Rắn Con: Nếu cô này tập
theo phương pháp an trú chánh niệm quán ngọn lửa để giết cái linh hồn trung hoa
kia, thì tại sao cô ta lại trở thành bình thường mà khắc khổ? Vì theo con thấy
giữa bản thân và những người xung quanh là ai tập cái này cũng đẹp lên, mắt to
ra và mặt rất sáng (có con trong đó hehehehe).
Tibu: Sau một thời
gian xa nhau thì cô Liên Xô lại xuất hiện và mặt có nhiều mụn và nét mặt già hơn,
khắc khổ hơn. Tibu hiểu là đây là một cuộc nội chiến một mất, một còn. Cô này
phải kiên cường chiến đấu ghê gớm lắm đây thì mới có được kết qủa như vậy! Khi
tu hành thì ai cũng tưởng rằng mình chưa bị ảnh hưởng hay là bị pha chế chuyện
gì hết! Đối với cái Đạo mình theo thì mình cứ nhắm mắt cho rằng mình còn
"Gin" (origine).
Nhưng
thực tế là mình bị pha lung tung thứ rồi. Trong trường hợp này là giao kèo đã được
ký rồi, và lần này thì mình xé bỏ! Khi rơi vào tình trạng này là cuộc nội chiến
bắt đầu:
Phe
ta phải ứng chiến 100%.
Canh
giặc 100%.
Và
dùng chiến thuật thà là oan còn hơn là lầm để chống lại tình trạng ngủ quên trên
chiến thắng! Và như vậy là 24 trên 24 và kéo dải không ngưng nghỉ! Dùng cách này
thì thông thường sân hận nó được dịp hoành hành nên tình thế căn thẳng, nét mặt
khắc khổ... Muốn chiến thắng và viết lại cái hợp đồng này cho có lợi về hướng mình
thì gian khổ ghê lắm lận... Ai đã từng qua biển một mình thì mới biết!
thaitu: Mấy thầy có cách
nào đừng làm hại ai hết không. Phật pháp từ bi, nếu giết hại một linh hồn nào đó
vì lợi ích riêng mình thì không nên. Nếu giúp đỡ cho họ tu tập hay sang một cảnh
giới khác thì điều này tốt hơn. Con vẫn thường tụng kinh hồi hướng cho họ, con
chỉ thắc mắc là tại sao họ nói không dùng tiếng người mà dùng tiếng gì con không
hiểu thôi, mọi
sinh
hoạt của con đều bình thường.
Tibu: Cái này là tùy ở
con mà thôi.
Con
nên hiểu là tuy bề ngoài thì nó có vẽ đẹp như vậy, nhưng bên trong cơ thể thì
không có ai nhường ai một tất đất nào cả!
Nói
cho rõ nè: Sán lải vào thì cơ thể nó tự động đào thải con vật đó ra, cho dù là
con ăn chay trường, giữ giới hay là không: Nó mà làm được (gọi là hết bệnh) thì
con cứ niệm Phật và tu thành công. Nó làm không được thì con thua cuộc! Hay là
con đi tìm thuốc để trục nó ra (gọi là uống thuốc chữa bệnh đó!).
Do
vậy mà Tibu nói là: Tùy ở con!
Từ
đó, ngay cả Phật Pháp cũng có ấn quyết, thần chú,... Ngay cả tư tưởng thì làm
sao mà một tu sĩ trứ danh lại bằng lòng chia chỗ cho tư tưởng bất thiện, để nó
có đất để chung sống với mình được?