Hôm nay đi học, con hỏi được bao nhiêu câu?

Đức Phật kể về nhiều loại dây, câu chuyện như sau:

Có một người đi lang thang và nhìn một con voi đã trưởng thành. Ông ta ngạc nhiên hết sức khi thấy con voi này bị cột vào chân trước chỉ bằng một sợi dây thừng tầm thường!

Và hể mà thắc mắc là hỏi. 

Mở ngoặc:
Ông bà đã nhấn mạnh về vấn đề này lâu lắm rồi. Mà chả có phụ huynh nào áp dụng, đó là danh từ kép: "Học Hỏi".

Hỏi sai, hỏi dở:
Để ý khi phụ huynh hỏi con cái:
- - Sao rồi, học hành ra sao rồi con?
Nhận xét: hỏi như vậy, tưởng rằng Ba Má có quan tâm đến việc học hành của con cháu! Suy cho kỹ, đây là một câu hỏi... cho qua chuyện và... cũng như không! 

Vì câu trả lời cũng chỉ là... cho có:
- - Dạ, cũng bình thường thôi Ba/Má.
========
Hỏi hay, hỏi đúng:
Ngoại trừ, dân Nhật Bổn. Ba Má hỏi con cái rất là rõ ràng:
- - Hôm nay, con đi học và con hỏi được bao nhiêu câu?
Ngẫm nghĩ một hồi, đứa nhỏ nói:
- - Dạ hai lần!
- - Giỏi, vì khi học là phải hỏi. Có khi hỏi là được học thuộc luôn tại lớp!!!
Dĩ nhiên, hỏi mà hỏi hay thì được khen là cái chắc!
Đóng ngoặc.


Nay kể tiếp câu chuyện trên:
Người nài voi kể lại như sau:
- - Hồi nhỏ, nó đã được cột bằng sợi dây này rồi, dĩ nhiên lúc đó nó cũng cố giật nhưng... không thể thoát được, và nó cứ bị cột như vậy cho tới lớn!
Ông nài nhận xét như sau:

1. Nó là con voi.
2. Nó cứ tưởng là nó... không thể giật đứt được sợi dây. 

Nên nó đành chịu như vậy! Thật ra với sức của nó... nó có thể giật đứt sợi dây này lâu rồi!
Hết chuyện.

Đức Phật giải thích thêm:
Do cứ tường và có thói quen là đã bị mắc kẹt cách đây hàng chục kiếp rồi, cho nên mọi sự cố gắng đều không được đặt lại vấn đề.
Do tính quật cường, không thèm chịu thua... cho nên nếu cố gắng thì rồi cũng sẽ có cách giải quyết.

========
Về cách tháo gở:
Tibu... tìm hoài trên google mà chẳng thấy, cho nên vô lại chùa HSTD thì lại có:
Mời bà con đọc câu chuyện mà tibu hư cấu sau đây:

Hôm đó, Ngài Anan thấy Đức Phật làm cái chuyện sao mà... ruồi bu quá! Ngài đứng đằng xa mà nhìn Đức Bổn Sư đang cầm một sợi dây và cứ thấy Thầy của mình bứt đầu, bứt tai, lầu nhàu, lầm bầm cái chuyện gì đó!

Chịu hết nỗi, ngài Anan đi đến gần coi Đức Bổn Sư đang gặp chuyện gì?
Thì ra là Bật Thầy thiên hạ đang cầm một sợi dây rối tung gồm toàn là gút (nút) và Ngài đang cố gắng tháo ngay... cái nút đầu tiên... nằm tận trong một đám rối!

Vì Đức Bổn Sư cứ một mực cố gắng mở cho ra, ngay lập tức, cái nút đầu tiên. Nút này đang nằm sau một số nút khác đè lên trên! Cho nên Ngài cứ cầm sợi dây lên, để sợi dây xuống mà không thể nào tháo nó ra được.

Ngài Anan hỏi:
- - Thưa Thầy, thầy muốn làm gì với sợi dây này?

- - Chào ông! Tui đang tìm cách tháo... cái nút này ra! (Ngài chỉ cái nút nằm tận bên trong)
- - Thưa Thầy rằng, răng Thầy thừa! Muốn tháo cho được cái nút đầu tiên đó. Thầy nên tháo cái nút cuối cùng trước cái đã. Sau đó thì tới cái áp cuối, rồi cứ theo kiểu như vậy mà Thầy tháo thì chẳng mấy chốc nó sẽ ra hết mà thôi!

- - Thế À! hehehe! Vậy là ông hiểu rồi đó! hehehe

TCH nghe và làm ngay lập tức theo lời đề nghị của Mun.