Ý thức, tưởng thức

BM:

Ý thức, tưởng thức thì cũng là phát sinh từ thói quen mà ra cả. 
- Tưởng: Nhìn cành cây tưởng con rắn
- Ý: Nhìn con rắn biết con rắn

Có điều, dù là Tưởng hay Ý thì anh vẫn là nằm trong vòng xoay của chính Thói Quen của bản thân mình. Ừ thì khi tôi làm tôi biết tôi làm, nhưng tôi có thoát ra được cái việc tôi làm hay không? Khi tôi sân tôi biết tôi sân, biết cả lí do tôi sân, nó bắt đầu lúc nào, diễn tiến ra sao, kết thức thế nào. Nhưng rồi cuối cùng tôi có thoát được nó hay không? Hay cứ hết lần này đến lần khác, tôi cứ lặp lại cái thói quen ấy. Cũng giống như con kiến, cứ đi hoài quanh miệng chai, bất kể nó có biết nó đang nhấc bước chân đi thế nào, rung cái râu ra sao. Nhưng đến một ngày, nó nhận ra nó đang đi quanh cái vòng lặp, thì đó mới là Ý niệm ban đầu nó biết nó bị Trap. Rồi biết thì sao, nó vẫn phải đi trên cái vòng đó; cho đến khi nó chuyển hẳn hướng đi, thì nó mới chạy ra được cái vòng do nó tự tạo ra. Trường phái Zen có vẽ một hình tròn bằng bút thư pháp thể hiện rất rõ cái dụng ý, vòng tròn ấy nhất định là có một kẽ hở, thể hiện cho việc con người đã vượt ra được vòng lặp.

Phương pháp thì nhiều, và mỗi một chỗ đều có cái hay riêng không thể phủ nhận,  nhưng tất cả đều hướng tới một cái kết quả đó thôi. Sau tất cả, anh làm sao để vừa thay đổi bản thân mình để tốt hơn với chính bản thân mình và những người xung quanh, nhận ra được cái mình thiếu, cái người xung quanh thiếu. Nhận ra nghĩa là phải theo dõi Tâm, thay đổi nghĩa là phải Hướng nó tới những điều đẹp đẽ, cố định nó lại không cho chạy bậy, và khi nó quen làm những điều đẹp thì nó tự giải thoát cho chính nó khỏi những vướng mắc mà chính nó đóng đinh các giá trị vào.

BM:
Mình trả lời ở phía trên rồi đó thôi. Con đường tu nó dài. Do đó: "Nhận ra được cái mình thiếu, cái người xung quanh thiếu. Nhận ra nghĩa là phải theo dõi Tâm, thay đổi nghĩa là phải Hướng nó tới những điều đẹp đẽ, cố định nó lại không cho chạy bậy. Và khi nó quen làm những điều đẹp thì nó tự giải thoát cho chính nó khỏi những vướng mắc mà chính nó đóng đinh các giá trị vào"

->Muốn đi đúng đường thì phải Hướng Thượng đã. Bởi vì: Ý thức cũng chỉ là cái nhìn theo cái giá trị mà tự bản thân người có Ý Thức ấy cho là như thế mà thôi. Vd như một người đứng trước một toà nhà có nhiều góc cạnh rất là to lớn, nếu người A ấy đứng ở hướng A, thì người đó sẽ mô tả toà nhà ấy theo cái góc A. Người B sẽ miêu tả toà nhà ấy theo cái góc B. Người C, D cũng vậy. Thêm vào những nhận định cuả Ý thức đó là những từ ngữ, định lượng, tính thẩm mỹ, đẹp xấu được cho thêm vào khi miêu tả. Vậy cuối cùng, ai mới là người miêu tả cái toà nhà ấy cho nó đúng. Mỗi người đều đánh giá dựa trên Ý thức của họ, nhưng chính trong cái Ý thức ấy, nó đã có những điều dù là Thật ngay trước mắt, mà lại Không Như Thật rồi.  
 
Nhưng khi cứ làm đều đều với cái tâm và việc làm Hướng Thượng, thì cái Nhìn, sự đánh giá nó sẽ rộng hơn, nó không xen vào những giá trị mà người tập Thiền cho nó là như này như kia nữa. Tưởng thức hay Ý Thức, người ấy hiểu nó chỉ là công cụ. Nó rộng hơn vì người ấy biết "Nhận ra được cái mình thiếu, cái người xung quanh thiếu. Nhận ra nghĩa là phải theo dõi Tâm, sống ở hiện tại. Thay đổi nghĩa là phải Hướng nó tới những điều đẹp đẽ, cố định nó lại không cho chạy bậy. Và khi nó quen làm những điều đẹp thì nó tự giải thoát cho chính nó khỏi những vướng mắc mà chính nó đóng đinh các giá trị vào". 
Để đi được cho tròn, không chỉ là bó thân mình vào trong Định, mà còn là trải nghiệm nó trong cái thế giới Người này. 
Đây là nơi để Hành, để nhào nắn các Hạnh rất là tốt, mà khó có nơi nào cho mình cơ hội này được. 
Nó có đau của thể xác khi đói đau bệnh; 
Nó có vui khi được khoẻ mạnh, khi mọi việc chạy thuân xuôi; 
nó có Buồn của sự chia ly; 
nó có Cay của việc ở cạnh người mình không thích, 
nó có Cú vì phải nghe những điều không hay-> 
Nó là nơi giúp mình sử dụng Định để học được thế nào là Nhẫn, Bi, Trí, Dũng; 
để trải nghiệm và có một cái nhìn rộng lớn hơn. 
Nó không phải cứ một cái định nghĩa thế nào là Nhẫn, Bi, Trí, Dũng mà mình có thể thấu được, nó cần nhiều nỗ lực, niềm tin, phước báu, thời gian…để trải nghiệm.