Thầy ơi! Con lại muốn hỏi
nữa.
Con chả hiểu xếp nó vào
đâu cho họp lý nên cho nó vào đây vậy. (vì nó chả phải giấc mơ, lại càng không
phải quá trình công phu.)
Sự việc là như vầy. Dạo
gần đây con mới khám phá ra việc này, chắc có lẽ là do dạo này sức khoẻ con hơi
yếu nên nó mới có hiện tượng như vậy. mà cái chuyện này khi con khoẻ, con tập
thì không thấy. Khi con mệt quá( có quán được cái chấm đỏ mà không giữ được )
thì nó cũng không thấy. Nó chỉ xuất hiện khi con còn mệt, nhưng đã khoẻ hơn,
nên vẫn ngần ngừ chưa có tập lại thôi ( chắc nó thấy con lười nên nó chơi cho
bõ ghét ấy mà)
Khi con nằm ngủ, dù là
ban ngày hay đêm thì sau khi con chìm vào giấc ngủ 1 lúc. Con luôn có cảm giác
là con nghe thấy hết mọi chuyện diễn ra xung quanh, và con vẫn biết là cái thể
xác con nó ngủ rất say. Bình thường thì con sẽ nghĩ rằng: kệ nó, đi ngủ tiếp
cho đỡ mệt đã. -> con sẽ chìm lại vào giấc ngủ theo đúng ý con, không
mơ mộng, không nghe, không thấy gì hết.
Nhưng có những hôm , con
tò mò, con im lặng nghe tiếp thì con liền nghe thấy mọi sự việc xung quanh con,
gia đình con đang diễn ra trong lúc ngủ.
Có lần con tò mò, con
nghĩ rằng con muốn biết là cái gì đang xảy ra với con. Con liền tác ý muốn nhìn
mình hiện tại đang thế nào, ( như kiểu xuất hồn bằng luồn Bhavanga ấy, nhưng
con không chắc lắm, vì con không hiểu làm sao mà mình xuất hồn được như
vậy, chỉ là con vừa tác ý như thế thì đã thấy như thế, chứ không có nhìn thấy
toàn bộ quá trình nó diễn ra làm sao) .
Đây là phước
báu do công phu lâu năm về xuất hồn mà nó ra như vậy đó.
Sai sách vở là
nó hiện ra cái rụp y như con thấy vậy đó
Đúng sách vở thì nó có
thứ tự, nhi tiến hơn:
1. Màn tivi trắng bóc và
hính chữ nhật nằm ngang.
2. Trong màn tivi thì con
thấy thân thể con nằm ngủ như chết.
3. Còn khi, con nghe
tiếng động thì con có thể nghe ở hai vị trí khác nhau:
a. Từ Cái Thấy
b. Từ cái linh hồn.
Trích dẫn
Con liền nhìn thấy con
đang nằm ngủ ( cái thể xác ấy), cái nhìn thấy nó ở trước mặt con, cách con 1
khoảng không xa lắm, nhưng con không biết ước lượng khoảng cách đâu.
Hay lắm đó con hiện tượng này có
thể nói gọn lại là: "Cái Thấy" nó nhìn xuyên qua màn tivi và nó thấy
cái thể xác của chính con. Vị trí của "Cái Thấy" nó ở ngay cái
"Chân Như". Hình tướng là y như là chỉ có cặp mắt của con ở ngay
chỗ đó mà thôi.
Trích dẫn
Như kiểu là nhìn qua cái
màn ti vi, nhưng con không quan sát cái đó nên con không biết (đúng kiểu con
đứng bên ngoài cái màn tivi và nhìn vào thì thấy con1- con1 hay đứng dưới chân
Phật Bà ấy ạ)
cái mà con gọi là con1
chính là cái linh hồn.
Trích dẫn
Và con nhìn cho kỹ hơn
thì con thấy cái thể xác con nó nằm im ở dưới giường, có 1 con
tức là cái linh hồn (cái
mà con gọi là con1 ở trên đó)
Trích dẫn
khác( cái linh hồn con)
nó nằm bên trên cái thể xác đó,
Đây là cái quan trọng và
rất là hay của vấn đề thể xác và linh hồn:
Trích dẫn
nhưng nó không chồng khít
hoàn toàn,
Nó không chồng
khít hoàn toàn thì cái lanh lẹ của linh hồn (với đầy sức sống) nó không có thể
nào truyền vào cái thể xác, cho nên nó cừ mệt hoài thôi. Do sự hoạt động không
đồng bộ này, mà thể xác cứ bị thiếu sức sống! Muốn cho nó bình thường lại thì
nên làm công thức ép
cái linh hồn xuống cái thể xác, thế nào nó chồng khít lên nhau.
Phương pháp như sau:
Cũng từ cái
thấy từ màn tivi và cũng từ ngay vị trí này con điều khiển mọi quy trình sau
đây:
1. Tưởng tượng ra hai bàn
tay (màu vàng là số một! )
2. Tác ý cho cái linh hồn
nó nhập vào thể xác.
3. Và dùng hai bàn tay
này "ép cái linh hồn và đồng thời dùng "Cái Thấy" để kiểm soát
độ khít khao của hai cái linh hồn và thể xác.
4. Có thể vừa làm, vừa
tụng chú Lục Tự Đai Minh Chân Ngôn (Om Mani Padme Hùm)
Làm xong thì
nó đừ người, nhưng khi hết đừ thì nó lại sức rất là nhiều và nhanh.
Trích dẫn
cái thể xác thì ngủ thật
sự, vì nó rất mệt mỏi, còn cái linh hồn đó, nó muốn chạy chơi, nhưng chắc
nó biết thương cái thể xác kiệt quệ đó mà nó chịu ngoan ngoãn nằm im.( ngay ở
bên trên cái xác chứ vẫn không nhập vào làm một)
Linh hồn nằm ở trên là do
thói quen xuất hồn hồi xa xưa của con. Và hiện tượng không chồng khít với nhau
cũng là do hồi xa xưa, con cũng đã bị như vậy rồi. Khi không chồng khít được
với nhau thì thể xác thiếu hẳn khí lực (năng lực), nên nó yếu xìu (con để ý đến
sự lanh lẹ và tính ham chơi của linh hồn).
Trích dẫn
Có lần cái linh hồn đó nó
vểnh tai lên, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xem có ai nói gì không để nó
còn"hóng chuyện". Có lần nó thấy con đứng bên ngoài nhìn nó thì nó
quay ra ngó con, con tác ý( suy nghĩ ) trong đầu là : mày nằm im đi cho tao đỡ
mệt, nhòm gì tao đó hả?
Thế là nó lại nằm im
ngoan ngoãn ngủ cùng cái thể xác luôn.
Tuyệt vời! Con
làm được động tác này là do sự "ăn ngay nói thật" của con. Cũng là do
con hay quên mình mà giúp người nên lời nói của con có thần lực! Nên khi con
phát ra từ "Cái Thấy" ở Chân Như thì linh hồn phải nghe theo là
chuyện đương nhiên.
Thầy xin chúc mừng con
làm được tới đây.
Trích dẫn
Rồi có 1 lần. Hôm đó con
mệt mỏi quá, không có sức làm gì, đến cơm cũng không thèm ăn, đi làm về chui
vào giường ngủ luôn( vì con đang ốm mà lại vừa thức liên tục 30 h liền để làm
việc). Sự việc như vậy lại diễn ra. Con cũng thấy nó ngó lại con, con cũng tác
ý với nó như thế, nhưng lúc đó nhà con (bố và mẹ con) đang nói chuyện gì đó khá
quan trọng, nói chung là chuyện đó có vẻ hấp dẫn với con lắm.
Thế là cái linh hồn đó nó
chuyển tải suy nghĩ ngược lại với con đang đứng bên ngoài là : tui chỉ ra coi
bố mẹ nói gì thôi mà. chuyện quan trọng lắm đó, nhé. rồi tui lại vào ngay, tui
biết hôm nay tui mệt lắm, cần nghỉ ngơi lắm, tui sẽ không ham chơi gì đâu,
thiệt đó.
Rồi nó thấy con đang ngần
ngừ, nửa muốn, nủa không, chưa quyết định được.Thế là nó biến mất trên cái xác,
và con ngoái cổ con ra, con thấy nó bên ngoài phòng khách, " hóng hớt
"chuyện với bố mẹ con, nó nghe được bố mẹ con nói gì, là con cũng nghe
thấy cái đó luôn.( nó khôn quá trời luôn, biết tranh thủ cơ hội lắm ấy)
Con thấy nó
lanh lẹ ghê chưa? Nguyên nhân là vì nó chưa có truyền được cái năng lượng vào
thể xác đó.
Cái này có thể hiểu như
là bệnh Đái Đường vậy đó:
Đường thì tùm lum tà la
trong máu mà không cách gì chuyển nó vào các tế bào! Gây ra hiện tượng thiếu
chất bổ, mà thật ra là đang quà dư luôn!… Với hậu quả là ăn nhiều và uống cũng
nhiều mà người vẫn yếu xìu!
Trích dẫn
Rồi con thấy nó muốn đóng
góp ý kiến, con lại thấy nó nghĩ rằng :giờ mình là cái linh hồn, khác gì cái
hồn ma, nói ai nghe được, vào gọi nó dậy ra nói chuyện mới được.
Rồi nó chạy vào giường
con, nhập vào xác. thế là con tỉnh dậy, ngúc ngắc cái đầu ngó quanh 1 chút cho
đỡ mệt, rồi con nghĩ, mình đang mệt chết đi được, kệ thôi. đi ngủ tiếp, lúc nào
tỉnh dậy thì ra nói chuyện với bố mẹ cũng được. Bố mẹ mình có chạy mất đâu mà
lo.
Cái quý trong câu chuyện
là: Khi con nói cái gì, thì linh hồn nó nghe theo con cái đó! Nguyên nhân là do
con "ăn ngay nói thật" và cái tình thương mà con đã dành cho tha nhân
mà ra. Cái này nó bù cho cái kia và tâm con nó đồng dạng với Bi Tâm của các Bồ
Tát.
Trích dẫn
Hì. Chuyện chỉ có thế
thôi, nhưng con không hiểu, tại sao cái linh hồn con nó lại có thể hoạt động và
suy nghĩ như 1 cá thể độc lập như vậy, mặc dù vẫn dưới sự chỉ huy và cho
phép của con. Sao nó khôn ranh vậy Thầy?
Là vì năng lượng của nó
chưa có trao truyền được cho thân thể nên nó còn lanh lẹ và ham chơi
Trích dẫn
Và đó có phải là do con
xuất hồn bằng luồn bhavanga không hay là gì?
Đúng 100% nhưng con làm
theo kiểu "Bếp Nhà Ta Nấu"
Trích dẫn
Nếu xuất hồn bằng luồn
Bhavanga thì cái con1 bên trong tivi đó có thể nhìn và chuyển suy nghĩ ngược
lại cho con không?[/color]
Có thể chớ!
Đọc cho kỹ nè con:
Thật ra nguyên con của Con Người nó gồm ba thứ
(Thân Thể,
Linh Hồn, và cái
Chân Như)
Khi tu hành ngon lành thì
ba thứ này nó có sức mạnh và nó có hoạt động riêng rẽ với nhau. Nó tồn tại độc
lập với nhau. tạo ra những hiện tượng siêu nhiên như là:
1. Phân thân:
Năng lượng rút hết từ
thân thể, và dồn về phía linh hồn (có thể nói là lúc này: Thân thể nhập Đại
Định)… do đó, linh hồn dư năng lượng để có thể xuất hiện (mắt thường thấy
được), nói chuyện, làm việc thiện và sau khi làm xong thì nó bốc hơi biến mất,
trở về lại nhập vào thân thể! Liền sau đó thân thể xả định và sinh họat bình
thường.
2. Nâng vật
bằng linh hồn:
Linh hồn rút năng lượng
từ thể xác và có thể nâng gấp ba cái sức nâng thường ngày!
Ví dụ như nếu thường ngày
nâng được 25 ký thì khi dùng linh hổn lại có thể nâng lên một trọng lượng là 25
kg x 3 = 75 kg.
Thật là không thể tưởng
tượng được! Làm xong thì năng lượng bị tiêu hao rất là nhiều: Thân thể xẹp
xuống thê thảm!
Nhưng hiện tượng thấy
cũng ghê gớm lắm:
Khi không cái cục nặng
như vậy mà nó bay lên hư không!
3. Kêu tên
nhau: Xuất hồn và kêu đích danh ai đó!
Dĩ nhiên ba
cái trò khỉ này chỉ nên "làm chơi cho vui thôi!"
Trích dẫn
Và như vậy thì có sao không
ạ? có hại gì không ạ?( để con biết nếu không tốt thì con sẽ kiểm soát linh hồn
ạ)
Khi nào Thầy khoẻ thật
nhiều thì xem giùm con Thầy nhé!
Lạm dụng bất
cứ cái gì cũng là tiêu đời gái hết đó!
Tuy nhiên cái dung sai nó
khá lớn, nên con cũng có thể táy máy… linh hồn làm vài cái khi nào con khỏe thì
nó cũng chẳng có gì quá đáng lắm đâu.
Dĩ nhiên, làm
việc thiện để phục vụ thì có mệt gì gì nó cũng đáng đồng tiền bát gạo!
Điều này
còn đáng đồng tiền bát gạo hơn nữa nè con:
Lợi dụng
cái linh hồn của con nó hay lanh lẹ như vậy, thì khi con ngủ con nên cho nó
xuất ra trong phòng của con và từ vị trí tâm linh này mà con tập quán chấm đỏ
thì bá chấy luôn đó nghe con.
Có nghĩa là:
Con bay ra khỏi thân thể
của con (dĩ nhiên là con thấy rất rõ từ cái màn tivi)
Sau đó cũng từ vị trí này
mà con nói em của con (là "con1" đó) là nên tập quán chấm đỏ luôn đi.
Lợi điểm:
Làm như vậy là nó không
có mỏi chân, đau lưng cho dù con đang ngồi kiết già (đầu trọc và bận áo cà xa
màu vàng mới toanh và tu hành cục kỳ ngon lành!!!
==========
HSTD hiện đang có ba tu
sĩ cũng làm như con: