vấn đề lợi mình, hay là hại người - Tibu

 

Về vấn đề lợi mình, hay là hại người, Đức Bổn Sư đã dạy tụi mình là:

1. Chuyện gì mà hại mình và hại cho người thì... nhất định không làm.
2. Chuyện gì mà hại mình và lợi cho người thì... cũng không làm.
3. Chuyện gì mà lợi mình nhưng hại người thì... không làm.
4. Chuyện gì mà lợi cho mình, và lợi cho người thì không những là nên làm, 
mà cứ thấy là làm, và làm hoài thôi.


Định là gì? - BMoon

 Chánh định hay là phương tiện

   1.   Định là gì?

Theo sách: Nó được gọi là định, samàdhi với nghĩa tập trung (samàdhàna). Tập trung là gì? Ðó là sự xoay quanh (àdhàna) của tâm và tâm sở một cách đều đặn (samam) và chánh đáng (sammà) vào một đối tượng DUY NHẤT. Bởi vậy, đấy là trạng thái nhờ đó tâm và tâm sở ở trong tình trạng quân bình, chánh đáng, và đặt để hết vào một đối tượng duy nhứt, không phân tán hay xao lãng.

Theo ngôn từ bình dân: Hãy tưởng tượng từ Ajina bắn ra một viên đạn. Anh bắn 100 lần, 100 lần viên đạn đó trúng hồng tâm -> Đó là Định
Và hãy tưởng tượng: Ở trường bắn súng có những tấm bia với khoảng cách khác nhau, 10m,20m, 30m… Vậy thì: nếu anh bắn trúng hồng tâm ở các khoảng cách khác nhau-> Đó chính là độ sâu, là các cấp bậc của Định ( Tầng thiền)

2.   Tại sao cần có định?
-   Từ thực tế, chúng ta đều thấy: bất cứ một vị bác học  tài ba nào tìm ra Một Định Luật, bất kì môt vị danh nhân nào để lại công trình vĩ đại -> Vị đó phải có Định mạnh trước. Họ đã bỏ hàng giờ, quên ăn quên ngủ say mê nhìn vào từng công thức, từng sự kiện để tìm ra một Lý thuyết chung nhất. Và có 1 điểm chung, họ luôn đặt đề tài và óc suy nghĩ ra trước mặt để mường tượng ( visualize) cái vấn đề họ đang đào sâu nghiên cứu.  Lúc này, Cái vấn đề họ đang nghiên cứu chính là đề mục, mục đính của họ chính là Sáng tạo ra những công trình mới-> Họ là thiền sư trong chính lĩnh vực họ đang làm.
-   Với Thầy Thích Ca, bản thân được miêu tả trong kinh sách là một người giỏi trong tất cả các hoạt động. Ngay cả khi đi  thử nghiệm các nhóm tu khác nhau thời bấy giờ, Thầy đều đi qua rất nhanh -> Đây là một vị về Tâm lực là Rất mạnh. Và Vị ấy đã vào Đạo bằng con đường Quán 12 nhân duyên ( là con đường rất khó bởi chỉ có 1 người thiện xảo trong việc điều tâm mới làm được mà thôi)
-       Với việc học nói chung, học sinh đều cần nhìn cái hình ảnh trước mặt thì mới Hiểu được thầy cô giáo nói gì.
-   Bơi thế, đối với người học Phật, chúng ta cũng đi theo một cách thức tương tự
-   Xem thêm: Genius https://www.youtube.com/watch?v=40yqDWiEr_g


3.   Phân loại Định theo các nhóm đề mục





a.   Nhóm đề mục hstd sử dụng ( Nước, Lửa, Mặt trăng, Mặt trời, Chấm đỏ…-> Tựu chung là nhóm đề mục có màu sắc, ánh sáng)
- Cách thức: Quán
-Mục đích: Tác động thẳng trực tiếp vào vi tế tâm và đa năng trong mục đích. Gói thêm Tư Tưởng vào ( Khổ, vô thường, vô ngã), nó sẽ trở thành mục đích Quán.
-Mức độ đinh: Tập trung vào đề mục đằng trước mặt, 100 lần chỉ làm đúng 1 vị trí như đang bắn súng -> Tư tưởng đi theo đường thẳng, cố định duy nhất vào 1 vị trí -> nhóm đề mục chúng ta đang làm sẽ giúp người tập có Định ( Hay sự tập trung) nhanh nhất bởi vì nó huấn luyện cho cái Não chỉ làm 1 việc, lặp đi lặp lại theo phương Thẳng mà thôi.

b.   Nhóm đề mục Quán Hơi Thở (Thiền Nam Tông), Quán Giác trên Hành Động( Thân Hành Niệm)
-   Cách thức: Quán
-   Mục đích: Xác định điểm đầu-cuối rõ ràng; có lợi cho người muốn tinh lọc sự vận hành của Tâm.
-   Mức độ định: Trung Bình. Nhìn bảng vẽ phía trên: Đề mục đi theo một góc toạ độ lặp đi lặp lại, ban đầu là góc rộng, sau đó nó thu nhỏ góc lại cho đến khi góc đó khép lại thành 1 điểm. Do đó, khi lướt qua cách thực hành, chúng ta sẽ thấy: Định Lực xây dựng từ một Góc Quét hay 1 đoạn thẳng, Quét Hoài cho đến khi nó thu hẹp lại thành 1 cái Điểm và Rồi Từ cái Điểm đó mới làm tiếp -> Vậy: Với một người mới xịt ra hơi đằng trước mặt thì lấy gì Định mà làm nổi Một Góc Rộng rồi Thu Hẹp thành 1 điểm? Một VD khác để minh hoạ rõ hơn: Khi Tâm rà radar trên 1 khoảng trống, cái máy có tính năng tốt thi nó rò ra được mục tiêu. Còn cái máy công nghệ dở ẹc thì khả năng nó rò ra mục tiêu có cao không?  

c.   Nhóm đề mục quán vô thường ( Bất tịnh trong vật thực, bất tịnh trong cơ thể với phân loại Móng, Da, Gân, Thịt, Tóc, Đờm, Máu, Mủ…; Quán một cái thân thối rứa qua cac giai đoạn phân rã)
-   Cách thức: Quán
-   Mục đích: Giảm tham dục
-   Mức độ định: Thấp do Các Đối Tượng dùng làm đề mục sẽ thay đổi liên tục trước mắt, không có tính chất Duy Nhất nên trái ngược với Định nghĩa ban đầu về Định
d.   Nhóm đề mục Quán Từ Bi Hỷ Xả ( Lấy một hoặc nhiều đối tượng , cho thành 3D rồi quán từ, bi, hỷ, xả trên đối tượng đó)
- Cách thức: Quán
- Mục đích: Giảm Sân, Giảm Si, mở rộng Tâm
- Định: Thấp vì thay đổi đối tượng và không là Duy Nhất

e.   Nhóm đề mục tuỳ niệm ( Niệm Danh Hiệu Phật, Pháp Tăng, Ca ngợi công Đức Chư Phật)
-   Cách thức: Niệm bằng miệng
-   Mục đích: Ca ngợi và nhắc nhở người niệm về Cái Ân và Các Đức Tính Tốt của Chư Phật, Pháp, Tăng
-   Định: Đây là nhóm đề mục mang lại Định Lực THẤP NHẤT vì Phát Xuất bằng Miệng, tạo Âm Thanh đi qua Hai Tai vào Não Bộ rồi Não Bộ mới từ đó Mường Tượng Hoăc Không Mường Tượng ra trước mặt. Quan sát trên 1 đứa trẻ học ngôn ngư mới, cứ bật băng nghe liên tục thì đến 1 lúc chúng sẽ nói được y như người bản địa. Nghĩa là phương pháp này tác động vào khả năng ghi nhớ của Não, chứ không tác động vào khả năng Tư Duy. Đây là Cách làm trái ngược hẳn với mô hình học tập áp dụng trên tất cả các mặt đời sống nói chung chứ không riêng gì trong Đạo.

g.   Nhóm đề mục Thiền Đuổi Bắt ( Tra cứu trong sách chính thống thì Đây là nhóm đề mục không được nhắc đến, tuy vậy vì nó vẫn được sử dụng như 1 phương pháp Quán nên sẽ đề cập tới luôn)
-   Cách thức: Quán
-   Mục đích: Nhận biết tâm, nghĩa là cứ ngồi nhìn xem cái Tâm mình nó đang nghĩ gì và vọng cái gì.
-   Định: Lơ mơ như cây đèn mờ. Nếu coi cái Tâm như đứa trẻ mình đang nuôi lớn, nó còn non nớt lắm thì sẽ hiểu rõ hơn. Khi 1 đứa trẻ còn bé, người làm cha làm mẹ tất nhiên phải có nhiệm vụ hướng cho nó làm cái hay, cái đẹp; lắm khi môi trường sống quá ác, xấu thì phải chuyển con mình đi chỗ khác. Ấy vậy mà với phương pháp Thiền Đuổi Bắt như trên, chúng ta sẽ thấy đây là cách thức Để cho con mình tự sinh, tự diệt, và chẳng có định hướng cho nó làm người tốt. Đương nhiên, với 1 đứa trẻ đủ khôn, nhiều phước báu; khả năng nó sẽ thành 1 bậc Kì Tài cũng có; nhưng xét trên mặt bằng chung, khả năng nó ăn chơi đàn đúm với đám bạn xấu chiếm 99.99%. Vấn đề cho nó trải nghiệm chỉ xảy ra khi Nó đã đủ cứng cáp và hiểu biết mà thôi.  

Kết luận: Với bảng phân tích phía trên, chúng ta phần nào hiểu được những Cách Thức Thực Hành và lợi ích của từng nhóm đề mục. Trên phương diện về Định, chúng ta đi đến kết luận rằng: Nhóm đề mục mà hstd đề xuất là nhóm đề mục nhanh nhất giúp người tập có Định. Và nếu ở đây anh làm không có ra được thì qua các phương pháp khác, cái khả năng anh có Định cũng vô cùng khó. Và cái cho là Tuệ khi đoc sách chỉ là cái Đọc mà mình biết, chứ không có tính chất TỰ ở trong.
-   Không chỉ có vậy, bởi thói quen đưa mọi thứ ra trước mặt để quan sát, về sau này khi đã có Định vững mạnh; thói quen này sẽ giúp ích rất nhiều trong vấn đề quán sát.
-   Và vì là nhanh nhất, sẽ có những cú cua sát sườn mà người tập cần nhất thiết lưu ý.

4. Phân loại Định theo tính chất Chánh, Tà




Nếu đã có Định đi lên, tất có Định đi xuống. Định đi lên dựa trên tính chất Hướng Thiện của nó. Định đi xuống là Định có tính chất Sân Hận, Ganh Ghét, Đố Kị. Một ví dụ lặp đi lặp lại về tính nguy hiểm của ĐỊNH khi nó mang tính chất Tà, chính là Đề Bà Đạt Đa. Nói về Định, ông là người có Định Thâm Sâu. Nói về Ghanh Ghét, ông là người Ghanh Ghét Đức Phật số một.
Bởi vây, bất kể có tu theo nhóm đề mục nào , những GHI CHÚ luôn luôn phải nhắc nhở trong đầu:
-   Mục đích Tu: Giải Thoát
-   Khi Tham: Quay lại vô thường
-   Khi Sân: Quay lại Từ,  Bi, Hỷ, Xả
-   Và: Khi thấy Nguy Hiểm trong chính cái Định của mình, LẬP TỨC quay về SÁM HỐI
5.   Khúc cua nguy hiểm:
Nắm nằm lòng 2 giới sau đây, Người Tập nhất định sẽ cua qua được những khúc cua nguy hiểm
-   Có hiếu: Ít nhất mình không Vô ơn với chính người đã sinh ra mình,thì mình có tư cách để Tu được. Biến thể: Coi Cha Mẹ là CỦA TÔI ( Sẽ bàn sau trong bài Tự Ngã)
-   Ăn ngay nói thật: Thật 100% thì cái nhìn thấy sẽ đúng 100%. Lưu ý:

*Nếu đã sai lệch ngay từ cái nền ban đầu, về sau những gì Quan Sát và Nhìn thấy sẽ bị bóp méo bới cái Tưởng do chính Mình tạo nên.

*Nếu không có bàn luận về Pháp với những Thiện Tri Thức, Nhân quả sẽ là: Khi đã có định lực mạnh, góc nhìn sẽ mang tính chất Phiến diện và lệch hẳn về 1 phía chứ không thể nhìn tổng quát cho được, bởi vì ngay từ đầu mình đã không cởi mở thì cái Nhìn cũng chỉ có 1 chiều mà thôi

Bia rượu phá đề mục lắm nha các bạn, không nên thử lửa.

 Brightmoon:

Có cái bí quyết này hay( do được nghe lại) chia sẻ với bạn RC và mọi người.

Bối cánh:Mình nhất quyết từ chối, nhưng sợ người khác buồn.
Xử lý:  Lần sau uống tí xong rồi giả vờ bị dị ứng, gãi người ầm ĩ, kêu ầm ĩ

( Ai có máu mặt hơn thì trc đó bắt con sâu róm bỏ vào túi, đến khi uống rượu xong thì thả sâu róm vào người tạo dị ứng  Grin Grin Grin - ý của BM). Đảm bảo lần sau má nuôi hết mời mà cũng hết buồn, lôi nước ngọt ra mời liền.  Hi hi...     Roll Eyes Roll Eyes Roll Eyes  

Bia rượu phá đề mục lắm nha các bạn, không nên thử lửa.

BM

Dùng Trí Thông Minh Hại Người - Biên tập

 Dùng Trí Thông Minh Hại Người - Biên tập


Link Pháp âmhttps://www.hoasentrenda.com/smf/index.php?topic=20066.0

Chị Vy: Thầy ơi, con hỏi câu này: trước đây Thầy có nói ở nhà chị Dung, Thầy nói về dùng trí thông minh để hại người. Mà chỉ làm mất cái thâu âm đó rồi, bây giờ Thầy nói lại cái vụ đó đi. Sẵn hôm vừa rồi Thầy cũng đã nói một góc của dùng trí thông minh để giết người ta, giờ còn cái gì nữa ngoài cái hôm vừa rồi mình mới nói không?

Thầy Tibu: Không, thiệt ra hễ mình đã là thượng phong, thường thường đánh cờ tướng là thấy rõ lắm, mình đã đầy đủ tướng, sĩ, tượng, mà mình nằm ở trong cái thế mình giết được con tướng đó là mình cứ nhào vô mình giết nó thôi, đúng không?

Chị Vy: Dạ

Thầy Tibu: Đó, đánh cờ tướng là vậy. Trên nguyên tắc là đánh vậy, đánh cờ tướng là đánh vậy. Còn nếu mình đánh thua thì mình kiếm cách mình đỡ, mình né, mình làm gì đó mình làm. Nhưng mà khi mình đã thấy nó đúng là nó nằm trong cái thế mình giết nó rồi, là mình tới mình giết nó liền. Mình đi vài nước là mình giết nó. Đó, nó vậy đó.

Cái đó là đánh cờ tướng, còn con người của mình nó có những cái thế mình cũng phải suy nghĩ cho kĩ để mình giết nó, hay là mình tha nó. Có những cái lúc mà mình tha thì nó lại được, nên chuyện. Còn có những lúc mình giết thì nó nên chuyện.

Thành ra có những cái lúc mà mình tha, thì hầu hết những cái lúc nhân quả mà mình tha, hầu hết là mình đều lãnh thẹo ngay lúc đó liền, là tức là nó kêu mình ngu:
_  Ngu! Tại sao mà tha? Tại sao mà cái thế thắng như vậy, rồi mày còn tha nó là sao?

Đó, có những thằng nó vậy, nó chửi mình. Nhưng mà nếu nói về nhân quả thì hầu hết những cái lúc mà mình tha, là sau này có những lúc mình bí, mình nghĩ ra được cái giải pháp. Mình nghĩ ra được giải pháp là do mình tha người ta đó.

Thì khi mà mình tha, tức là cái óc của mình nó chọn một cái giải pháp mở đường cho người ta chạy. Mình mở đường cho người ta chạy, chứ không phải mình dí nó. Thành ra là cái nghiệp quả của nó, nghiệp quả của mình, khi mà mình tu mình lại thấy rất là rõ. Tới khi mà mình tu là nó dí, nó chặn lại. Ác nghiệp mà, nó chặn. Nó chặn lại, thì mình né cái này, mình né cái kia để mình tiến. Nhưng mà có nhiều người nó nghẹt, kẹt cứng luôn. Mình hết luôn, chỉ có ngồi đó thôi, ngồi thôi.

Thì lúc kẹt cứng như vậy thì là tu, người ta kêu:
_  Sám hối! Sám hối đi! Sám hối đi! Bỏ hết, về sám hối đi!

Sám hối một thời gian, chết thì chết, nhưng mà có người sám hối một thời gian sau, họ như là có một cái con đường khác, họ đi, họ thóat được, họ đi được.

Thành ra là bao nhiêu kinh nghiệm xương máu của mấy cái thằng chỉ đường, nó nói rằng:
_  Hễ mà đã bế tắc rồi là lo sám hối!

Đừng có kèn cựa cái thằng sám hối! Ai mà kèn cựa sám hối, nói:
_  Trời đất ơi, làm cái chuyện này!? Ngồi sám hối làm cái gì!?

Ừ, cái đó là cái giải pháp cuối cùng, và cái giải pháp coi như là để chuẩn bị những giải pháp sắp tới, tương lai đó. Mà mình kèn cựa nó một cái là nó tắt luôn. Nó tắt luôn!

Thành ra sám hối là cái giống như là dầu mà nó bôi trơn vậy, dầu bôi trơn. Đến khi mà mình lấy cái này mình nhét vô cái kia, mà mình thấy nó cứng quá, thì mình bỏ dầu vô, mình đẩy một phát là nó trơn, nó chạy được. Thì cái thằng sám hối là dầu, dầu nhớt.

Thành thử khi mà mình bỏ một cái cơ hội làm bàn, có nghĩa là mình sẽ giết thằng đó, hay là mình sẽ thắng nó, hay là mình sẽ chơi nó cho nó sợ luôn. Nhưng mà mình ngồi mình nghĩ:
_  Thôi, vậy đủ rồi. Không chơi nữa.

Mình chơi sang với nó, ví dụ vậy. Mình chơi sang với nó, thì cái phản ứng trong gia đình là nó kêu chứ:
_  Tại sao mày ngu quá vậy.

Nhưng mà khi mà được, là nó hanh thông tùm lum luôn. Mà đề cử một ví dụ của Má ông thầy. Má ông thầy đi mượn nợ giùm người ta. Nói:
_  Trời ơi, đã nghèo rồi còn mắc nợ, mượn giùm người ta nữa! Cái đó cái chuyện kì không? Rồi bà nào bả trả thì bả trả, bả không trả là ổng ôm luôn. Bả nợ chồng chất luôn.

Thì cũng có trường hợp đó chứ không phải không. Thành ra khi mà đụng vô cái chuyện mượn nợ giùm là cả gia đình có suy nghĩ, là nó kêu:
_  Êêê, sao kì vậy, sao kì vậy? Hết chuyện chơi mà mượn nợ giùm?

Nhưng mà Má thì Má nói một câu kì lắm, Má nói rằng là:
_  Người ta ăn thì mình còn.

Cái đó mới độc chứ. Bà Già bả không có biết chữ nha, mà bà nói rằng:
Người ta ăn thì mình còn, mà mình ăn là nó hết.

Thành ra bả cứ hễ có dịp, chứ không phải lúc nào bả cũng làm cái kiểu bố thí người ta đâu, không có đâu, bả nhắm làm được là bả làm. Thì khi mà bả giữ cái cách… Bà đó nói lại là bả không có học nghe. Bả không có học. Thành ra bả nói rằng là:
_  Người ta ăn thì mình còn, còn mình ăn là nó hết.

Thành ra khi mà bả làm như vậy cuối đời bả luôn mà, thì chị Phương chỉ trả một cú, là mới thấy dễ sợ thiệt. Có người làm được cái chuyện đó. Có một cái người lạ hoắc, bà đó bả có quyền bả nói chứ:
_  Con nói thiệt với Má chứ, con thương Má lắm, nhưng mà Má làm như vậy con không có tiền con trả được Má đâu.
Nhưng mà cô dâu cổ nói chứ:
_  Không có. Cái này không sao. Được mà anh.

Nói với anh Lộc: “Được mà anh” rồi là trả thôi, trả hết. Trả hết thì mới thấy rằng là: cả một cuộc đời từ nhỏ cho tới lớn lên là bị khổ, khó hoài, khó khăn hoài. Tới khi mà chị Phương chỉ trả rồi, là năm 1973, 1974 gì đó, thì thằng Tibu nó có nghe Má nó hát.

Sau này nó giỏi rồi rồi, nó ngồi nó coi coi bao nhiêu lần Bà Già hát – có một lần đó thôi. Một đời người chỉ có một lần hát thôi. Dễ sợ chưa: một lần bả hát! Dễ nể chưa! Dễ nể chưa! Một con người mà coi như là không có học. Không có học nha. Không có học, mà thích học lắm. Con cái mà học là bả kêu:
_  Ừ, rồi, rồi, được rồi!

Là bả đi mượn. Bả đi mượn nợ. Bả đi mượn bạn bè gì đó. Bả mượn, bả đem về, đưa tiền cho con học. Bả nói chứ:
_  Làm cái gì thì làm, chứ mấy tụi bay phải học. Chứ mấy tụi bay mà không có học là mấy tụi bay cực lắm. Tao không có muốn mấy tụi bay rơi vào cái tình trạng đó.

Thì sau này mình lớn lên rồi mình mới biết là Bà Già bả không biết đọc, bả không biết viết. Bả  không có biết đọc, bả không có biết viết, nhưng mà cái ý chí của bả thì dễ sợ lắm. Khi mà bả gần chết rồi đó, năm 1971, 1972, 1973, 1974 gì đó, lúc đó bả mới nói:
_  Tao không biết đọc.

Thì mình chơi với Má mà, nghe Bà Già nói là:
_  Tao không biết đọc. Thành ra là tao sẽ đi chép kinh.

Thì bả lấy quyển kinh Pháp Hoa ra, bả tự bả chép. Bả nắn nót bả chép. Bả chép một ngày một chút, một ngày một chút. Bả chép nhiều lắm, chắc là nguyên một cái quyển lịch Tam Tông Miếu bự. Bả chép… rồi cái đó đốt quăng đi, không biết ai đó. Cái đó là một bảo vật luôn. Mà bả chép chữ rất là đều, mà đẹp nha. Bả chép từ từ, từ từ vậy.

Bả nói rằng:
_  Mình phải làm sao thì làm chứ, mình phải học, để rồi mình lên trên mình gặp Ông Phật mình viết.

Bả nghĩ vậy đó: gặp Ông Phật để mà viết. Chứ còn không có biết viết thì làm sao nói chuyện gì được với ổng? – Đó, bả vậy đó.

Thì con người của bả nó đơn giản lắm nha. Sau này mình mới coi lại: rõ ràng là bả chỉ có hát có một lần thôi. Bà Già hát có một lần thôi, hay không? Mà mình nghe cái bài bả hát, bả:” Hử hử hử hử…” một khúc thôi, không phải là lúc nào cũng hát đâu, một đoạn mà cái lỗ tai mình nghe. Thế là mình chơi, bả hát. Mình cứ ngồi mình dòm bả, mình nhỏ mà.

Mình dòm bả:
_  Má mình hát ta?
Rồi ngồi yên vậy thôi. Bả: “Hử hử hử hử…” vậy đó. Bả: “Hử hử hử…” dài lắm. Bả hát cái gì mình không biết. Bả hát xong bài đó.

Thì khi mình ngồi mình coi lại trong nhà thôi, chứ không có coi ai hết: thì những cái lúc mình bí nè, cuộc đời nó làm cho những ông anh mình bí, nhiều chuyện bí, thì té ra khi mình làm một chủ xị… cái này là mình thấy rõ nè: khi mình làm chủ xị, mà mình nới tay, mình nới tay cho nghiệp quả nó một chút, là con cái của mình đẹp luôn. Hahaha, hay vậy đó. Hay không? Tức là mình làm việc thì mình làm việc…

Chị Vy: Mình làm chủ xị mà mình nới tay cho nghiệp quả.

Thầy Tibu: Ừ. Mà bây giờ mình có một cái việc, thay vì mình siết bù lon lại, mình dành lại quyền lợi của mình, thì thay vì cái thế đó là cái thế đúng đó, tức là con tướng đã đứng đó rồi là mình lấy con cờ đập con tướng đó, mình chiếu bí nó chết luôn đó, mình giết cho nó chết đó, thì mình nới tay nó. Mình thấy rõ là mình ăn rồi đó, nhưng mà mình làm một cái nước nào đó để cho cái thằng kia nó còn sống dai hơn một chút, mình nới tay nó.

Nếu mà mình là chủ gia đình, thì những đứa con cái của mình nó bị kẹt, là tự nhiên tới một lúc nó nhả. Hay lắm, tự động nó hanh thông, nó ở đâu nó tới. Tự nhiên cái con đó thay vì là con cái mình bị này bị nọ, mấy cái đó nó không có, hay vậy đó.

Thành ra cái đó là cái mà mình ngồi mình coi lại, mình mới biết được. Không phải nhiều, nhưng mà có sự kiện đó xảy ra. Chứ không phải mình làm một cái là được liền đâu, không có đâu, không có. 
Nhưng mà khi mình có khuynh hướng mình nhả cái nhân quả của mình đối với một cái sự việc nào đó, mà mình làm ngu đi, mình ngu, mình chơi ngu. Khi mình ngu một chút xíu thôi, là con cái của mình nó hưởng cái đó. Hay không?

Cái đó là cái mà không biết được đâu. Nhưng mà nhờ mấy cái dụng cụ của Phật giáo, thành ra là mình ngồi mình coi, thì nó có cái hiện tượng đó. Nhưng mà không có làm nhiều. Nó được ít thôi chứ không có được nhiều đâu, không phải làm một cái là được liền đâu, không có. Nó được một cái vậy đó.

 Tự nhiên cái linh tính, thiên tính của mình nó nói:
_  Thôi, nhả đi. Thôi, nhường nó đi. Thôi, hay là gì đó….
Mình nhả nó, mình nhường nó, mình làm dễ dãi nó đi, mình bôi trơn nó một cái, là con cái của mình nó tự nhiên nó sung sướng, nó hưởng được cái quả đó, thấy không. Cái đó phải để ý. Cái đó phải để ý! Không có thì thôi, nhưng mà có thì mình phải hiểu rằng:
_  Ô, lâu lâu mình chơi sang một cái đi.

Không phải chơi sang, chơi mà coi như là gì đâu, một cái nghi lễ rầm rầm rộ rộ đâu, không có. Cái này nó chỉ là cái tiểu tiết thôi. Nó tiểu tiết thôi, chứ nó không có lớn đâu. Thành ra cái nhân quả khi mà mình chọn, mình giữ một cái chọn mình siết bù lon người ta, hoặc là một việc nhả ra, cái nếu mà mình làm mình thấy sướng, mình nhả được mà mình thấy sướng, là con cái mình (hưởng).

Còn mình nhả mà mình thấy nó chả sướng gì hết, sao mà nó cứ đì đì đì đì, thì mình biết rằng: ồ, thôi, thì cũng được. Không được gì hết nhưng mà thôi cũng được, kệ nó, để cho người ta dễ dàng chút, thì cũng được. Nhưng mà khi mình nhả một cái, mình cũng vui vui trong bụng, vui vui giống như đề mục nó ra mà vui vui, vui vui, là rồi, là dính chấu. Con cái mình dính chấu.

Thành ra mình là chủ gia đình mà. Chủ gia đình thì có một cái quyền năng lật bên này, lật bên kia. Không phải lúc nào cũng làm được, nhưng mà có những lúc trước khi mình làm cái đó thì tự nhiên vui trong bụng, là mình cứ làm.

Đừng có thừa thế xông lên mà mình làm nó quá đi, nó lại không đúng, phải không? Mình phải biết chừng mực. Chừng mực cũng giống như là hơi thở: anh hít vô, thơm thì thơm. Nhưng mà anh hít, anh không thèm thở luôn, là anh chết. Tới phiên anh, anh chết. Thành ra là anh hít thở cũng phải bình thường. Thì cái đó là mình cân đong thôi, mình cân đong đo đếm cái phước báu của mình. Thì tự nhiên vậy.
 
Đó, rồi đó. Vậy là hỏi tới hỏi lui vì cái đó đó.

Chị Vy: Còn gì nữa không Thầy? Thầy nói vậy còn gì nữa không Thầy?

Nguyên nhân gây ra bệnh tật

 Tue, Jul 12, 2011 11:23:23 AM

Độ Tử và lên A Di Đà

Con chào thầy.
 
Như đã nói chuyện với thầy, con xin được kể lại chi tiết hơn về tình hình tu tập của con.
1.     Độ tử: Con đã làm độ tử hệ gia phả nhà chú Minh và một nhà người quen.
Đối với TH nhà chú Minh con độ:
-         Người ở cõi Trung giới( tầm 350 người): Con hỏi họ có muốn lên A Di Đà ko. Họ đồng ý liền. con cầm chày đánh rồi liền sau đó là con gói họ lên cõi A Di Đà
-         Người ở cõi ngạ quỉ: Ngai QTA chi cho con nhay vao vuc xoay mau vang va lien tuc danh chay. Con hỏi họ có nguyện vọng ji? Họ nói muốn làm người. Con nói là họ làm ngạ quỉ là gây nhiều nghiệp ác, h thì làm sao mà làm người dc. H họ muốn thì con đưa hộ lên A Di Đà nhờ ngài che chở rồi sau đó thì họ sẽ tự động tu tập, nhập thai biết, xuất thai biết. Nói xong thì họ đổng ý đi.
Chú Minh kiểm tra thì lúc này con đã độ xong 80%. Vào buổi công phu sau, con tìm lại những người chưa đi hỏi họ thì họ nói quyến luyến ng thân, đi rồi ko gặp lại dc nên họ không đi. Con khuyên họ lên rồi sau đó quay lại giúp người thân, họ đồng ý.
 
Buổi sau đó nữa con lên và nhắc những người con độ tập theo chánh định. Lúc đầu cái hoa sen của họ héo khô. Con nhắc họ qui trình tập xong thì thấy đằng trc mặt hoa sen đều có chấm đỏ và liền sau đó là những bông sen này bay lên cao hơn. Có một b.sen bị rơi xuống, con xuống hỏi thì đó là một đứa bé nhớ ba mẹ, nó ko tập được. Con bảo nó cố gắng rồi về độ cho ba mẹ, nó đồng ý và bông sen liền sau đó bay lên cao.
2.     Độ sinh: Con xin ngài QTA cho con học châm cứu. Liền sau đó trc mặt con là một ông râu trắng, áo trắng, tóc trắng đến chỉ con học hệ kinh mạch. Nó phân thành những rải trắng sang, nhìn thấy nôi tạng và 2 bán cầu não. Ở giữa 2 bán cầu não là có một viên màu sang trắng, thu hút từ trường từ phía bên ngoài và quyết định xem hệ kinh mạch của mình có được tốt hay không. Con có hỏi ông nguyên nhân gây ra bệnh tật thì ông liền nói con nghe.
 
- Bệnh tim: Đa nghi, chia rẽ làm người khác nghi ngờ
- Bệnh gan: Nóng giận
- Bệnh thận: Kiếp trc gây ô nhiễm xung quanh khiến người sống xung quanh sinh bệnh, nay chính bộ máy lọc của cơ thể của mình cũng ko hoạt động nổi, khiến cho cơ thể mình cũng bị ô nhiễm
- Bệnh tử cung: Kiếp trc phá hoại hạnh phúc gia đình ng ta, chia rẽ cha me- con cái, nay mình chịu quả khó khăn đường sinh nở.
 
Sau khi học xong con hỏi ông ở cung trời nào. Ông nói ở cõi Vô Ưu. Con cảm tạ ông thì liền sau đó thấy cái sừng của ông dài ra, và ông chạy nhảy lung tung vậy đó. He he...
3.     Xin ấn chứng: Con lên cõi A Di Đà, cúi lạy Ngài và xin Ngài ấn chứng. Liền sau đó bông sen của con được nâng lên ngang thân Ngài, đối diện với bàn tay đang đưa thẳng ra đối diện trc mặt con. Bàn tay ngài phát sang và trong đó có chữ Vạn. Chữ đó chùm vào người con và thu lại trc ngực. Con hỏi Ngài chữ có to không. Ngài nói Có, to lắm. Ngài nói từ nay con là học trò của Ngài, có chữ Vạn và bông sen thì con đi cũng an toàn hơn. Con xin Ngài mai này con kéo bạn con( Bồ Đề) lên xin Ngài thêm một chữ nữa nhé, Ngài đống ý và nói chỉ cần là ng tu hiền lành thì được. Con hỏi Ngài về thầy, Ngài nói thầy là một Bồ Tát trứ danh. Con xin Ngài cho thầy sức khỏe để thầy chỉ dạy dc nhiều điều cho các học trò. Sau khi làm xong con xả và cảm thấy đói, ăn nhiều hơn bình thường.
4.     Cột phước báu: Sau khi làm độ tử với hệ gia phả nhà chú Minh, con vào đàn pháp QTA và hỏi Ngài chỉ số phước báu của con thì hien ra một cột dọc được chia thành 20 vạch( con đếm dc), vạch thấp nhất tượng trưng cho tình trạng phước báu lúc trc khi độ tử và cột cao nhất là sau khi độ tử xong
5.     Độ hệ thống hộ pháp:
Con xem hệ hộ pháp của con gồm có:
-         Một con rắn dọc đen và xanh, dài và đầu nó có nhiều vẩy màu hồng
-         Chim to kiểu đai bàng
-         Một ông hộ pháp mặt phượng
-         Một ông nhiều lông như vượn, mắt đỏ, màu thổi ra lửa
 
3 ông đầu con nói độ lên A Di Đà thì đống ý. Lúc chuân bị độ con có nói lời cảm tạ họ , cúi đầu lạy họ và chia tay. Lúc đó thấy cảm động, buồn và cảm giác như nước mắt chảy ra. Trường hợp này chưa từng xảy ra với những người con từng độ tử
 
Ông cuối cùng lông lá thì ông nói muốn ở lại để hộ trì ng tu là con vì con là người hiền.
Con mong Thầy kiểm tra từng phần giúp con xem độ chính xác là bao nhiều?
Có phải điều chỉnh ji Thầy cho con biết ạ.

Con
BM

Bồ Tát Mặt Trời hay Bồ Tát Hào Quang

Trích dẫn từ: brightmoon00 trong Tháng Mười Một 12, 2009, 10:12:13 AM

Bé hạt tiêu ơi, thế ngoài mặt trăng ra thì bé có chu du đến các hành tinh khác không? Ví dụ như là mặt trời, sao hỏa, sao kim...? Ở đó có đẹp như trên mặt trăng không? Có một vị thiên thần nào đó trên những hành tinh đó không

BHT: Ông Mặt Trời! hay còn gọi Bồ Tát Mặt Trời hay Bồ Tát Hào Quang!

Khi con biết về Chị Hằng rồi thì con lại muốn biết về Ông Mặt Trời!
Thế là con đi tìm hiểu Ông Mặt Trời là ai?

Con đi qua Mặt Trời. Lần này thì con biết mình có cái Xe bằng Hoa Sen rồi, nên con dùng nó để chở con đi chơi! híhí.
Con dùng cái Hoa Sen, con chui vào cái Hoa Sen rồi con nói với cái Hoa Sen là: "Hoa Sen à, con muốn lên thăm Ông Mặt Trời".

Thế là cái Hoa Sen trùm con và gói vào một tư thế thật chặt và lao đi với vận tốc kinh hồn … nhanh còn hơn vận tốc của ánh sáng nữa thì con đã có mặt tại Mặt Trời …

Khi con lên đó thì con gặp những Người Hành Tinh của Mặt Trời, con không biết gọi sao cho đúng nên tạm gọi họ là như vậy!

Lúc họ nhìn thấy con trùm Hoa Sen lên đó thì họ rất là ngạc nhiên tròn xoe cặp mắt mà bật ra tiếng: Ôôôộ …và  Aaaa …
Và họ rờ thử vào cái Hoa Sen của con vì nó lạ mắt với họ quá! Cánh Hoa Sen có màu Hồng ở phía dưới cái  gần đài và đi lần về đầu cánh Hoa thì có màu Trắng …
Mọi vật ở trên Mặt Trời đều mang một màu vàng chói sáng từ lợt cho đến đậm thì cũng toàn là vàng và vàng mà thôi, vàng cam, vàng đỏ, vàng xanh …v v v... trong cái ánh vàng nó trộn lẫn những sắc màu đó, nhưng màu chính vẫn là vàng cho dù nó có ánh lên sắc màu gì thì hào quang vẫn màu vàng là thấy rõ nhất!

Nên khi họ nhìn thấy cái Hoa Sen kỳ lạ của con mang một màu sắc khác quắc cái màu mà từ trước tới giờ họ chưa hề một lần được thấy nơi đây …!

Nên làm họ tò mò rờ thử vào cho biết nó là cái gì? thì họ liền rụt tay lại vì trong Hoa Sen lại mang cái hơi ấm của người Hành Tinh từ Trái Đất lên, đó là một "thứ nóng" mà họ không sao chịu được, nên xém chút là họ đã liệng cái Hoa Sen của con vì nó nóng như muốn làm phỏng tay họ, nhưng mà lại rất thoải mái và dễ chịu đối với con! hihi.
Lúc đó họ liền rụt tay lại mà la lên: Uuuu….! tại vì họ không quen với cái nóng đó!
Và họ định dùng cái "phép thuật" của họ để làm tiêu tùng cái Hoa Sen của con.
Họ muốn dùng phép thuật của họ biến nó thành cái Hoa Sen lạnh băng như nước đá  giống như trên xứ sở của họ! hihi.

Thấy vậy con liền la lên: Không! .. , Không… ! không… ! đừng có  làm biến dạng nó đi, đừng có làm cho nó lạnh như băng hàn! nó là của con mà!
Con không phải là cư dân ở trên này đâu, con chỉ là người đến đây tham quan chỗ này của các Vị thôi .. Xin đừng làm hư đồ của con đi! …Lúc đó họ mới không hủy nó đi!.
Khi đó thì họ cho con mượn một bộ áo quần ấm để mặc cho khách đến tham quan và lúc đó thì họ mới tiếp xúc được với mình … Họ thì không cần dùng đến những thứ áo quần này, mà nó chỉ để dùng trong những trường hợp đặc biệt.
Áo quần đó hình như chỉ dùng cho những người nào muốn vào thăm xứ sở của họ mới dùng tới thôi.

Đó là những cư dân sống trên Mặt Trời, nhưng lại là những người có một thân thể rất là lạnh … họ không chịu được sự nóng và luôn luôn lấy cái nóng trong người ra để giữ vào một quả tròn lớn mà chúng ta gọi cái đó là Mặt Trời!

Năng lượng và Sức Nóng (Nhiệt độ) là điều duy nhất đã làm cho người ở Hành Tinh Trái Đất nhìn thấy và cảm nhận được về Mặt Trời trong cái nhìn thấy bằng mắt thường của  khoa học và mọi người.

Thật ra Mặt Trời, khi đi qua bằng màn tivi: là một cái Hào Quang rất to lớn, nhưng cái mà chúng ta thấy bằng mắt thường chỉ là cục nóng nhỏ ở giữa của nó, còn cái Hào Quang bao bọc bên ngoài cái cục nóng Mặt Trời đó thì rất là to lớn lắm lận mà chúng ta không nhìn thấy được, nếu chúng ta không có màn tivi! híhí.
Những người trên Hành Tinh Mặt Trời thì sống trong ánh Hào Quang của Mặt Trời chứ không phải sống trong cái cục nóng mà mình gọi là Mặt Trời.
Thân thể của họ toàn bằng hào quang màu vàng chói sáng trong suốt và nhẹ nhàng vô cùng.
Cái cục nóng khổng lồ Mặt Trời giống như một cái kho mà họ dùng để chứa sức nóng mà họ đã rút ra từ cơ thể họ.
Nên người họ lạnh như băng hàn ở vùng Bắc Cực vậy đó.

Họ có một cách để rút hơi nóng trong người mình ra rất là nhiệm màu họ dùng hay bàn tay chấp lại với nhau như mình niệm Phật và họ cũng niệm câu:
A DI ĐÀ PHẬT … và họ từ từ xoay bàn tay ngược lại với nhau, cái đầu mấy ngón tay của bàn tay trái hay tay phải quay ngược vào trong cổ tay của bàn tay kia và họ từ từ kéo hai bàn tay rời ra nhưng vẫn song song với nhau, thì từ giữa hai lòng bàn tay của họ sức nóng như chảy ra thành nước và tạo lại thành một cục tròn ở giữa hai bàn tay. Đó là cách họ ép sức nóng trong thân thể họ đi ra ngoài như vậy.
Giống như hình ảnh trong phim Tàu mà người  ta luyện khí công dùng sức mạnh tạo nên lực chưởng để tạo thành một hình tròn ở giữa hai bàn tay họ vậy đó, hình ảnh người ta làm trên này cũng y như vậy để rút hơi nóng trong người ra và tạo thành một khối tròn năng lượng của nhiệt rồi quăng vào cái cục nóng đó vào một nơi chứa năng lượng để tạo nên Mặt Trời.

Con nhìn thấy và rờ thử thì nó như là nước mà có màu vàng, mọi thứ trên này đều nhuộm một ánh vàng sáng chói hào quang hết thảy  …

Tất cả Người tên hành tinh này đều không thích nóng và họ không chịu nổi một chút nóng nào trong người họ cả … và họ cứ ép cái nóng văng ra ngoài theo cách ấy để tạo năng lượng cho Mặt Trời hoài là vậy đó.

Cái họ không thích thì chúng ta lại cần, nên thế mới biết mọi vật trong vũ trụ tuân theo một sự sắp xếp tuần hoàn rất là thần kỳ!

Mình luôn nghĩ Mặt Trời là nóng lắm có thể thiêu cháy tất cả nhưng thật sự thì không phải như thế …
Đứng trong cái Hào Quang của Mặt Trời thì rất lạnh và mát, chỉ có cái cục tròn khổng lồ mà người ta dùng để chứa sức nóng của người trên đó mới nóng thôi.

Nguyên thủy khởi đầu của mặt trời là từ cái ngôi sao mà ra .. những cư dân trên đó rút hết sức nóng trong người mình ra đem bỏ vào trong cái ngôi sao, đến một lúc nào đó nó tràn đầy .. Ngôi sao lớn lên dần với cái cách "nuôi" bằng sức nóng trong người của họ và đến một ngày nào đó thì "trưởng thành" thành Mặt Trời và họ cứ làm như vậy cho đến khi nó đầy sức nóng và nứt ra thì họ lại đi tìm ngôi sao khác và lại tiếp tục làm như thế như một chu kỳ trong vũ trụ!.

Khi đứng ra xa khỏi cái Hào Quang của Mặt trời thì BHT lại bắt gặp một Ông Phật cai quản xứ sở Mặt Trời. Ông có tên gọi là:
Ông Mặt Trời - Bồ Tát Mặt Trời - Bồ Tát Hào Quang
là Người chỉ cho cư dân trên đó tập theo cách của Ông Phật ..

Khi BHT lên trên đó thăm cư dân của Hành Tinh Mặt Trời thì BHT cũng bắt gặp những người có cái mặt buồn hiu .. BHT hỏi tại sao họ buồn thì họ nói là họ muốn tặng cho ông Phật Mặt Trời những món quà của họ vì ông Phật Mặt Trời đã chỉ cho họ tu tập nhưng mà Ông Phật Mặt Trời không thích và không thèm nhìn đến những món quà đó của họ nên họ rất là buồn, vì họ thương và thích ông Phật Mặt Trời của họ lắm nhưng chẳng biết làm sao để cho ông Phật Mặt Trời hiểu được là họ thương và thích ổng được!
Nhìn họ buồn thiu như vậy thì BHT thấy tội nghiệp lắm nên quyết định đi tìm gặp ông Phật cai quảnn xứ Mặt Trời mà hỏi lý do tại sao ông không cần và không thích quà tặng của cư dân Mặt Trời cho ông ?

Thì Ông nói: "Ông không cần những thứ ấy, ông lấy các thứ ấy về để làm gì? Cái mà mấy người ấy muốn cho Ông hay là muốn biểu hiện tình thương với Ông chính là tập theo cách Ông chỉ là Ông thấy vui lắm và thích lắm, đó là những món quà tặng có đầy ý nghĩa mà lòng Ông hằng mong có nhiều người mang tặng cho Ông nhiều nhất!

Họ tin Ông và thương Ông, nhưng họ lại chỉ mới hiểu những điều Ông chỉ dạy cho họ bằng tư tưởng chứ chưa tu tập điều đó bằng trái tim, bằng cảm xúc của mình, nên họ chỉ mới biết tặng Ông những món quà bằng tư tưởng của mình chứ không phải tặng Ông bằng pháp tu của họ cho Ông, nên Ông không muốn nhận!"

Khi chúng ta tập thì chúng ta nên dùng Trái Tim để cảm nhận và dùng Tư Tưởng để tập trung Định Lực Tâm của mình. Lúc đó thì chúng ta mới có đủ sức mạnh để làm những gì mà ta mong muốn.


Trích dẫn
Trích dẫn từ: brightmoon00 trong Tháng Mười Một 16, 2009, 09:00:08 PM

Bé kể chuyện mặt trời hay lắm. BM thấy mấy ông khoa học đo được nhiệt độ lớp trong cùng của mặt trời là: 15*10^6K còn 2 lớp ngoài cùng (hào quang) có nhiệt độ cũng rất lớn đó nha.

BHT: Nếu anh dùng khoa học ra để mà nói về Hào Quang qua cái thấy bằng màn tivi thì thật là một lầm lẫn vô cùng ... không có một dụng cụ khoa học hay một chiếc máy nào của khoa học có thể thấy được Hào Quang và những Thiên Thần cả anh ạ!

Lớp ngoài cùng mà anh nói đến đó vẫn chưa phải là thứ Hào Quang mà BHT diễn tả về nó đâu! hihi
Khoa học thì cũng hay đó nhưng dưới mắt của ông Phật thì không phải như vậy đâu anh!
Anh đã nhìn vấn đề bằng trí óc, còn BHT nhìn sự việc bằng "Trái Tim"  Grin Grin

Trích dẫn
Brightmoon:
Bé ơi, hí hí, BM00 là nữ chính hiệu đó nha. Hông phải anh đâu. Xem ra giọng nói giống nam quá rồi hay sao. Huh Roll Eyes
Thôi, ko đùa bé nữa. Chúc bé khỏe và vui nha. Hôm nào bé sang tiếp nửa mặt trời kia nha. Xong về kể tiếp cho BM00 và các bạn nghe với.

Ah, xem ra thì những người ở hành tinh mặt trời cũng là chư thiên đó nhỉ? Vì nghe bé kể thì họ cũng sống bằng tư tưởng. Chắc là cũng phải có phước lắm mới lên được đó.

BM00

Bé hạt tiêu:

Hi'hi'! Đúng đó BM00! họ có nhiều phước báu lắm! Vì người họ dát ánh vàng mà!
Có điều họ hổng có cái răng nào hết! hihi'. Vì họ hổng có ăn và cũng chẳng có lưỡi lun! hehe
Họ có con trai và con gái nữa, con trai thì không có tóc và con gái thì tóc dài nhưng có vấn cao thành búi phía trên đầu, họ rất là đẹp!
Đẹp từ trong đẹp ra, Tư Tưởng họ càng thanh cao chừng nào thì vẻ đẹp càng thể hiện ra bề ngoài nhiều chừng nấy!

Tâm tư đẹp thì nét mặt sẽ đẹp, Cái đẹp của Tâm Hồn là giá trị thật của gương mặt đẹp trong mỗi con người cho dù chúng ta ở bất cứ nơi đâu!