Quan
trọng là làm cái gì mà em thấy vui em ạ. Chớ đừng lo tính toán nghiệp phước nọ
kia. Nếu em chưa làm đã lo chịu nghiệp thì đâu còn hứng thú để làm cái gì. Và
việc nào cũng có phần nghiệp / phước chứ không phải chỉ nghành y mới có em ạ .
Chị
nói ví dụ của em nhé. Em nói ví dụ em làm bác sỹ thì em lo gánh nghiệp cho bệnh
nhân. Nhưng em chưa tính tới khi em chữa bệnh cho người thì số phước em nhận
được nhé. Rồi còn chưa kể tới. Không phải cứ giúp người là mình sẽ gánh nghiệp
hộ người ta em ạ. Nghiệp quả mỗi người nhận được đều là do cái nhân mà mỗi
người đã gieo. Ừ thì khi mình can thiệp vô nghiệp quả của người ta. Mình cũng
sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Nhưng với sự việc thì cái ảnh hưởng đó vốn không đáng
gì.
Và
chị hay nói câu này với mọi người nè: " là nghiệp hay là phước là ở góc độ
nhìn"
Em
còn rất ít tuổi. Nên tĩnh tâm suy nghĩ thật kỹ nha.
Chị chia sẻ với em chút nha. Tuổi em còn nhỏ nên thông
thường chưa có cái nhìn và quyết định cho tương lai. Vì vậy như đa số các bạn
là nghe theo ý kiến Ba Mẹ gợi ý. Đó cũng là điều nên làm. Theo chị thì em nên tham
khảo ý kiến Ba Mẹ , và khi có ý kiến với trường đó. Em tự im lặng, nhìn vào cái
tâm của em. Xem cái tâm nó vui đến đâu. Nó muốn học và làm theo cái gì. Rồi
bước tiếp theo thì cân nhắc khả năng mình có thể vào được hay ko . Và cố gắng
ôn thi nha
Chuyện về Đạo. Đạo không phải chuyện ngày 1 ngày 2 là giải
quyết được ngay đâu em. Em cứ tu tập như em đang tập là được rồi. Lúc nào rảnh
rỗi thì nhấn ga thêm . Còn nếu mệt, đuối sức thì em có thể nghỉ đỡ mệt lại tập
tiếp. Làm sao để em hướng tới cái tập là một sự vui thích, một nơi yên bình cho
mỗi khi em rối trí, tập bằng cả con tim của mình đó em .
Sống ở đời , cái giỏi là phải biết cân bằng giữa đời và
đạo. Nhất là khi em còn rất trẻ tuổi. Không nên thiên về cái gì mà bỏ cái gì
cả.