắt:
+ Do cái Tâm của mình
+ Tự mình phải nhận ra cái vấn đề của mình.
+ Từng bước từng bước kiểm soát cái tư tưởng
+ Nghiệp từ miệng mà ra.


Không mang việc về nhà - xây dựng và bảo vệ cốc tại gia

Link: https://www.hoasentrenda.com/fp/bai-viet/khong-mang-viec-ve-nha-xay-dung-va-bao-ve-coc-tai-gia-44778
Nội dung tóm tắt:
+ Đừng mang sự bực dọc, nặng nề về nhà.
+ Phải bảo vệ cái chỗ mình tu. (vơi NhàBinh thì đó là cái phòng, vào đó là ko tính toán gì hết),
+ Phải tạo ra cái chỗ tựa cho mình

Chủ đề đợt Ngộ Đạo này là BIẾT ƠN

Mọi người vô quả vị nhờ Biết Ơn. Biết ơn Thầy, biết ơn Phương Pháp, và Tất Cả. (Brightmoon)

Nội dung tóm tắt:
- Cần nhất là Hiền và Thiền


Hướng đi trong cuộc đời
https://www.hoasentrenda.com/fp/bai-viet/huong-di-trong-cuoc-doi-44734

Nội dung tóm tắt:

Mun  5.48 - 9.20
+ Nên sống hòa hợp giữa đời và Đạo, không để cho nó kéo mình đi.
+ Tự nhận biết và rút kinh nghiệm.
+ Bất kỳ hành động nào cũng có Nhân và Quả
+ Có duyên rất sâu đậm mới tác động được. Ngay cả con mình sinh ra cũng không làm gì được.

Bác Thái 9:20 - 12:20
+ Nên quý Công việc hiện tại. Không nên vùng vẫy lung tung. CÓ PHƯỚC THÌ NÓ TỰ CHUYỂN. THU DỌN THÂN TÂM

Bạch Nguyệt : 12:20 - 15:35
+ Đời cố gắng duy trì cuộc sống, không nên mơ mộng theo mong muốn ước mơ. Việc chính là TU
+ Gặp một công việc là NHÂN DUYÊN, Lo chuyện TẬP thì công việc ổn định dần dần.
+ Đời là bất toại nguyện.

TLH 15:35 - 16: 28
+ Bất toại Nguyện là để quay vào tiến tu, Quay vào bên trong vớt bèo bên trong tâm.


Người Xây Nhà - Mun

 

vào lúc: Hôm nay lúc 02:53 AM
Trích dẫn và trả lờiTrích dẫn

“Lang thang bao kiếp sống
Ta tìm nhưng chẳng gặp,
Người xây dựng nhà này,
Khổ thay, phải tái sanh.”

Ôi! Người làm nhà kia
Nay ta đã thấy ngươi!
Ngươi không làm nhà nữa.
Ðòn tay ngươi bị gẫy,
Kèo cột ngươi bị tan
Tâm ta đạt tịch diệt,
Tham ái thảy tiêu vong.”

Xem thêm tại: https://loiphatday.org/kinh-phap-cu-11-pham-gia/

Khởi đầu câu chuyện là 1 bài Pháp cú, hm đó Mun vào thời Công phu và nảy ra ý nghĩ đi tìm Người Xây Nhà- là Cái tâm mà dẫn dắt Mình luân hồi bao kiếp.
Thì 1 hm trong lúc vừa ngủ vừa Tập Mun thấy hình ảnh 1 chiếc Lưới kết bằng ánh sáng rủ xuống từ hư không, đồng thời trong hư không vang lên câu “ Lưới trời lồng lộng, Tuy thưa mà khó lọt..”, lúc đó chẳng hiểu mô tê gì.
1 vài ngày sau trong lúc Công phu thì thấy theo hơi thở của bản thân thì chỉ có 1 cái túi khí phồng xẹp, mà không thấy 1 cái Ta nào trong ấy cả.. Đồng thời hiểu ra Lưới trời là cái gì, nó vồn là cái túi da của mình, được kết hợp bởi hàng tỷ tế bào với những đường gân sợi chỉ, nó tạo thành 1 tấm lưới và bó buộc mình trong đó. Bó buộc trong cái hệ Tư tưởng, phong tục, tập quán của mỗi kiếp Tái sanh, mỗi lần luân hồi lại thay 1 tấm lưới mới, và vẫn không thoát ra được. Khi nhìn thấu rồi thì Tâm Mun trải rộng ra, cái nhìn thấu suốt và rộng lớn hơn. Mun gọi là Giải thoát Phần ở trên

Khoảng 2 tuần sau đó, trong cơn Thiền định thì Mun thấy từ nơi sâu thẳm, tận cùng bên trong mình, nơi sâu nhất mà mình không nghĩ là nó có tồn tại, nó có 1 cái gì đó bùng lên, được giải phóng khỏi xiềng xích, nó biến thành 1 Nguồn sáng cực mạnh vọt lên không trung và thoát ra ngoài. Kèm theo đó là 1 Trạng Thái Thoát- Tâm Giải Thoát. Luồng sáng bắn ra ngoài biến thành hình ảnh con Phượng hoàng, tượng trưng cho sự Tái sanh từ đống Tro tàn.
Mun biết Nó là sự Giải thoát phía Bên dưới, ở nơi tận cùng của Bản ngã.

*Phần đi lên Nở rộng ra thì Tâm với hệ Tư tưởng rộng mở, mun kêu Tâm vô lượng hay Luân hồi tự tại. Tâm không còn bị giới hạn hay sợ hãi chuyện Tái sanh để thi hành Đại nguyện nữa.
*Phần bên dưới Giải thoát thì tháo dở được cái Xiềng xích nơi Tận cùng của Bản ngã, làm cho khả năng khai triển Phương pháp hay chỉ ng ta Tu hành của mình không bị bó buộc, hạn chế nữa.
Như vây là được cả Trên cả Dưới

Trước khi tìm được ng Xây nhà này cỡ 1-2 tuần thì trong thời Công phu Mun thấy chư Phật đến đầy hư không phía trên nhà. Chắc là để Thông báo và Chúc mừng cho Học trò - nghe Mun kể lại vậy

Mun làm xong Quy trình Giải thoát này khoảng 10 ngày trước khi về VN
https://www.hoasentrenda.com/smf/index.php?topic=21744.0;topicseen

'Tình bạn với Đạo'

 Bài hát Only Time nó hay ở chỗ, nó ghi rằng:

Ai có thể trả lời con đường kia dẫn về đâu
Ngày trôi về đâu,chỉ có thời gian
Và ai có thể trả lời nếu tình yêu trong ta đơm hoa kết trái
Khi trái tim ta lựa chọn ra sao,chỉ có thời gian
---
Thống kê ghi rằng, một đôi bạn thân nếu trải qua 10 ( 7) năm cuộc đời, họ vẫn làm bạn với nhau dc; thì tinh bạn đó sẽ kéo dài mãi. Lí do: vì 10 năm là khoảng thời gian thay đổi nhận thức, cách nhìn, nơi chốn ở, nơi làm việc. Tình bạn không bị kìm giữ bởi vấn đề pháp lý như vợ chồng, không có ràng buộc trách nhiệm như có con, không có sợi dây ràng tình nghĩa/vụ như Cha mẹ- con cái. Thứ duy trì mối quan hệ này là họ đi qua những năm tháng với nhau và họ có chung nhận định về cuộc sống.
---
Đạo cũng y vậy.

Thời gian sẽ trả lời.

Thuyết Pháp Đúng Thời

 Khi đau quá thì con người phản ứng theo bản năng của mình!

Họ la lên:
- - A i Da (phiên âm lại là: A Di Đà)
Bình luận:
Hehehe ông bà mình hết chê được ở cái chỗ này!

Khi bàn về cái chỗ hay quá thì Tề Thiên nhảy nhót lung tung, gải ngứa tùm lum bất kể đó là ở đâu!
Nếu mà không có chuyện nghe pháp này mà Tè Thiên tự dưng làm như vậy thì đúng là đồ điên!

Lubu thì dùng tiếng Đan Mạch lia chia! Kèm theo những cái ôm hun thấm thiết, bá vai, bá cổ, săn áo săn quần, la hét lung tung bất kể ngày đêm, trong nhà hay ngoài phố!
Tui còn nhớ như in cái cảnh Ba D. săn tay áo, và vung tay vung chân, Chữi lên một tiếng rõ to và nói tiếp:
- - Bát Nhã hả! Để đó tao! Nghe tao nói nè! và thế là toàn là kinh nghiệm thực chứng từ ngay bản thân.
Nghe xong, anh B. với giọng Huế rất là trầm chen vào (Giáo Sư Anh Văn):
- - Ai mà chữi thề khi nghe Phật Pháp bao giờ! Nhưng khi nghe Ba D. nó đã quá nên tui phải nói là như vầy thì nó mới đúng!
Và anh tiếp, với râu ria, tóc tai dựng ngược cả lên vì thức đã qua đêm:
- - DM! Hặn nọi hay quạ!

Khi Vào Diệt Thọ Tưởng Định lần đầu tiên, người mà nghiêm trang cốt cách nhất, ít nói nhất, có vẽ nghiêm nghị nhất (Cô Vân - Cô Ba Hột Nút), khi trình bày lại thì dùng câu:
- - DM! Một mất một còn đó anh à!
Và đó là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng mà có người đã được cái diểm phúc nghe được câu này!

Nhưng ngược lại khi phê bình nhau thì thẳng thắng và chân tình. Anh em thời đó, không nể nang cái gì cả! Dĩ nhiên, tibu là người bị anh em chiả mũi dùi vào nhiều nhất Grin Grin Grin

Chưa có ai đụng gì được tibu vào chuyện tu hành, nhưng về chuyện trai gái thì có hai, ba vụ.

1. Nhưng ngay chuyện đầu tiên là tibu đã có phương án giải quyết rồi:
Chuyện rằng:
Đi chữa bệnh cho thằng Bạn cùng lớp. Khi lành thì cả nhà Bạn đó mới tính chuyện trả ơn.
Nhà tibu nghèo mòng tơi cũng không có để mà rớt nên hai chị em của gia đình đó đến nhà và bày trò làm bánh ngọt để mà ăn chơi.
Tuần nào cũng tới nhà, Bà Xả thì thân thiện và cũng ưa hai chị em rất là xinh đẹp này, nên sinh hoạt rất là vui vẻ và chân tình.
Tibu thì vui đâu, chúc đó, nên cũng vui vẽ tiếp khách. Kể chuyện tiếu lâm ...
Cả nhà đang vui vẻ cười nói huyên thiên thì có một bà chị hàng xóm đi ngang qua và nhìn từ ngoài hàng rào vào trong nhà.
Sau đó thì tibu nghe bà xả nói lại rằng:
- - Chị T. nói là hai đứa đó, nó ... cua anh đó.
Nghe như vậy thì ngay ngày hôm sau là tibu chấm dứt cái chuyện trả ơn này liền.

Kế hoạch đối phó:
Chỉ cần bị một lần thôi thì tibu đã ra một kế hoạch như sau:
1. Chuyện gì mà tibu gặp ngoài đường là ngay khi về nhà, hoặc là ngày hôm sau: Bà xả là người biết hết đầu tiên.
2. Tibu suy nghĩ như sau:
Mình làm cái chuyện này là mưu cầu Hạnh Phúc cho chính mình và cho gia đình mình, rồi sau đó thì mới là người ngoài gia đình. Không phải đây là ích kỷ, nhưng là vì những người trong gia đình là những người gần mình nhất.
3. Nếu vì lý do gì đó mà gia đình lộn xộn là tibu ngưng ngay công việc đang làm liền, Bất chấp mọi hậu quả.
Vì tất cả sẽ là vô nghiã khi mà tibu đi làm, mà cả gia đình lại giận hờn, khóc lóc, buồn bực ...
4. Chỉ có một điều cấm kỵ mà gia đình không được cản, đó là: Không cho tibu làm chuyện cứu người! Chuyện này, ai mà cản, thì sẽ bị giật cùi chỏ hay là ăn đấm trước tiên.
Hehehe! Viết tới đây thì lại chợt nhớ lại chuyện này:

Chuyện Ma nhập ngay trong Nhà Nguyện trên Đà Lạt!

Lý do là Cha D. ở đó, Ngài tu hành hay quá!

Hôm đó, Bà Xả ngồi ngay bên ngoài và tibu lại ngồi phía trong, băng ghế chật ních, Nhà Nguyện đông nghẹt giáo dân.
Chưa có gì hết mà tibu đã vụt đứng lên trước khi con quỷ nó nhập vào một cô nhan sắc rất là mặn mà! Con quỷ chạy nhanh như gió lên ngay bàn thờ!
Vừa chạy lên, vừa hô to:
-- Chuá Giê Su là anh của ta! Chuá Giê Su là anh của ta!
Ngay lúc này mà bà xả lại thò cái đùi ra để cản đệ thì đúng là hết thời! Không phải chỉ là cái tay mới biết điểm huyệt mà tibu còn có thể dùng đầu gối để mà nhấn một cái là nàng bị tê cái chân liền! Thế là chuyện chữa quỷ xảy ra ngay ngoài nhà thờ!
Chuyện ly kỳ y như là Tề Thiên Đại Thánh!
[...]

Từ kinh nghiệm về chuyện trai gái này, mà khi chữa bệnh cho người khác phái! Nhất là lúc cảm nhận được bất cứ một sự yếu đuối nào từ phía tibu hay là bên phía bệnh nhân là tibu dùng vũ khí tiếng Đan Mạch liền!

Đây là Quỷ Dược:
Ai mà đã áp dụng loại quỷ dược này rồi, thì mới biết nó thần diệu như thế nào! Khỏi nói: Tất cả những đối tượng đều rụt vòi lại hết!

Từ ngoài nhìn vào thì thô lỗ, nhưng mà ngay lúc đó: Thay vì dùng tiếng Đan Mạch, mà lại xuống giọng xề thì đúng là : dí lửa vào xăng! Thất bại sẽ là 100%! Tất cả giới luật sẽ bị thiêu đốt ngay lập tức!
Lý do:
Họ đang là quỷ, rõ ràng là họ đang chơi bất kể quy luật, mà mình còn nhỏ nhẹ này nọ là ...chính mình sẽ ôm đầu máu là cái chắc.
Y như là ăn cướp nó vào nhà, và từ đó nó toan tính làm bậy! Mà mình lại mời họ ngồi uống nước và sai bảo vợ con pha rượu cho uống nữa thì ... không có gì là dại dột cho bằng!

Thuyết pháp đúng thời là như vậy!

Nên nhớ khi đứng trước con Ma hay là con Quỷ thì Đức Bổn Sư cũng gọi đó là Ma hay là Quỷ!
Chớ không có chuyện gọi là Ma sơ sơ, hay là Quỷ con đáng yêu! Và muốn trị thì có Thần Chú và Ấn!

Lại nhớ đến giai thọai Thầy Milarepa khi đi đâu đó trong cơn bảo tuyết ở trên núi thì ngay cái khố cuối cùng cũng bị gió thổi bay đi mất. Cơ khổ! Ngài lại mò ra được cái hang núi và khi vào đó chưa nghỉ ngơi được bao nhiêu thì có hai con quỷ nó hiện ra và gây sự:
- - Hang của tao mà thằng nào vào đây phá rối vậy?
- - Tui đã ở đây lâu hơn mấy ông. Vì phải đi ra ngoài nên tui xin lổi là đã làm mấy ông hiểu lầm là hang này vô chủ. Thôi thì đã tới được đây thì chúng ta cùng ở cho vui.

Nhưng đã là quỷ thì làm gì mà có chuyện chia với sẻ!
Ngài ngồi thiền thì nó xô đẩy Ngài, Ngài bị hất văng đi tứ phía. Chẳng đặng đừng:
- - Vậy là mấy chú chưa biết thế nào là lể độ rôì!
Thế là cuộc tử chiến xảy ra! Bên hiền mà một khi đã dữ lên rồi, là kinh thiên động địa! Hai con Quỷ biết đây là thứ dữ:
- - Xin Thầy tha cho chúng con! Chúng con lở dại!
Thì cũng đã trể. Chỉ còn nước biến mất trong nỗi kinh hoàng.

Thầy thay áo

Chào Bà Con,
Chú Tibu-Đạo Sư của chúng ta đã ra đi bình an.
Vào lúc:
3 giờ 33 sáng giờ tiểu bang Utah.
5 giờ 33 chiều giờ Việt nam.
Ngày 4 tháng 12 năm 2022 Dương Lịch (nhằm ngày 11 tháng 11 Âm Lịch)

Ăn ngay nói thật_ BM

Trả lời #98 vào lúc: 22-10-2017, 12:50 AM

Trích dẫn và trả lờiTrích dẫn

1.Theo cách tiếp cận mà thầy thường chỉ cho tụi mình, thì hiểu rằng đây là cách tiếp cận từ số ít đến nhiều, ban đầu là từ trục trung tâm, người gần nhất và mình tin tưởng nhất-> Khi tâm đã rộng mở hơn và mình đã quen hơn thì chuyển sang làm với nhiều người hơn

2.   Hôm nay, Mun xin chia sẻ một cách tiếp cận khác mang tính Cao-Thấp, sẽ giúp mọi người phân loại các mức độ Ăn Ngay Nói Thât  khác nhau. Ở đây xin chia sẻ cách đặt người khác làm trung tâm và đối tượng của câu nói khi mình quyết định sẽ Nói Thật

Theo như bảng phân loại, chúng ta sẽ rất dễ biết được mình đang ở cấp độ nào trong quá trình Chuyển Hoá bản thân

1.   Hại người- hại mình: Mặc dù là Thật nhưng lời nói đó không mang lại bất cứ lợi ích gì. Đây là lời nói phung phí nhất. Vd như: Anh A mang chuyện xấu của anh B đi kể cho C mà B-C cũng không có nhiều mối liên hệ tới nhau, quả thật chuyện đó là thật, nhưng nó vừa bất lợi cho B, mà anh A cũng chỉ thoả mãn được cái Tâm Sân của mình trong phút chốc

2.   Hại người-Lợi mình: Hình thức rất thường thấy trong cuộc sống hiện nay. Để dành được ưu thế, người ta thường tìm cho được điểm xấu hoặc chưa hoàn hảo của người kia để nâng mình lên.

3.   Lợi người-Lợi mình: Lời hay ý đẹp, mang tính chất sách tấn nhau. Không khen ngợi quá đà mà chỉ tập trung vào điểm tốt thực sự để phát triển dần lên.

4.   Lợi người: Bỏ qua cái tôi của bản thân và nói những lời giải thoát ( chỉ chư Phật mới làm được).


Về vấn đề lợi mình, hay là hại người, Đức Bổn Sư đã dạy tụi mình là:

1. Chuyện   hại mình và hại cho người thì... nhất định không làm.
2. Chuyện   hại mình và lợi cho người thì... cũng không làm.
3. Chuyện   lợi mình nhưng hại người thì... không làm.
4. Chuyện   lợi cho mình, và lợi cho người thì không những là nên làm,  cứ thấy là làm, và làm hoài thôi.

Cái vui của thế gian, THTT, Chư thiên

 Tinhvan:  Thưa Thầy và Huynh, Đệ !


 TV dợt thì quán SDT không bị nhoè, nhưng thỉnh thoảng đến số 5 thì mặt phẳng chứa số bị nghiêng 30 độ so với mặt đứng trứoc mặt, có khi TV chỉnh lại có qua luôn số 6. Cho TV hỏi là khi dợt êm êm mà trong ngày thấy vui vui thì có phải THTT họ cho mượn không à ? Ngày xưa TV niệm Phật bị THTT thì cũng có vui cho nên cứ lăn tăn hoài . Cảm ơn Brighmoon00  nhiều !

Brightmoon:  Vui nó có nhiều cấp độ lắm ạ.

Vd như: Vui cái vui của thế gian thì cái vui này nó khá sôi nổi, và nó bốc lên não( nếu như để ý kĩ)

- Vui theo kiểu THTT: Vì thtt cũng là một dạng chư tiên, về cơ bản cũng thanh tịnh hơn so với con người mình, nên vui theo kiểu thtt thì cũng sẽ cảm nhận được một chút vui; nhưng để ý kĩ là ai bị dính THTT thì cái có cái sân mạnh do bản ngã của THTT mạnh nên khi không được thỏa mãn bản ngã thì mình thường cảm thấy vô cùng bực tức trong người. Lúc này mình sẽ không thích nghe những người chỉ ra lỗi sai của mình, hoặc khi không được khen ngợi, để ý thì mình càng lúc càng bực tức và có chiều hướng tránh xa những người thiện tri thức.

- Vui theo kiểu chư thiên là cái vui của những người tập đúng theo phương pháp ATCNDTM( bắt đầu từ tầng sơ thiền lên tứ thiền): Cái vui này nhẹ nhàng, xuất phát từ ngực, thường kèm theo môt dạng vui man mát như làn sương và kéo dài lâu. Cùng với cái vui này là cảm giác nhẹ nhàng, thanh tịnh, lâu dần bản ngã được dẹp bớt một phần nhưng chưa hết. Chỉ đến khi bắt đầu chứng các tầng thánh quả thì cái vui nó mới càng nhẹ nhàng bởi vì con người bắt đầu thoát khỏi 3 kiết sử là Tham, Sân, Si- thế nhưng, vẫn chưa hết hẳn nếu chứng những tầng nông của thánh quả.

Suy nghĩ ngày 03.4.23

sau khi đọc bài Quán không ra

https://www.hoasentrenda.com/fp/bai-viet/quan-khong-ra-39119

- Thầy giải thích về Quán Chấm Đỏ và quán một sự vật.
thì đoạn này mình nhớ lại:
1. Mình chơi với Ngài A Di Đà thì mình phải đồng dạng với Ngài.
2. Ngài có 48 Đại nguyện thì phải chăng mình chỉ cần làm 1 /42 thì mình có thể đồng dạng với Ngài rồi ?! 
Thầy từng nói: chơi với Ngài thì khó nghèo vì xứ của Ngài rất giàu có - theo kinh A di dà mô tả.

Tất cả đều do nhân quả - Hỏi ngài Thích Ca – Biên tập

 Phần 58 – Tất cả đều do nhân quả - Hỏi ngài Thích Ca – Biên tập


Link pháp âm: https://www.hoasentrenda.com/fp/rong-reu-2019/tat-ca-deu-do-nhan-qua-hoi-ngai-thich-ca-3721

Thầy Phước: Thì cái chuyện mà về nhân quả là phải đi hỏi mấy Thầy, chứ còn mình thì mình làm sao (biết), mình đâu biết cái gì. (Mình) sống được vài ba chục ngàn năm mà so sánh với (các Ngài sống) mấy chu kỳ thì là ăn thua gì, thành ra là mình không có đúc kết được. Còn mấy sư phụ mình nó vài chu kỳ mà, vài chu kỳ thời gian mà. Thành ra là ảnh lục (tìm thì) nó ra. Còn mình, mình lục nó tới đó nó hết. Nó còn nữa nhưng mà (mình lục tới đó) nó hết.
Anh Thọ: Ảnh kinh nghiệm nhiều.
Thầy Phước: (Ảnh) kinh nghiệm quá. Thành ra là ảnh nói về vấn đề nhân quả thì (ảnh) nói cái kiểu này: Là nó có nhiều level (mức độ) lắm. Mình nghe cái là nghe hợp lý rồi. Cái gì cũng có nhiều level. Nhưng mà ông nói cái kiểu này này. Mới hay này.
Cái level đầu tiên là level vô minh. Do vô minh nó tạo hành là nó hành mình luôn. Nó hành liền. Vô một cái là nó hành liền. Đó, thành ra là mình không biết được cái nguyên nhân nó ra làm sao luôn. Mình mù thì ngứa đâu gãi đó thôi chứ bây giờ biết sao giờ.
Thì (có) cái thằng mà giống như là bác sĩ á. Nó thấy nhiều rồi, nó nói: Ê đừng có gãi, gãi nó lở bây giờ. Thì mình phải nghe lời nó. Nó nói: Ê đừng có gãi, mà mình về mình gãi là mình ráng chịu. Tại vì ông bác sĩ ông thấy nhiều, ông nói rằng: Ê đừng có gãi. Gãi nó lở bây giờ. Thì thôi mình ráng mà mình qua, qua cái cơn đó thôi.
Đó thì cái đó là level 2. Tức là nhân quả. Khi mà mình thấy cái luật, mình thấy không làm là mình nhất định mình không làm. Cái luật nó nói: Không làm, là mình đừng có làm. Kệ nó, mình chết thôi à. Ai cũng chết, chứ đâu có phải là... làm sao bây giờ. Bây giờ lớ xớ bây giờ.
Khi mà mình qua được cái level mù, (bạ) đâu làm đó á thì nó lòi ra một cái level nữa. Ù cái này mới ghê. Cái level đó là level 3. Level 3 là level cao cấp. Khi người ta cao cấp (thì) người ta có một hồ sơ cá nhân rồi. Thì người ta mới quyết định rằng không có cách nào mà qua nghiệp được hết. Anh làm như vậy thôi. Không còn cách nào hết.
Mình đi tới như vậy thì phải nói rằng là... cái mức độ của mình quen biết. Mình dòm (những người) mình quen biết thôi. Mình quen những cái người tu hành này. Mình quen những cái người trình độ này trình độ kia. Nó... chung quanh mình nó nhiều lắm.
Thì khi mà mình ra, mình quen được, mình thấy cái nhóm của mình, mình quen được. Cái lý luận của họ nó cao cấp hơn những người thường.
Chẳng hạn như nói là: Ờ, thôi mày ơi, mày đi ra ngoài đường, mày chỉ cần dị dị chút là... mình đi dụ, mình đi mình dụ nó thôi chứ. Chứ mày dữ vậy. Đời mà không có con gái, rượu bia cái gì... đời để làm cái gì. Không có rượu, không có gái, không có cờ bạc thì bây giờ mày làm cái gì. Nó giúp tới đó, thì anh đụng tới cái đó, thì đó là level chót bẹt rồi.
Nhưng mà có những cái lần, có những đứa nói: Không được đâu. Anh mày nghĩ này. Anh mày hiểu cái đó rồi. Anh mày bị vấp này vấp nọ rồi. Bây giờ anh mày nói cho mày nghe. Thì đó là bác sĩ mà. Mình quen được những cái trình độ chữa bệnh, nó đưa ra những cái lý luận mà mình thấy: Trời ơi phải làm cái đó hả. Giờ không còn cách nào nữa hết.
Giống như là thằng Hai lúa. Thằng Hai lúa là nó bị cái bệnh là bệnh trầm kha. Là cái bệnh: Con nó bị hiếp lúc bảy tuổi. Mà lúc đó nó còn có mấy năm nữa thôi á. Mà nó gặp ông thầy bói, ông thầy bói ông nói chứ: Cái này là sách vở, nó còn hướng nữa, đó là đức năng thắng số. Mình nếu mà đức mạnh thì nó qua.
Nói: Chua choa. Đức mạnh, làm sao mà đức mạnh? Thì bây giờ đi chữa bệnh. Một đổi thành mười. Thì cứ vậy thôi. Thì cái thằng Hai lúa lúc đó nó gạt hết. Nó nói khó rồi đây nhưng mà còn sức còn tát. Còn nước còn tát. Ngày mai là bắt đầu. Chứ không có ngày nào nữa hết. Ngày mai là bắt đầu.
Thì khi mà nó làm như vậy, nó làm quần quật quần quật như vậy á, mười năm chẳng hạn. Thì nó gặp một cái ông sư phụ. Ông sư phụ nói chớ: Ê anh cũng hay ghê ha. Anh loay hoay loay hoay sao mà nghiệp sát nó hết. Là rồi.
Nghiệp sát mà nó hết rồi là mình ngồi mình nghĩ: Coi như là khỏe quá rồi. Mình đi ra ngoài đường là mình chặt đầu, chặt cổ, chặt gân, chặt đầu, chặt bò, chặt heo, chặt đồ là chặt phải chừng đó đó. Mà nó hết. Thì thôi.
Thì ổng bồi luôn ổng nói chớ: Sau này bệnh hoạn cũng còn nhưng mà bệnh nó nhẹ lắm. Ạnh á, bị bệnh thì nó thoát. Người ta bệnh giống anh. Chết ngắc. U, thành ra là cái quyền lợi đó nó lớn lắm á. Thành ra là khi mình gặp được mấy ông thầy đó mình thấy: Ồ, hay vậy ta.
Nhưng mà có một khúc chút xíu này thì làm sao mà hết được nghiệp sát. Đâm ra nó cứ suy nghĩ hoài. Nó suy nghĩ hoài thì là có những lúc, phải nói là có những lúc là nhìn trên trời thấy mây không à. Nhìn xuống đất là thấy đất không à. Mấy thằng cha mà hay nói nói nói nó biến đâu mất hết trơn. Mình có hỏi đi nữa nó im. Mà không có thằng nào hết. Chỉ có mình mình thôi. Đâm ra là mình làm hay không làm thôi.
Thì khi mình quyết định, quyết định là như vầy: Ăn cơm, xong rồi mới nói. Nói với vợ con, nói với ba má luôn. Nói: Chắc con, ngày hôm nay con chữa bệnh hết rồi. Ngày này là ngày cuối cùng. Ông già hỏi: Chứ gì vậy mày.
Anh Thọ: Ổng cũng ngạc nhiên
Thầy Phước: Ông già hỏi: Chứ gì vậy? Thì mới kể ra là: Ờ, cái chuyện nó vậy. Thì ổng mới nói chứ: Bây giờ như vầy. Chung quanh mày còn thằng nào làm được hay không. Đó là cái suy nghĩ của tao. Chung quanh mày còn cái thằng nào mà làm được không? Nếu mà còn thì mày rủ nó, mày đi làm. Mày cũng làm nhưng mà mày có bạn. Nhưng mà nếu không còn ai ấy hả thì mình mày làm.
*** ***, mình ngồi mình nghĩ: Ông già ông xúi dại. Ổng phải xúi là thôi chớ. Cái sức của mày tới đó là giỏi rồi. Bây giờ mày gắn vô là rủi có chuyện gì xảy ra. Thì đó là cái xúi của má. Má không có nói nhưng mà má nghĩ là vậy thôi. Sau này mới biết. Chứ còn thiệt ra là má im thôi, má không nói.
Con vợ thì nó buồn. Con vợ nó... trời trời cái này là không biết làm sao mà nói luôn. Vậy, thôi bây giờ, tôi còn có một thằng bạn là thằng Bảo. Mới chạy lên thằng Bảo, mới hỏi thằng Bảo. Ê mày. Lấy tao một quẻ. Giờ này tao hết sức rồi, mày lấy tao một quẻ.
Thì cái thằng Bảo nó mới lấy một quẻ ra là: Thiên lôi vô vọng. Là hết rồi, hết rồi đó chú. Nhưng mà động hào năm. Tức là động cái hào của một thằng tướng. Thằng tướng nó vô vọng. Chứ không phải là con người (thường) nó vô vọng. Tướng mà nó vô vọng là nó đánh tới cùng. Nó mới vô vọng. Vô vọng của tướng mà.
Anh Thọ: Vô vọng của tướng mà.
Thầy Phước: Thành ra là mình thấy: Ố, vậy thôi. Vậy là tao chào mày nghe. Bây giờ vầy. Năm giờ sáng mà tao không đi về là tao trên đồn ... ... á. (Nó) nói: Ô gì dữ vậy mày? Nói không. Đó, nó là vậy. Tại vì rằng ấy là nếu mà tao làm mà thằng nhỏ nó không sống được thì người ta kiện. Người ta kiện là tao theo thôi. Chứ tao không biết làm sao luôn.
Nó nói được rồi. Bây giờ về này. Khi đi về thì mới ngồi nghĩ: Còn phải nhờ người khác nữa. Lúc đó mình không có điện thoại. Lúc đó không có điện thoại. Đi ngang qua cái nhà bảo sanh mình chui vô. Ủa, chú Phước đi đâu vậy. Nói dạ. Em trở lên. Chút nữa có chuyện gì em chạy qua mượn cú điện thoại.
Chứ em ơi, thằng nào cũng chết hết. Nếu mà trường hợp nặng như vậy thì đưa lên bệnh viện. Chị nói rằng là: Em không có đụng vô. Đụng vô là chết. Nó mà chết là mình em (bị) đó. Chứ chị không có đâu. Nhưng mình nói: Không, em làm rồi, em lỡ em làm rồi. Thì em làm. Nhưng mà nếu mà có cái gì (thì) em chạy qua mượn điện thoại. Trời ơi. Ngu. Rồi đi.
Thì khi đi tới châm. Ù chết rồi. Thằng nhỏ chết rồi. Châm thì châm tới đúng vào lúc mà cái kinh phế mà nó hoạt động á. Mà nó còn hoạt động được là nó sống. Bảo đảm. Thì châm cho tới bốn giờ sáng, châm như vậy thì là tới bốn giờ sáng. Rồi thì là mới nói rằng là: Được rồi. Đủ rồi. Nó sống rồi. Nó sống rồi chị.
Bả mới kêu: Nó sống hả chú? Nói: Ờ, nó sống rồi. Bây giờ mình phải kiếm một cái gì cho nó ăn. Không có gì hết mà. *** ***, đồng không mông quạnh. Ở trong cái trường. Mà đốt cây ngo. Ở trên Đà lạt, nó cúp điện, thành ra là chui vô trong cái trường. Kéo bàn lại rồi đốt cây ngo mà châm cứu.
Khi mà đốt cây ngo như vậy thì mới chữa (cho) nó. Chữa nó. Hồi đó không hiểu tại sao nó không chết. Đó, rồi mới chạy qua bên cái quán kế bên, rồi mới đập cửa, tại vì đóng cửa mà, mới bốn năm giờ sáng. Đập cửa rầm rầm rầm rầm. Cái bà tàu bà mở ra, bà nói cái gì á. Có sữa không? Mà tui không có tiền. Ù. Bác ờ, được được được được. Cậu để tôi làm sữa xong rồi... rồi cái tôi cám ơn bác là tôi đi chạy đi bên đó cho nó uống.
Anh Thọ: Sữa đặc.
Thầy Phước: Thì khi nó uống được rồi, sống rồi. Nó uống được là nó sống rồi. Ngồi đợi nó một chút thì những cái cơn lên kinh phong của nó không còn nữa. Khi nó uống vô, nó khỏe rồi, không có còn (cơn kinh phong) nữa, thì thôi đi về. Thì đi về, nhưng mà trời Đà lạt nó sương, nó mù, mình đi từ từ từ từ độc trên một con đường. Duy nhất là anh đi về là anh đi con đường đó.
Anh đi con (đường) đó nhưng mà anh đi bên tay trái, để ông nào đi xe đạp ngang thì anh thấy. Mà anh đi một lần thôi, còn không có thì lên đồn ... ... gặp anh. Không còn cách nào hết. Thì đi ngang qua cái nhà bảo sanh, người ta không ngủ. Tốt rồi tốt rồi... là đi thôi.
Đi, chào rồi đi, tới một đoạn thì là thấy má Nhung. Bả đạp xe đạp xuống. Anh làm sao rồi? Nói: Thì nó khỏe rồi, nó sống rồi. Vậy thôi anh... chở, chở về. Chở về, nó đạp xe đạp nó chở về. Khi trở về rồi cái ba hỏi; Sao mày? Dạ sống rồi ba. Hay há. Mày làm hay dữ ha. Mày đi ngủ đi rồi mày kể cho tao nghe.
Rồi cái là về kể lại cho ba nghe, ba kêu chứ: Trời ơi, nó còn có một chút xíu nữa là chết. Là bay con luôn á. *** ***. Cũng được. Thôi. Cứu được là hay rồi.
Bà già kêu chứ. Ù cái thằng này nó chơi cái gì đâu không á. Rồi thôi. Rồi cái như vậy nó qua dần, qua dần.
Đó là cái chuyện khi mà mình không còn ai hết. Mình nhìn trời, nhìn phải, nhìn trái coi có... là mình tướng rồi. Mình là tướng rồi. Mình quyết định rồi. Không còn ai nữa hết.
Thì mình quay lại cái câu chuyện đó, cái câu chuyện nhân quả mà nó ép mình tới mức độ... rồi á, là nhân quả mình cũng không theo luôn. Tại vì nếu mình theo mình cũng chết. Nó sai mà, làm sao mình theo được. Thành ra là mình là tướng. Cái quyết định mà khước từ, tui không theo anh á, là anh là tướng rồi. Là nhân quả coi như dẹp hết. Thánh thần cũng dẹp hết. Ai cũng kinh hoàng hết. Chạy hết. Chỉ còn mình anh thôi đó. Thành ra là anh quyết định.
Thì cái trường hợp mà nhiều cái nhân quả nó ép mình tới mức độ chịu hết nổi rồi, mình trên đỉnh và ông thầy của mình cũng làm cái đó. Ổng cũng loay hoay, loay hoay. Ổng ngồi, ổng nhìn phải nhìn trái còn có mình ổng thôi. Ổng bị hoài. Đó. Thành ra là ổng quyết định. Ổng quyết định là mang tiếng lắm chứ bộ. Ổng nói là ổng nhịn đói, mà ổng nhịn đói chịu hết nổi, rồi ổng nói: Thôi phải ăn. Có đâu phải là quân tử nhất ngôn là nói...
Anh Thọ: Nói đi nói lại
Thầy Phước: Còn quân tử nói đi nói lại là quân tử khôn không. Ổng đó. Ổng nói rằng: Nếu mà mình đi về cái hướng đó là mình chết.
Anh Thọ: Dạ. Ảnh chịu sáu năm mà. Sáu năm.
Thầy Phước: Đó thành ra là ghê gớm quá. Thành ra là ông Thích Ca của mình bị mấy cú. Nhịn đói này, rồi nhịn thở. Tại vì rằng (ổng) nghe nói rằng cái người A la hán thì là không có gì... không có thở, thì ổng nhịn thở. Ổng nhịn thở ổng nhịn thở một hồi chết mẹ. Đụng cái gì đó... cái bơ sườn thì đụng cái xương sống, xương sống đụng bơ sườn gì đó.
Ổng ốm yếu, ổng chịu hết nổi rồi, răng rụng hết trơn, đập một cái đập trên da ấy thì lông nó rớt xuống màu xanh, màu đỏ, màu vàng. Người thì nói ổng màu xanh, người thì nói ổng màu vàng, không biết được đâu mà rờ luôn. Tới mức độ như vậy rồi mà ổng nói: Ồ cái này... Mà Thiên ma nó nói chớ: Chú. Chú chết á. Ấy, chú thờ tôi đi. Thiên ma nó xuất hiện nói. Nó ăn có.
Anh Thọ: Dạ dạ.
Thầy Phước: Ông đó ông kêu: Ê ê ê tụi tao thờ mày? Không có đâu. Không có đâu. Không có thờ. Nhưng mà nói về... đừ hết rồi. Thì ổng quyết định là không được. Phải thở lại. Phải ăn lại.
Anh Thọ: Ăn lại.
Thầy Phước: Thì ổng ăn uống lại đàng hoàng rồi thành Phật đó.
Anh Thọ: Ảnh sống. Dạ.
Thầy Phước: Cái đó là cái khó chịu nhất khi mà mình quyết định. Thành ra là có những lúc mình quyết định một mình mình thôi. Chắc chắn, nhìn trái nhìn phải chẳng còn ai nữa hết. Bạn bè mình lúc đó mình gọi điện thoại lên thì bây giờ có điện thoại gọi nó bận mà nó đi đâu á. Thành ra chỉ có mình mình thôi. Thành ra mình là tướng.
Phải hiểu cái dấu hiệu đó là dấu hiệu của tướng rồi, thì mình quyết định. Và khi quyết định là mình chịu trách nhiệm cho tới cùng luôn. Chứ không có phải là: Quyết định cái rồi mình nhìn phải nhìn trái rồi... không có. Tướng rồi. Là chết ngựa bọc thây đem về. Đó gọi là tướng. Chứ còn thường thường thì không được đâu.
Đó, thành ra là khi mà cái quyết định đó, cái nghiệp quả nó nhiều quá, mà mình nhìn trái nhìn phải nó hết rồi á, thì mình là tướng. Mình là tướng là mình quyết định. Mà (tướng) quyết định là quyền sinh sát trong tay hết. Quyết định là nó chắc ăn liền. Chứ nó không có chơi giỡn.
Trong cái điều kiện như vậy thì là ông Phật ông nói câu... Ông nói rằng là: Tất cả chuyện gì cũng là nghiệp. Đó, cái câu đó là mình bủn rủn luôn. Mình nghe là mình bủn rủn luôn. Chứ nhưng mà ông chiếu, ông chiếu những cái cảnh của ổng. Quân tử nhất ngôn, quân tử nói đi nói lại. Ông nói đi nói lại hoài đấy chứ. Ổng đâu phải ông không. Đó thấy không. Thấy không. Tui lúc đó là tui quyết định. Chớ không còn con ma nào hết. Anh coi anh. Coi có còn con ma nào không? Không. Nó rõ ràng có mình tui à. Mà tui nói đi nói lại đó. Đâu có sao.
Anh Thọ: À. Đúng rồi.
Thầy Phước: Thì cái lúc đó là nó rút lui hết trơn rồi, tôi phải làm. Thành ra là: Không phải cái gì... cái câu cuối cùng ấy là: Không phải cái gì cũng là do nghiệp. Ù cái câu đó là cái câu ổng chiếu một khúc rồi ổng nói. Cái gì cũng là nghiệp.
Anh Thọ: Không phải cái gì cũng là nghiệp.
Thầy Phước: Cái câu mà trước đó là: Cái gì cũng là nghiệp. Nhưng mà cái cuối cùng á là xác đác rồi đó, tấn công rồi đó. Không phải cái gì cũng là nghiệp.
Anh Thọ: Có nghĩa là bí rồi á. Thì là không còn nghiệp nữa.
Thầy Phước: Ờ. Không có nghiệp nữa. Là mình, mình quyết định. Cái lực của mình quyết định thì nó sẽ đem lại kết quả. Thành ra là ổng mới nói rằng ấy là...
Anh Thọ: Hai câu đó. Hai...
Thầy Phước: Cái câu đó là cái câu mình phải đi lặn lội...*** *** hết xăng hết cộ với nó. Lặn lội thì là gặp ổng, thì là mình nói chớ: Thầy. Kiểu này con cũng thua rồi. Thì ổng nói một câu: Thì anh cũng vậy thôi. Cũng có làm. Nhưng mà ảnh không để ý không nhớ thôi. Mà thiệt là đâu có nhớ.
Rồi ổng quay lại cái đoạn mà cứu cái thằng cu đen á. Mới... ố mình có làm mà. Ố mình có làm cái đó. Thành ra ổng mới nói... Mình làm cái đó ổng nói. Thành ra mình đủ sức rồi là ổng nói, ổng thông cảm liền, ổng đâu có chứng minh gì đâu. Ổng chiếu ra: Ổng nào là nhịn đói, nào là nhịn thở rồi nào là... đủ thứ chuyện của ổng nữa. Thành ra ổng quyết định. Nhất định, ổng quyết định, nhất định phải sống. Nhưng mà ổng nói đi nói lại. Hay cái khúc đầu.
Thấy ổng nói rõ ràng luôn mà, mình ngồi mình coi. Ù đúng thầy. Hết ý kiến của thầy rồi thầy. Thua rồi thầy. Ù phải đi hoài thôi. Ờ thì lâu lâu vậy thôi, nói chuyện cũng đã. Lúc đó ổng mới nói chứ. Lâu lâu hỏi câu, nói chuyện đã thiệt, rồi thôi. Chỉ là cái đó mình phải nhờ gửi cái thông tin này cho anh em thôi.