Việc Tu Hành - Tibu

tibu: Có hai trường hợp ưu tiên:

1. Thông thường là nó phải có những biểu hiện ưa thích này nọ. Hoặc là khi ngưòi lớn mà nghĩ rằng: Sẽ tìm cách cho nó tu thì chính bản thân của người lớn cũng vui lân lân và nhẹ nhàn cả ngày (sự nhẹ nhàn và vui vui này, một đôi khi, có thể kéo dài nguyên cả cái hôm mà mình nghĩ rằng sẽ tìm cách cho nó tu).

2. Khi thiện nghiệp chín mùi, sẽ có chuyện này xảy ra: Nhí sẽ bảo trợ và chờ đứa bé đủ tuổi là trực tiếp chỉ cho đứa nhỏ tu hành! Nếu mà nó xảy ra như vậy là mừng hết lớn   . 

Ngoài hai trường hợp ưu tiên trên, đứa bé chỉ có một thời gian gọi là "Cửa Sổ Tâm Linh". Khi tới cái cửa sổ này thì nó tự nhiên hỏi về chuyện này (nếu nó là đứa gần tuổi dậy thì). Còn không thì người lớn tự nhiên gặp nhân duyên với chuyện tu hành và cũng một cách rất là tự nhiên đứa trẻ được cho tu hành. 

Nhưng nên hiểu là phần đông: Đây chỉ là một "Cửa Sổ Tâm Linh"! 

Phản ứng đứa nhỏ sẽ quyết định thời gian của cái "Cửa Sổ Tâm Linh" này. Nó thích là nó thành tu sĩ. Nó không thích thì ... thôi.

Không có ai dở, hoặc là hay, hoặc là có lổi trong vấn đề này: Chỉ là những biểu hiện của biệt nghiệp.  
Hết


Việc Tu Hành:
Cái căn bản khi đi vào con đường tu hành là tôn trọng tự do cá nhân.

Một đứa nhỏ chưa có thể lựa chọn đâu là đúng, đâu là sai, tất nhiên là cần sự hướng dẫn của người lớn.

Yên ổn hay là rắc rối cũng từ đây mà ra.
http://hoasentrenda.com/FrontPage/NhiTuTap.htm

Hay nhất là vừa vui, vừa học
Không có chuyện thưởng phạt, đổi chát (như làm xong thì cho coi xinê) trong vấn đề tu hành.

Việc Thiện:
Tât nhiên, làm việc thiện được thì cứ làm. 
Lúc nào cũng tùy duyên thì pháp mới có thể lưu xuất được.
Pháp lưu xuất là mình cùng bà con cùng học được bài học đó.

Còn nếu có suy nghĩ: 
Khi mình làm như vậy thì chắc chắn nó phải là có kết quả như thế kia thì "pháp không thể lưu xuất được".
Khi pháp không có lưu xuất thì có tình trạng "giấu nhẹm" và "khai trừ nó", do đó mà hận thù và bất mãn phát sanh từ đó mà ra!

source