Hỏi về Hồi Hướng Thổ Địa


Mun:
Hồi hướng xuất phát từ 2 lí do: Muốn tri ân, hoặc là muốn hỗ trợ cho đối tượng nào đó.

Tri ân là vì mình thấy họ giúp đỡ cho mình. Cho nên nó cần xuất phát từ tấm lòng. Lấy Vd như, khi mình được tập trong ngôi nhà mát mẻ, ấm áp, mình có thể thấy biết ơn những vị đã giúp cho mình có được nơi ở yên ổn. Như vậy, khi đọc tới: Xin hồi hướng công đức tu hành tới các vị hộ pháp, thì trước mặt sẽ hiện lên khuôn mặt của các vị ấy, rồi cảnh mình đang ở, rồi những việc họ đã hỗ trợ giúp cho mình. Và trong lòng biết ơn.

Còn hồi hướng nhằm hỗ trợ 1 đối tượng thì là thấy cảm thương người ấy, thấy khuôn mặt họ, thấy sự phát triển và biến đổi từ khi họ trẻ tới thời điểm hiện tại, họ đã không vui thế nào, sau rồi hồi hướng mong họ sớm tìm được chánh pháp.

Mun thường làm vậy. Đó chỉ là dàn bài gợi ý, cốt để nói rằng: Hh là cần xuất phát từ tấm lòng. Mà khi đã thật tâm, thì mình không tự hỏi: Liệu họ có nhận được hay không.

Tập thời nào hồi hướng thời đó. Vậy thì ở đâu thì nơi đó sẽ cùng hưởng cái lực mình tập ở đó.

Mà đâu phải chi tiết quá vậy? Bài mẫu cho có hình dung những cõi giới xung quanh hoạt động ra sao thôi. Giống như bài sám hối mẫu, đâu phải đọc ra rả như con vẹt là sám hối.

Mình nhiều lúc hồi hướng một câu rất ngắn gọn: Nguyện hồi hướng phước báu buổi công phu này đến chư phật, thầy tổ, bạn đồng tu, hộ pháp, anh chị em bà con, oan gia, và những đồ tôi đã ăn. Xin đồng tu hành đồng thành tựu.

 Rồi vào tập.
* Chữ hộ pháp bao gồm rất nhiều nghĩa: người giúp mình yên ổn việc đời, đạo, người giúp cho khu mình ở được yên ổn là gồm cả chư thiên, tiên, rồng...
* Đi đường xa mà cái gì cũng muốn mang, thì túi nào chứa cho nổi. Tính vác túi đi thoát nạn mà nhét quá trời đồ, mới đi vài bước đã le lưỡi cóc rồi. 😃 Giống cái tâm mình, muốn đi kiếm một điểm mà nhét quá nhiều các đồ vật nhỏ, là sẽ bị rối loạn. Người ta chỉ cần một vài món nhưng sử dụng được nhiều chức năng khác nhau.