Vừa vui vừa học


Chương trình thì tibu đã ... dùng hai đứa con ruột của mình ra làm thí nghiệm nên đã có sẳn, với bằng chứng khá vững chắc là sự xuất hiện của những Nhí, những Nhí này chưa một lần tay bắt, mặt mừng với tibu và chỉ nhận phương pháp qua cách tu hàm thụ, khoảng cách xa như vậy (nữa vòng Trái Đất), không có ảnh hưởng một tý xiú nào cả. Bên này thì có vài Nhí, những Nhí này thì có ... tay bắt, mặt mừng và nội công thì cũng y như là những Nhí kia.

Chuyện gì cũng vậy: Có một đưá con giỏi, đối với phương pháp này thì ... không có khó lắm đâu. Nhưng mà duy trì đứa con này thì mới là vấn đề. Vấn đề ở đây là vì Nhí quá giỏi và vượt xa những gì mà mình có thể tưởng tượng, nên mình ... khớp cơ và tự nhiên coi đây là những ông thánh sống. Rồi nó đòi hỏi cái gì là mình làm theo ý của nó, do đó cho nên tỷ lệ hư hỏng cũng có thể xảy ra như thường.

tibu rất là khoái những gia đình tuy là có Nhí nhưng vẫn cứ coi nó là đứa con của mình: Có nghiã là nó mà cà chớn là đánh cho nó chừa. Kỹ luật sắc như vậy, xem ra là ... có lợi cho đứa trẻ, vì những trận đòn này mà đứa nhỏ không dám khinh chê và coi thường những đứa bạn của nó và cho những người bạn đó là đồ chậm tiêu. 
Mặt khác những trận đòn này làm cho những vi tế khinh người, vi tế "ta đây", vi tế "mâm trên", vi tế "coi thường" khó có cơ hội để hình thành, vì nó hiểu là: "Hay thì được khen, còn cà chớn là ... ăn đòn". 

Nhưng người lớn cũng phải hiểu là: Tụi nhỏ ít sợ ăn đòn hơn là nhìn thấy tình trạng công phu của chính nó bị tuột khi chính nó đã làm bậy.

Vì tụi nó học từ lúc nhỏ nên tụi nó không có hiểu là " Làm như vậy để làm gì?" mà tụi nó chỉ có thấy thích thú khi người lớn lại khen tụi nó làm hay quá! Khái niệm tu hành tuy vậy mà ... không có Grin Đối với tụi nhỏ thì đây là một trò chơi mà cả gia đình phải tham gia. Lý do chính thức là: Tụi Nhí làm là vì nó thấy người lớn thích thú với kết quả như vầy, như kia.
Công việc chữa bệnh cho người nhà, là nó làm chỉ vì người lớn khóai. Đối với Nhí thì công việc này quá dể và không có gì là quan trọng.
Ngược lại công việc "đô tử" thì ảnh hưởng đến tụi nó ghê gớm lắm. (có đứa sợ quá nên không còn thích thú làm nữa
Kế đến là coi kiếp của chính nó.

Tuy nhiên, đây là những đứa nhỏ nên tuy rằng nó có coi, và coi rất là chính xác, nhưng nó chưa có thấm thiá gì đâu. Trừ khi nó coi và nó tự rút kinh nghiệm từ kiếp đó. Nó mà làm như vậy thì nó biến chuyển rất là nhiều.
Còn mình nhắc nó thì nó làm cho có lệ: Nó cũng có những biến chuyển, nhưng không có là bao so với những đứa "tự phát" (Những đứa có khuynh hướng "tự phát" này, nó thích tu tập ngay từ đầu). Câu chuyện lý tưởng sẽ là như vầy:
- - Con mà cũng coi được tiền kiếp à?
- - Coi được chớ!
- - Nó ra làm sao đâu? Con kể cho ... nghe coi Roll Eyes Smiley
Nhí sẽ nói là nó nhiều lắm, làm sao mà kể hết được?
và đây là chiêu nhắc khéo nó đây, nhớ cái cách nói chuyện với Nhí:
- - Trong kiếp đó con làm hay ở chỗ nào? Con kể ra để cho ... học với, là vì chỉ có một mình con là coi được mà thôi.
Nhí sẽ tìm cách kể lại những cái hay mà trong kiếp đó nó đã làm.
- - Hay quá! Với kết quả hiển nhiên như vậy, mà tội gì mình không làm nữa phải không?
Và rồi đây là đến khúc quanh của nó đây, người lớn hỏi về khuyết điểm của nó trong kiếp sống đó, vì với lý do là để cho người lớn cũng rút kinh nghiệm nên nó sẽ cố gắng kể.

Phải hiểu ngay chỗ này: Chữ của tụi Nhí không có nhiều nên sẽ có những đoạn mình không ... hiểu gì hết.
Và khi kể lại thì Nhí rất là mệt, nên nó có quyền tự nhiên ngừng ngang và nhảy nhót đi chỗ khác chơi  Cheesy  Roll Eyes Grin. Và mình cũng phải cho nó làm như vậy, chớ đừng có bắt nó làm nghiêm chỉnh thì mất tính chất quan trọng bật nhất là "Vưà Vui, Vừa Học". Nên nhớ là không có đặc tính này thì ... không bao giờ có Nhí. Cho dù đó là "Tiền Thai Giáo Nhí".