Cái tâm tôn trọng chuyện Ăn Ngay Nói Thật

Tibu:
Cái tâm của con mà tôn trọng chuyện Ăn Ngay Nói Thật, thì hầu hết những tác pháp đều an toàn.

BM:
Cho con ké cái này chút. Ăn ngay nói thật, nó hay lắm nhé. Khi quan sát vài chục người trong hstd, cách họ hỏi, thực hành thì con hiểu rằng, cái linh tính quan trọng vô cùng. Nếu không có nó, làm gì cũng lệch trái, lêch phải; nhưng cứ giữ Ăn ngay nói thật và đề mục, thì những lần sau biên độ lệch càng giảm, cho đến lúc làm đâu trúng đó.

Vd một vài việc đời thường thôi:

 Khi con đi ăn các món buffet với mọi người, ngày này con chọn món này, nhưng 2 tháng sau ghé qua, con lại không động vào, vì khi nhìn vào thì thấy nó có vấn đề. Mọi người vẫn tiếp tục chọn, và ăn được 1 miếng thì họ nói: Sao hôm nay nó mặn, bã... vậy. 

 Trong công việc thì cô bé lễ tân có ý kiến: Em thấy bình thường em nói gì chị cũng chỉ gật đầu như không lưu tâm, nhưng cuối tháng em đưa ra là chị biết nó sai ở đâu vậy. 

 Rồi có một lúc, khi con ngồi làm thuế cho người ta, 2 vợ chồng ngồi bàn bạc bằng ánh mắt và cái giọng rất nhỏ, mà tai không nghe được, thì ý nghĩ nó cũng lọt từ tai phải sang trái (họ ngồi bên phải). Ô chồng hỏi: Thế mình có khai tiếp ở đây không? Bà vợ đưa mắt: "Ừ, thì cứ ngồi xem thử sao. Nếu được trả lại nhiều thì mình làm, không thì mình qua chỗ khác, cũng đâu mất đồng tiền nào". Con tiếp tục làm, và đến phút cuối đưa họ xem con số thì 2 vợ chồng cười hớn hở.  Grin

 Và khi đi trên xe, cô bé đó chỉnh bài: Those were the days. Con nhìn thấy hình ảnh chiếc xe kéo cũ, mấy đứa đang đốt lửa, uống cafe. Tầm 1 phút sau thì cô bé nói: Em nghe bài này, em nhớ đến lần tụi em đi chỗ này.

Tất cả đều dựa vào linh tính, và những giác quan nhanh nhạy, nên khi làm việc gì đó thì nó ở mức đúng, và giảm thiểu sai sót ở mức tối đa. Đôi khi, nếu cái nghiệp quá lớn nó xen vào, và sức mình không đủ, thì nó cũng làm lệch chút đỉnh, nhưng đừng lo, khi mình hiểu được cách vận dụng thì rồi nó lại đúng thôi.