Tịnh Độ và Sự Sự Vô Ngại trong Tịnh Độ


Tịnh Độ và Sự Sự Vô Ngại trong Tịnh Độ

Tibu: Buổi nói chuyện hôm nay là nói về Tịnh Độ. Phương pháp Tịnh Độ rất đông người tập nhưng gần như là không biết làm sao luôn. Họ cứ làm đại vậy chứ không biết chi tiết cụ thể thế nào. Người ta niệm Phật rất nhiều nhưng mà khi họ (hoặc có người) nằm xuống rồi (chết) thì họ không biết làm sao luôn. Có những lần tôi đi độ tử thì tôi không có coi thân hình mềm hay nóng, (người ta cho rằng khi người chết về Tịnh Độ thì thân thể sẽ mềm), tôi thì không cho rằng như vậy, tôi chỉ biết rằng người chết mà về cõi Phật là nóng ngay đỉnh đầu (cái đảnh, cái thóp). Nếu không nóng ngay đỉnh đầu thì chưa chắc đâu. Khi một người nằm xuống (chết) mà điểm nóng cuối cùng trên cơ thể họ đã:

•   Nóng ngón chân cái là A Tỳ.
•   Nóng ở cẳng chân (bất cứ vị trí nào) là địa ngục.
•   Nóng từ đầu gối tới mép háng là bàng sanh (*)
•   Nóng ngay chốc cái mép bẹn (động mạch bẹn) thì là con Rồng.
•   Nóng bờ xương mu là một dạng quỷ.
•   Nóng ngay lỗ rún là ngạ quỷ (quỷ đói).
•   Nóng ngay ức (chấn thủy) là mấy ông thần.
•   Nóng ngực là Con Người (**)
•   Nóng giữa hai chân mày là Tha Hóa Tự Tại
•   Nóng mặt là Chư Tiên ở Dục Giới.
•   Nóng trán là Chư Thiên ở Sắc Giới.
•   Nóng ngay đảnh (thóp, đỉnh đầu) là Tịnh Độ.

(*): Bàng sanh là các loài thú vật có xương sống nằm ngang. 
- Loại Bàng sanh có hai chân như chim, công, gā...
- Loại Bàng sanh có 4 chân như bò, trâu, ngựa...
- Loại Bàng sanh có nhiều chân như rít, cuốn chiếu...
- Loài Bàng sanh không chân như rắn, trùng, cá...

(**): Người thường và chữ hiếu giống nhau, người có hiếu thì dùng thiên nhãn mới thấy được. Còn không thì nó hơi lệch xuống một chút xíu là người thường, còn Người (ăn ngay nói thật) thì ngay giữa huyệt Ngọc Đường, lên tý nữa thì những Con Người (ăn ngay nói thật) trưởng nhóm (lãnh đạo), hoặc Người làm những nghề có trình độ cao và có ăn ngay nói thật.

Nguyên con người được ví như một cái anten, anten nó kích động ở điểm nóng nào thì con người tới (đầu thai) ở đó.
Người Tịnh Độ thì rất nhiều nghiệp sát, rất nhiều kẻ thù, cho nên đi ra đường một mình là bị “dọng” à. Do vậy bắt buộc họ phải ở trong tư thế núp, ngăn, che (thế nào đó) để họ không có đụng chạm với nhiều người. Hễ mà đụng chạm là bị “dớt”.

Cái Tịnh Độ bị giới hạn rất nhiều, nhưng nó là cái hay nhất vì là cái ngỏ của nhiều người chết. Hể mà chết thì mình có thể độ được, khi một người chết thì xúm tùm lum lại để đọc kinh hay làm cách nào đó. Có một cách độ là độ giùm, khi mà độ giùm được rồi thì mất sức nhiều lắm. Nhiều người khi tu tập Tịnh Độ thì thường đọc A Di Đà Phật mà không có quán đề mục (nếu không có quán đề mục mà chỉ niệm thì không thể hiệu quả được). Ví như tờ tiền giấy chỉ in có một mặt, thành ra không xài được, do vậy phải in đủ hai mặt mới có thể xài được. Hai cái ở phương pháp Tịnh Độ là câu niệm (A Di Đà Phật) và cái đảnh (chấm đỏ) của Ngài.

Tại sao lại phải quán cái đảnh (chấm đỏ), mà không phải là cái ngực, hoặc cổ hoặc cái miệng v.v? 

Tại vì khi Ngài phóng quang vào cõi uế độ (cõi của mình), thì luồng hào quang phát xuất từ cái đảnh đi vào các cõi uế độ rồi trở về lại cái đảnh của Ngài, thành ra khi mình nương vào cái lực đi về của Ngài mà mình niệm thì mình về cõi của Ngài được. Khi một tư tưởng phóng ra thì nó không có cái gì hết, cảnh của nó toàn là uế độ không hà, nó đi nó đụng bàn, đụng ghế, đụng gì không hà. Sau một thời gian thì nó quay ngược lại. Khi nó quay về lại cái đảnh thì đối tượng (nó quay về) thì nó thấy cái đảnh. Vì lý do mình ăn theo đường quay về thì mình mới quán cái đảnh để mình niệm Phật. Khi mà mình niệm Phật thì nó về cái đảnh, khi mình quán ra được một điểm đỏ, xong rồi mình niệm Phật, mình niệm vô điểm đó, dòm vô đó thì tự động nó làm thôi chứ không cần phải dụng công nữa, có nghĩa là đẩy ra, bắn ra hay là gì khác thì nó không có đúng đâu. Thành ra khi mình dòm vô cái đề mục đó rồi mình niệm vô thì tự động nó lôi về (Tịnh Độ). Như vậy cái chiều tư tưởng phát ra là không có điểm đỏ, nhưng chiều đi về lại có điểm đỏ.

Mình đang sử dụng chiều đi về mà, do vậy nên mình phải quán cái điểm đỏ. Thì khi ra tới đó rồi mà về thì thường người ta nói “tui có cái chấm đỏ”. Rồi bước kế tiếp là chấm đỏ phải mạnh lên, nó yếu thì chưa được, tức là nó phải phát sáng ra, nó trong, khi mà nó đã hội đủ hai điều kiện đó rồi (phát sáng hoặc là trong). Ở điều kiện phát sáng thì ánh sáng nó chiếu ngược lại con mắt của mình, chiếu vô con mắt của mình và mình cứ giữ như vậy thì ánh sáng đó sẽ chiếu luôn ra hình Ông A Di Đà Phật. Đó là một đặc điểm.

Đặc điểm thứ hai là ánh sáng trong, cái cục đỏ nó trong, lúc này thì mình mới nhìn ra hai bên thì mình thấy mái tóc, rồi từ từ mình nhìn xuống dần thì ra cái trán, mắt v.v. Mình tưởng mình nhìn xuống, nhưng không phải, thì ra là mình nhìn ra hai bên, ra được mái tóc rồi thì hình ảnh chạy lên, khi hình ảnh chạy lên thì mình thấy được nguyên mái tóc, rồi hình ảnh tiếp tục chạy lên dần dần (mình cứ nhìn ngang thôi), khi mình thấy được mắt (của Ngài) trở xuống, hoặc thấy nguyên cái mặt của Ngài thì mình ở Thượng Phẩm Thượng Sanh.
Rồi từ đó mình thấy dần dần xuống dưới bàn chân, có người (linh ảnh) thì ngồi, có người thì đứng. Đó là qui trình để mình trở về cõi A Di Đà Phật.

Rồi tới khi mình độ tử, khi độ tử thì mình quán A Di Đà Phật và mình niệm Phật thì tự động có những cảnh rất lạ, là Ngài có thể đưa cái tay ra cầm người ta lên, hoặc cái hoa sen từ trên trời rơi xuống rồi người ta leo vô v.v.

Riêng mấy Nhí, có khi mấy Nhí tới gặp người chết rồi mới nói: “Ê! Chết rồi! chết rồi! Có chỗ này đẹp lắm muốn ở không?” Rồi Nhí chiếu một khúc phim trên đó, người ta thấy đẹp quá cái nói “ừ đi”. Thế là mấy Nhí mới cho người ta lên hoa sen và đưa lên A Di Đà Phật. 

Có Nhí thì nhảy lên bỏ ở Hạ Phẩm Hạ Sanh, sau một thời gian thì Nhí mới hóa hiện vô trong cái hoa sen, rồi ngồi kế bên, rồi Nhí nói chuyện. Khi mà nói chuyện này nọ, giảng pháp cho nghe, anh chàng kia nghe như vậy thì hoa sen sẽ trồi lên từng bậc. Nhí kêu là hồi hướng, khi hồi hướng xong rồi thì họ được lên Thượng Phẩm Thượng Sanh.

Hoặc cũng có khi Nhí đưa lên từng khúc, từng khúc một. Có Nhí thì làm theo kiểu hồi hướng cho lên một bậc, rồi lại hồi hướng cho lên một bậc. Tới một lúc cái người ta: “Hơ!! Hông nổi nữa, tới đây là đừ lắm rồi, chóng mặt lắm rồi” Thì Nhí lại hồi hướng nhiều hơn. Hay là cho nghĩ một thời gian, xong rồi Nhí mới đưa lên từ từ. Đó là cái sự thật đằng sau câu thông báo: “Nhí đã độ từ cửu huyền thất tổ lên Thượng Phẩm Thượng Sanh.” 

Cửu huyền thất tổ là khoảng 2000 người. Ví dụ: - "Trần Thị Be chết tội quá xin độ giùm!" Nhí tìm ra ông đó, xong rồi khoảng 2000 người nữa, có khi nhiều hơn, có khi ít hơn. Nhí đưa một lần khoảng 200 – 300 người. Nhí kêu “Ý... nặng lắm!” thấy tội lắm kìa, khi độ lên rồi thì Nhí xanh lè, tái lét. 

Mình cũng có thể nói rằng do nghiệp sát của Nhí nhiều quá thì Nhí phải làm chuyện đó. Cũng đúng thôi, ngày xưa nó giết nhiều quá, giờ nó phải cứu thôi. Khi nó đã cân bằng rồi thì xin thông báo là Nhí sẽ không làm nữa. Để mà nó có thời giờ nó tập cái khác. Đó là cách độ tử của Nhí. 

Khi làm thì có nhiều cách làm, Nhí chưa hiểu cách này: 
Khi làm thì Thấy Phật A Di Đà đứng trên hoa sen xong rồi đưa này, hoa sen này, cứ độ tử như vậy lên thì có một cái kiểu nữa hay hơn là tập trung vô cái đoạn hoa sen với cái cảnh của Ngài A Di Đà Phật, cái khúc đó thôi, khi mà Ngài A Di Đà Phật đứng trên hoa sen thì Ngài ở vào trạng thái “Ngủ Uẩn Giai Không”, khi mà đạt trình độ “Ngủ Uẩn Giai Không” đó thì Nhí nói pháp hay lắm. Nó dùng hình ảnh A Di Đà Phật, nó chỉ tập trung trên cái hoa sen với cái chân của Ngài A Di Đà Phật thì khi tập trung ở đoạn đó thì cái tâm của Nhí vào cái trạng thái “Ngủ Uẩn Giai Không”.

Khi mà nó ngồi nó thông báo, hay nó giải thích một chuyện gì, thì giải thích rất nhiều điều lạ lắm! Từ cái trạng thái đặc biệt đó thì lời nói của Nhí mang tính cách rõ ràng và uyển chuyển, do vậy sẽ vào tình trạng “Sự Sự Vô Ngại”. Cái điều mà hầu như ai cũng thích hết, nhưng mà phải độ tử rất là nhiều thì sau đó mới làm được. Chứ không phải vừa mới vô mà mình làm được đâu, cái khúc đó vô là mình không hiểu gì hết, mình không đủ phước báu để độ tử mà mình bỏ vô thì cũng giống như chiếc xe mà không có xăng, nên sẽ không chạy được. Mình phải độ tử rất là nhiều, mình giúp người rất là nhiều, thì khi đó cái trạng thái mà tập trung vô cái hoa sen với dạng Ngài A Di Đà đến. Thì khi mình dựa vào hình ảnh (ở khúc đó) mình mới nói được trong trạng thái “Ngủ Uẩn Gia Không”, tức là không có ngã, là Vô Ngã.

Còn nếu mình cho là mình giỏi rồi, mình vừa mới thấy A Di Đà Phật mình chơi độ tử vài ba lần cái mình ép con mắt của mình vô là mình nói tầm bậy, tầm bạ, không bao giờ trúng được. Do vậy mình phải qua một quá trình cái mặt xanh lè, tái lét, bệnh lên, bệnh xuống khi chữa cho người ta, độ tử người ta lên rất là mệt mỏi vì số lượng rất là đông. Thì mới xài được công thức “Ngủ Uẩn Giai Không” hay là trạng thái “Sự Sự Vô Ngại”. 

Trạng thái “Sự Sự Vô Ngại” của Kim Cang ẩn trong Tịnh Độ, một cái mà ai cũng mê hết nhưng mà không biết làm sao, thì hôm nay tui nói về cái đó. Một số rất là đông ở đây không hiểu cái đó làm sao luôn á, nhưng mà khi mình đã độ nhiều rồi thì mình mới dùng được (còn không thì nó ra cái gì á), vì không đủ số lượng (phước báu) để mà chạy. Ví dụ như là mình có một chiếc xe tăng, nó mới rồ máy một cái là cả trăm lít xăng rồi. Do vậy khi anh chưa đủ phước báu mà anh “rồ” một cái là hết liền. Vì đó là cái xe tăng nên cái lượng mà đổ xăng vô rất là nhiều mới chạy được. Công suất tỏa ra rất là mạnh nên cần phải thật nhiều xăng (phước báu) thì mới làm được. Trạng thái “Sự Sự Vô Ngại” đó là cái ai cũng mê nhưng làm rất là khó! Hết!


--- o0o --- Ghi âm bởi Tabatamsu – TDD đánh máy từ file audio. --- o0o ---

Pháp hội online


---o0o--- Ghi âm bởi BM (2011). Vothuong đánh máy từ file audio ---o0o---)

TDD: - Vì sao trong thọ Bát Quan Trai Giới Đức Phật không cho ngủ giường cao?
Tibu: - Vì ngủ sẽ té gãy cổ (cười ha ha)
TDD: - Còn không cho thức dầu thơm là vì sao ạ?
Tibu: - Xức dầu thơm bằng hoa thiên nhiên thì nó đỡ hơn, dầu thơm công nghiệp (nước hoa) nó bỏ vô những thứ như định hương, xạ hương hay là những chất lấy trong con cá voi, con chồn. Do đó khi mình dùng (xứt) thì tâm linh nó tụt xuống dữ lắm.

BM: -Con xin hỏi thầy là có những vị tu lên đến Tu Đà Hoàn rùi mà họ vẫn chuyển sang pháp tu khác?
Tibu: - Vì đâu có một sự ràng buộc nào đâu. Tu Đà Hoàn là một vị Thánh, chẳng qua là họ nhìn qua cái lăng kính của sự vô thường thôi, đâu có gì đặc biệt đâu, thành ra là họ có quyền đi lung tung. Họ còn 7 kiếp nữa là tu xong.
BM: Khi lên đến đấy tâm linh họ rất là rõ rồi, họ nhìn thấy được cái gì là đúng với chân lý chứ ạ?
Tibu: - Không, tại vì cái vấn đề khi mà đi tới đó rồi, họ ở trong điều kiện như vậy, xong rùi cái ý định của họ không có, thành ra họ có thể đi tới đi lui tùm lum. Gì thì gì chứ chỉ còn có 7 kiếp mà thôi.
BM: - Khi tu sĩ đã đạt đến quả vị Tu Đà Hoàn rùi mà không giữ giới thì có bị mất quả vị đó hay không ạ?
Tibu: - Đâu có mất đâu. Nó nằm trên đó chớ. Khi mình làm ẩu thì nó sẽ bị cái tình trạng là nhân quả hiện tiền. Mình mà làm ẩu thì sẽ bị quả liền thôi.
TDD: - Cho con hỏi là khi mình phát tâm tu hành và bắt đầu những chuỗi ngày tu tập, thì những cõi giới vô hình xng quanh họ nghĩ gì về mình?
Tibu: - Họ ngạc nhiên từ chuyện này tới chuyện kia. Vì họ thấy khi từ cái hào quang quá tệ của mình đến khi ngồi được chừng 5, 10 phút gì đó nó ra được đề mục chẳng hạn, thì hào quang nó “bụp” ra màu vàng. Cái màu vàng là họ không hiểu tại sao có luôn. Do đó cho nên thứ nhất là họ sẽ kinh hoàng, thứ hai là họ sẽ dang ra xa. Dang ra xa thì được, nhưng kinh hoàng thì không được, cho nên mình mới thông báo cho họ biết là mình tập.
TDD: - Còn những người tu mới ở cận định, chưa vào được chánh định thì sao ạ?
Tibu: - Cận định thì họ chỉ thấy cái hào quang của mình từ lúc mà nhá nhem, sần sùi, màu sắc đậm rồi nó biến thành mờ nhạt hơn. Nhìn vô tươi mát hơn, thành ra là nó biến đổi trong cái điều kiện của cận định.
TDD: - Vậy thì những chúng sanh nào sẽ đi theo hộ mình đầu tiên ạ?
Tibu: - Toàn là rồng rắn không hà.
DN: - Thế đến khi nào thì hết ạ?
Tibu: - Khi mình lên tới khoảng tứ thiền thì thấy họ. Lúc đó đồng thời mình hiểu cái thời gian mà mình với họ quen nhau luôn trong gia đình luôn. Họ âm thầm phù hộ mình, rùi cũng có khi mình làm cho họ được những điều họ kính nể. Cho nên (mình với họ) có một tình cảm rất vững chắc. Giờ này mình biết nó là con kiki, con tô tô, thấy nó là hiểu nó liền. Nó thấy mình nó cũng hiểu mình liền. Do nên nó bắt buộc phải có 1 sự liên kết và sau đó là suy ra cái chuyện là mình phải chia tay họ, khi chia tay thường là người ta không chịu đâu.
BM: - Con nghĩ là nguyện ngài A Di Đà Phật …
Tibu: - Không mình lên tới Tịnh Độ mà, mình hỏi là tự nhiên nó ra à. Vì nó có sẵn rồi mà mình không biết thôi, khi mình thấy được ngài A Di Đà rồi thì con mắt của mình thấy rõ lắm, độ chánh định của mình cũng mạnh lắm. Thành ra khi mình nói hộ pháp của mình ra sao ta là tự nhiên nó ra à.
TDD: - Vậy ngoài rồng rắn ra thì có quỷ theo gì không ạ?
Tibu: - Không không, mấy loại xưong sống thẳng là không có đâu.
TDD: - Con nghe nói có La Sát rùi Chư Bộ Đa theo nữa mà thầy?
Tibu: - Mình khiển nó không nổi đâu, nó chơi mình liền. Như khi mình nuôi con sư tử để coi nhà vậy, nó “đớp” mình được như chơi đó. Nguy hiểm lắm! Không ai chơi với nó. Con quỷ là nó đớp mình liền, thành ra khi mình chơi với con quỷ mình phải có trình độ và hiền lắm mới được.
LN: Mấy ngày nay con thấy bồn chồn trong người, tập không được thầy ơi?
Tibu: - Thường thường là mình “ăn” vô một vấn đề gì đó thì phải có thời gian “tiêu hóa”. Giá trị về mặt tiêu hóa là nó làm cho mình vui. Nếu mình không có vui là mình chưa tiêu hóa hay là mình quên cái quy trình làm vui.
BM (Hỏi dùm LN): - Ln nói là cái cảm giác bồn chồn có từ khi LN vào bệnh viện để chăm sóc cho mẹ của thầy giáo dạy Anh Văn. LN niệm Phật và hồi hướng cho bà ấy xong thì bị như vậy.
Tibu: - Khi mình mệt quá mà cứ đi ăn đám cưới thì cũng mệt à. Trước khi mình làm cái chuyện đó thì mình phải làm cho mình vui lên đã rồi mình mới làm. Nếu không được thì thôi mình đi ngủ, vì mình mệt quá rồi nó nạp không nổi nữa.
BM: Những lúc như thế thì mình có nên đọc một cuốn kinh không ạ?
Tibu: - Thì mình chỉ cần làm những cái chuyện đơn giản thôi. Nhưng nếu mình bồn chồn ngủ không được là thế giới vô hình xung quanh họ đang cần kiến thức về kinh sách gì đó. Nếu mà không thì cứ đi ngủ thôi, đừ quá thì mình đi ngủ thôi. Vì mình hổng có làm ăn gì được lúc đừ nữa hết.
TNT: Nửa tiếng nữa tụi mình sẽ đi ngủ... Các bạn có nửa tiếng nghe!
DN: Có những người không tu con thấy họ rất là hiền và vui vẻ trong cuộc sống. Mình (DN) tu 2 năm rùi mà không bằng được người chưa tu như vậy.
Tibu: - Uhm, nhưng mà phía bên trong thì chưa chắc. Vì mình chỉ thấy cái chăn thôi, khi mình đắp vô thì không trong đó có rận hay là không, thành ra là nhìn bên ngoài thì thấy hay. Trừ trường hợp mình nhìn thấy được hào quang của họ thôi, những cái màu (hào quang) mà thô, năng nề, đậm là nó biến hóa chưa. Khi hào quang nghiên về cái màu vàng hoặc màu da cam phải nói rằng đó là những người chơi được (người tu hành). Nòng cốt của họ là tu hành.
DN: - Chắc là kiếp trước họ có tu rồi phải không ạ? (Ý muốn hỏi những người có hào quang màu vàng, da cam)
Tibu: - Khi có khi không. Mình có pháp để nói được cái gì đó. Nhưng khi dùng cái gi đó để theo dõi họ thì thấy rằng cái quy trình tuyệt đối thì khó lắm. Quy trình tuyệt đối chắc chắn khó xảy ra lắm, nhưng mà quy trình tương đối thì nhiều.
BM: Khi tập nhìn hào quang, khi mà mình chưa có Thiên Nhãn thì có thể tập theo cách Thầy dạy là nhìn bằng cách lé mắt thì có được không?
Tibu: Thấy, thư giãn con mắt là mình thấy, còn nhìn chăm chú thì nó không ra đâu.
TDD: Vậy là mình chưa vào chánh định cũng có thể thấy (hào quang) phải hông Thầy?
Tibu: Người ta thấy nhiều lắm chớ! Chẳng hạn như nhìn một đám nhang, người ta nhìn hoài như vậy thì bị chảy nước mắt, nhức đầu, rùi sau đó thì người ta thấy được các cõi giới thấp. Nhưng mình hổng chơi như vậy, mình tập nhìn hào quang của chính mình hoặc người yêu của mình, hào quang của mình và của người yêu nó hạp lắm. Chẳng hạn như dòm bàn tay của họ thì thấy các viền tay nó phát sáng ra.
TDD: Con đọc trong tập tin thấy có đoạn nói khi Thầy vào cái cốc của ông thầy nào đó, rùi ông thầy đó nhập định đục thủng hào quang của Thầy.Thầy liền tác ý dẫn luồng điển của ông kia xuống đất. Lỡ như tụi con gặp phải người kia thì phải xử lý sao ạ?
Tibu: Mình phải giỏi như họ thì mới gặp được họ, người đó hiếm lắm. Nhưng mà như vầy: Dù gì đi nữa thì mình cũng hiểu nguyên tắc luồng điện, hễ mà có gì thì cho nó chạy xuống đất, mình thấy người nó tê thì liền nghĩ tới đất. (12’35). Chẳng hạn như mình vô một cái vùng, khi thấy ông đó tự dưng người mình bắt đầu tê tê, tốt hơn hết là đi ra ngoài thử lấy bàn tay nhúng xuống nước lạnh rùi đi vô, đừng có chùi hết nước lạnh. Khi đó họ lấy nhân điện của mình thì họ sẽ bị cảm cúm.
TDD: Vòng lưỡng kim nó có tác dụng trong trường hợp này không Thầy?
Tibu: Không ai thấy vòng lưỡng kim mà chơi hết á, vì cái đó làm hao năng lực của họ, nên họ không chịu.
TDD: Đeo vòng lưỡng kim thì Tha Hóa Tự Tại có vô được không Thầy?
Tibu: Không, nó đụng vô thì sẽ bị hao năng lực. 



TDD: - Thầy ơi khi thấy Thầy trên đảnh thì có thể giao tiếp với Thầy như nói chuyện trên đây được không ạ?
Tibu: - Àh, phải là Tứ Thiền. Chớ nhỏ quá là nó đi ra nó thấy mặt tui chàu quạu lên là nó la :” Chết chết rồi, chàu quạu lên, cái gì nữa đây?”. Nhưng mà nó lộn rồi mà mặt tui vẫn toe toét cười thì không sao. Nó biết liền à. Thành ra cái chuyện ngồi trên đảnh khi mà anh tập phương pháp này rồi thì anh chui vô trong những cái chỗ khác người ta sẽ thấy cái đảnh, thành ra là người ta sẽ hiểu rằng :” Ê cái này có chủ rồi, đừng có đụng tới cái thứ này. Đụng tới cái thứ này là phiền . Thành ra "các chúng hữu tình không có phận sự đồng loạt lui ra", nghe một cái là ớn óc rồi, dọttttt… Bởi vì không ai quánh lại cái thứ này hết đó. Thành ra cái câu này là cái câu nói của dân nhà nghề. Hồi xưa rồi người ta đã sợ cái cái câu này, đã sợ lắm rồi, thành ra mình dùng cái câu đàn anh mình thôi. Còn cái băng của mình là cái băng Kim Cang Vương.
 
TDD: - Cái băng là sao Thầy?
Tibu: - Băng là băng đảng đó… Hahaha
TDD: - Kim Cang có nghĩa giống Kim Cương không ạ?
Tibu: -Kim Cang là Kim Cương.
BM: - Kim Cang chắc hơn Kim Cương chứ ha?
Tibu: - Không. Kim Cang là Kim Cương.
TDD: - Thầy cho con hỏi vì sao các Đức Phật có hình tướng nam mà không phải là nữ?
Tibu: - Đó là câu ghê gớm lắm. Có người nào đó mới làm được cái chuyện này. Như vậy thì dưới cái hình ảnh đó đó, mà khi mình vô đó mình mới biết được là hình ảnh bằng đàn ông là dùng lý trí. Còn hình ảnh bằng đàn bà là dùng tình thương, nó nói êm hơn. Cái thằng lý trí nó nói anh phải vầy, vầy, vầy, vậy đó. Anh phải nhập định 15 phút xong rồi anh xả thiền, vậy đó, nó nói cứng nhắc vậy đó. Nhưng mà cái thằng tình thương thì nó nói: Không, mày phải vui lên, vui lên thì mới làm cái này cái kia được. Tùy theo tình hình mà đó là Bà Phật hay là Ông Phật.

TDD: - Dạ thưa Thầy con nghe nói dòng Pháp Kim Cang có những câu hỏi Pháp mà mình không được đạo sư trả lời đến khi mà người hỏi được quán đảnh phải không ạ?
Tibu: - Không. Chẳng hạn nếu mình hỏi tới nữa là cái gì thì thường thường người ta không nói bởi vì cái đó là sai cái tính chất giáo dục đi. Chẳng hạn như tui nói là sau ít phút nữa rồi anh tới cái đó rồi anh sẽ thấy cơn xoáy đó. Cái tự nhiên  do cái tâm lý đó anh chưa tới mà anh đã thấy cơn xoáy rồi. Thành ra nó không được. Nó không nói trước thì thôi, mà nó nói trước đi nữa thì nó nói trước những cái mà anh khó làm được lắm. Nên nó mới nói được. Chứ còn không có gì gọi là bí mật hết. Không có. Thường thường người ta cứ tưởng đó là bí mật nhưng mà không có. Chẳng hạn như là nói rằng là: trong ba người , có một người mới vô, mà hai người kia thì lâu. Câu chuyện của hai người lâu hỏi chuyện nhau, một người kia ngồi. Đối với một Ông Tiên thì ổng sẽ dùng bàn tay phất một cái là người kia không có nghe gì hết trơn. Nghe ù ù ù không hiểu gì hết. Còn hai người kia có thể nghe và nói chuyện thoải mái luôn, đó là chuyện của Ông Tiên. Có con Rồng thì cũng hay làm cách đó.

Còn đối với dân Phật giáo thì không có. Là vì rằng Ông Anan đó, khi chưa được cái gì hết mà Ổng đã nghe 84.000 pháp môn, thì lấy gì mà một Ông Thầy chặn lại ở đằng kia? Thành ra là không có chuyện đó, không có chơi cái đó. Mà ai mà chơi cái đó chắc là bị bệnh hoạn hay sao đó không biết. Không có đâu, không có cái chuyện mà người ta nói là :” Ê, anh, anh không có được hỏi trước”. Không có. Sẽ được trả lời rất là lịch sự, là tại vì:  nếu mà mình nói trước thì sẽ nhầm lần thôi, bây giờ  anh cứ tập trước đi, tập tiếp đi rồi tính sau. Đó, là vậy. Còn nếu mà hỏi về cái này cái nọ thì nếu trả lời là trả lời, không có dấu chi hết.
 
TDD: - Dạ như vậy với những câu hỏi Pháp mà chúng con hỏi trên diễn đàn, thì có những câu hỏi như thế nào mà sẽ là sai nguyên tắc không ạ?
Tibu: - Không. Không có sai nguyên tắc.
TDD: - Như người tu Tịnh (Tịnh Độ) hỏi về chuyện mà tu Mật hay là bên Thiền gì đó thì có bị sao không ạ?
Tibu: - Không. Không có bị gì hết. Không bị gì đâu. Chắc chắn là không có bị gì đâu. Anh tu Mật mà sao anh hỏi chuyện Mật hay anh tu Thiền mà sao anh hỏi chuyện Mật gì đó. Không có. Cái đó là người ta nói làm sao thôi đó, chớ còn những cái người đi về tìm hiểu thì anh có quyền chớ. Anh có quyền hỏi sau bụi tre kia là cái gì chớ. Phải không? Thì cái người đồng điệu thì họ nói sau cái đó là con suối, có người họ nói không, sau cái đó là con rắn đó. Sao không nói trước là con rắn hay con suối đi. Khổ vậy đó.
 
TDD: - Thầy cho con hỏi tiếp là: Tu Tịnh Độ thì có thể khai mở Kundalini được không ạ?
Tibu: - Khi mà lên tới cái dạng mà ra Đề mục hay tới cái dạng mà Linh ảnh của Ngài A Di Đà rồi thì Kundalini đóng lại rồi thì người ta mới thấy được cái đó. Còn khi mà mình nói rằng mình là mình chuyên khoa Kundalini thì trật. Chẳng hạn như là anh ở vùng núi anh ăn không được thì tui sẽ chỉ. Khi khổng khi không mà người ta chỉ thì không có, người ta không làm cái đó. Chẳng hạn như là nói: Ừ, tui chỉ anh Kundalini, nhưng mà anh ở chỗ này thì cần tui chỉ làm gì? Nó yếu, nó ăn hết thì giờ luôn. Thành ra không chỉ thì phải nói rằng: anh tập cái gì mà anh đòi tập kundalini? Anh có bị đói, bị lạnh, bị khát không? Nếu bị mấy cái đó thì chỉ, còn không bị thì: thôi, tập đi, chỉ làm chi? Khổ quá.Đi…
 
TDD: - Những người có nhiều Thiện Pháp thì có ảnh hưởng gì đến việc độ sanh khi mình tu hay không ạ?
Tibu: - Có nhiều Thiện Pháp thì người ta nhắm đến việc độ tử. Tại vì khi mà mình độ 1 người thì nó được 10 người. Tức là 1 người mình độ lên thì được 10 người mình vô tình mình giết. Thành ra là cái tỷ lệ như vậy mà mình làm việc độ tử thì nó tốt hơn. Còn việc độ sanh cũng là 1/10 thôi nhưng mà mình làm không nổi đâu. Thiệt luôn đó. Làm không nổi.
Nhưng mà khi mà mình làm độ tử thì mình nói theo cái chiều thuận, ai cũng muốn đi lên đó thì mình chỉ hướng đi lên, thế là họ đi lên. Tuy nhiên phải có cách, biết cách rồi, thì đã nói rồi.
 
TDD: - Dạ Thầy cho con hỏi tiếp là những tu sĩ mà có tâm tánh đố kị với cái chuyện tu tập của người khác thì có ảnh hưởng gì đến việc tu tập của bản thân mình hay không ạ?
Tibu: - Cũng vậy. Ở ngoài nó sao thì ở trong nó vậy. Anh đi ra Đề mục mà anh quánh không có trọn vẹn thì tự nhiên ở ngoài anh cũng nói này nói nọ người ta à. Thành ra ở ngoài nó sao thì ở trong nó vậy à. Thành ra người mà đố kị thì cái tâm họ kỳ lắm, những lúc họ tập họ sẽ có những cái lăng xăng kỳ lạ lắm. Chẳng hạn có những người không chắc ăn, không chắc ăn thì mình tập cái là mình có chắc ăn không ta? Thì mình mới hỏi ông kia, hỏi ông giỏi hơn, là tui làm vầy có chắc ăn không? Thì ông kia nói: chắc ăn rồi. Thì không có nên đi hỏi một thằng nữa là: ê ê ê, tui làm có chắc ăn không? Thì thôi được rồi, anh làm đi, cứ nói chuyện không chắc ăn thì suốt đời không được. Không có mở cái lòng  ra mà không có tin chắc thằng kia nói đúng hay nói sai. Mà cứ đi hỏi thằng này thằng kia. Ví dụ như hỏi thằng giỏi hơn mà nó nói: đúng rồi đó, đúng rồi đó thì mình chơi luôn.
 
Tibu: - Ví dụ như mình nhập Tứ thiền không chắc ăn, rồi nhập xuống Nhị thiền, rồi nhập xuống Sơ thiền, cứ nhập vậy hoài không chắc ăn. Khi mà mình nhập kỹ đó, kỹ ko phải mình là kỹ mà không chắc ăn… Chẳng hạn như em nói anh đó thôi bi giờ anh đi tới ngã 3 đó thì anh có cua trái nha, cái anh đó hỏi chắc ăn không? Rồi anh đó đi đường gặp bà kia ảnh hỏi đi tới ngã 3 rồi cua trái, thì bây giờ không cua là lạc đường. Vì những người đó họ nói thiệt chớ không có nói chơi. Mình đã cua rồi thì mình hỏi, mà người ta nói rồi là mình làm.



BM: - Dạ Thầy ơi Thầy cho con hỏi. Hôm trước Thầy nói mình tập VTC mà đến một cái lực nào đấy, tập ở ngoài trời mình hất tay lên thì có những ông tiên đang ở trên đám mây thì ổng bị rơi xuống chết luôn hở Thầy? Thì mấy ông đó sẽ đi đâu ạ? Sẽ đi đàu thai ở đâu ạ?

Tibu: - Mấy ổng sẽ đi đầu thai thành những người giỏi à. Ờ, mấy ông tiên mà ổng xuống thì sợ lắm.

BM: - Vậy khi họ đầu thai thì họ sẽ tu rất là giỏi ạ?
Tibu: - Ừ họ đỡ hơn, họ đỡ hơn người thường.
BM: - Thế như thế mình có mang tội sát sinh không ạ?

Tibu: - Không. Mình đâu có ý đồ sát sinh ai đâu? Quơ quơ quơ quơ  vầy cái rồi, cái ổng đứng cạnh cái luồng mình lên vậy thì đâu phải làm cái bùm cái là được liền đâu? Tán cái mây từ từ chứ, rồi cứ thế nhiều lực thì nó rớt xuống 3,4 ông vậy đó. Ngay cái riền đó, ngay cái riền đó tự nhiên nó rớt xuống 2,3 ông tui cứ ngồi tui dòm đó: Ủa 2à3 ông rớt xuống. Đó là tiên mắc đọa là vậy đó. Nhưng mình đâu có ý đồ là mình giết ổng đâu, đâu phải. Cái lực của mình nó lên, ai nằm trong cái mây đó mình đâu có thấy đâu. Thành ra khi họ rớt xuống đầu thai thì họ cũng đầu thai thành những cái người thuộc diện trên trung bình chứ đâu phải rớt xuống là hủy hết trơn đâu, đâu có đâu. Thường thường thì họ cũng có thể tu, cũng có thể tu thôi. Rớt ngay cái vùng đó luôn.

BM: - Thế lúc đó họ sẽ đi đầu thai luôn ạ?
Tibu: - Đúng rồi. Chẳng hạn như tui nhớ tui thấy. Tui quơ quơ sao đó không biết, thấy nó trống đi 1 cái đoạn thôi, tui dòm dòm dòm tui mới thấy rớt một ông xuống, rồi mấy ông rớt xuống. Cái mấy ổng rới rớt rớt bay vô cái nhà thương ở trên nhà tui đó. Cái mấy ổng đi đầu thai hết trơn à.

BM: - Anh TDD định hỏi gì Thầy ạ?
TDD: - Thầy cho con hỏi khi mình vô tình xả ấn mà đụng tới mấy ổng thì sao ạ?
Tibu: - Ổng cháy à. Ông mà lố lố lố là ổng cháy râu cháy áo hết đó. Rồi ổng ngồi buồn buồn buồn thì ổng bị như là nước mưa vậy đó. Rồi nếu mà mình xả vô cái vật ổng đang đi, chẳng hạn như là có cái con đường trong không gian của mình mà mình xả cái là con đường nó biến mất, thành ra họ cứ tới đó họ dồn cục họ đi không được. Rồi họ cứ la la la. Hai ba năm sau mình tu giỏi cái mình nghe la ới ới ới… Cái lúc đó mình mới biết trời đất quỷ thần ơi, té ra mình xả ấn mà họ đứng dồn cục ở đó, kẹt xe hết trơn. Thành ra là mình : ố ố ố, xin lỗi, mình làm lại, làm lại để họ có cái đường đi.

TDD: - Vậy họ có chết ko ạ?
Tibu: - Có chứ? Mình quất một cú là họ chết tươi liền đó chứ. Nhưng mà tại sao mình xả dữ vậy? Mình không hiểu sao mình xả dữ vậy. Hồi trước đó, tui ngồi  Má không cho vô nhà, đi đêm mà, Má không cho vô nhà. Má cứ tưởng xì-ke, với ăn trộm, thành ra Má nói :” Bà mày, Không có cho nó vô nhà. Dặn Ông dặ Mợ là không có mở cửa cho nó vô”. Thế là Hai Lúa ra ngồi ngay cái đòn gianh chiếu xuống, ngay cái đỉnh cao đó, ngồi tập luôn. Thì khi tập như vậy thì Má mở cửa ra, mà mình mới ngồi tí xíu có bao nhiêu đâu? Thành ra là mình xả ấn mình đi vô, mình đi vô nhà thì mình nằm mình ngủ. Đâu khoảng 3, 4 tháng sau gì đó, 3à4 tháng sau lận, đang nhập định thì mình nghe tiếng kêu: Ông Phước ơiiiiiii……
- Mình nói: ủa, cái gì đó? Cái gì ta?........
- Ông Phước ơiiiiiiiiii…….
- Cái mình nghe cái lực nào đó, cái mình dòm: trời đất quỷ thần ơi, Ông Tiên quần áo xốc xếch cháy râu, cháy đồ hết. Rồi mình: xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi,…
- Ông xả ấn, xả ấn cái lửa nó xẹt lên tui nè…
Cái mình sám hối, mình đọc lại cái câu Chú cầu nguuyện của mình đó. Cái câu Chú: “Om Mani Padme Hum” gì đó. Thì khi mình đọc: “Om Mani Padme Hum” thì mình mới nguyện xin cho ổng trở lại bình thường cái ổng trở lại bình thường liền. Mừng quá trời luôn. Mình mừng lắm. Ổng kẹt 3 tháng trời đứng tòn ten trên mái nhà mình đó, mình đâu có biết. Cái mình nói xong là ổng cảm ơn mình ổng đi thôi. Tại mình đâu có cái ý đồ đó, thành ra họ không có giận mình. Mình không có ý là đồ lớn lối. Suốt ngày mình ra giúp người thành ra mình không có hiểu được cái sân hận, thành ra mình ụp lên một phát vậy thì mình đâu có biết có chuyện gì xảy ra đâu? Cho dù mình chưa là cái gì hết mà lỡ vậy nó tội người ta.

TDD: - Thầy ơi cho con hỏi là tội bất hiếu của một đứa con đó Thầy. Bất hiếu với Cha Mẹ nhưng đứa con đó không muốn mà Cha Mẹ cứ làm nó bất hiếu thì cái tội đó nó như thế nào hở Thầy? Mình sẽ đọa tới đâu và mình có tu được không?

Tibu: - Tội bất hiếu là nó chơi mình nặng nề nhất đó. Thứ nhất là nó xúi mình tập cho lẹ lên, mạnh lên, là mình đừ mình hết tập luôn. Hoặc là nó ngăn trở mình bằng cách là: chẳng hạn mình ra một cái Đề mục, nó chưa ra được Đề mục đâu là nó xẹt tới, ánh sáng nó chớp vô đầu mình là mình hoảng sợ mình hết dám làm luôn. Đó là hai cái, một cái ở Cận Định ở dưới. Còn nếu mình đã tu được rồi nó chặn không được mà mình vẫn tiếp tục tu là nó sẽ dí cho mình, làm cho hết sức luôn, làm mình hư luôn, hết sức luôn là coi như mình không tập được.
Giọng nữ: - Ánh sáng nó chóa vô mặt sợ là hết tập luôn hở Thầy?
Tibu: - Hết tập luôn. Làm không nổi. Thành ra là nếu bị 2 cái đó rồi thì là....Một cái là mình thấy sợ rồi. Còn cái kia là mình tập quá mức luôn cái nó hư luôn.

BM: - Có nghĩa là dù là Bố Mẹ có làm gì với mình thì mình lúc nào cũng phải có hiếu? Cho dù là… J 
Tibu: - Thì mình cố gắng mình đừng có làm tổn thương mấy ông đó. Trừ trường hợp là ổng kêu chứ: ê, tối nay xơi thằng kia…Ha ha… Thì mình đâu có được xơi. Mình đâu có được đánh cho nó chết, hay làm sao đâu. Không được. Xúi bậy thì mình kêu không thôi. Nếu như cái việc mà đã hợp lý rồi thì mình bắt buộc mình phải làm, tốt hết là mình làm. Còn có những cái ngoài khả năng của mình thì mình sẽ không làm, mình không thể nào làm được. Chẳng hạn như là mày ngày mai mày phải bay lên trời thì làm sao mình bay được? Ý tao thích con gái đó mà mày lại đẻ một thằng con trai thì bây giờ mày biến trở thành congái cho tao đi, thì không được.

TDD: - Thầy ơi, nếu trong một cuộc cãi lộn như vậy đó Thầy, người Mẹ quỳ xuống lạy người con, thế là người con tưởng rằng mình bất hiếu. Từ đó không có dám tu gì nữa hết. Thì cái tội đó là tội như thế nào hở Thầy? Ý là lạy không cho người con tu, lạy không cho người con nói rồi cứ cãi qua cãi lại rồi cuối cùng cả nhà cùng cãi luôn. Rồi cứ như thế quài vậy đó Thầy. Vậy là sao Thầy?
Tibu: - Mình đi luôn, mình đi luôn chớ mình tu đâu có ai biết đâu.

TDD: - Tới mức mà người Mẹ quỳ xuống luôn thì đó có phải là tội bất hiếu không Thầy?
Tibu: - Không. Bà nói là mình không tu, nhưng mà mình lén tu thì cũng được à.  Chứ nhà tui đâu có ai cho tui vô tu đâu. Hi hi hi. Cứ rình rình rình tui tu không đó. Tui tu chui mà đâu có sao đâu? Ờ tui tu lậu đó. Thành ra bây giờ tui tu giỏi quá thành ra họ cản không được thôi. Tui sợ lúc đầu tui tu chui nên không ai biết. Tui không có thắp nhang, không có gõ mõ, không có gì hết mà. Làm sao mà biết được? Tui không có một cái tư thế nào hết đó, làm sao mà biết được? Chớ anh đừng có ra mà anh nói: không, tui tu là tui phải bận áo này, thế kia, anh không tu mà anh gây khó khăn cho người ta đó. Chẳng hạn như là anh chưa tu thì giỏi, mờ vợ con của anh đã khổ rối, mà anh tu anh nói đứa con ngày mai Ba tu, Ba bắt đầu ăn chay, nghĩa là sao? Chén mới, đũa mới, nồi mới, ăn chỗ riêng. Thì cái người vợ con mới nói chứ: trời ơi, không biết ổng có vô Niết bàn không mà ổng ăn đã khó khăn rồi. Thành ra là cái cách của mình thôi. Tự nhiên ra cái mình nói: Ê… Cái bàn thờ của tui bà đừng có đi ngang qua… Bà bận đồ dơ dáy mà bà đi ngang qua làm chi vậy? Không, mình không chơi bàn thờ luôn. Thành ra mình tập là mình tập theo một cái ngán. Đâm ra là không ai biết mình làm cái gì? Chứ mình nói: Mẹ, con tu rồi, Mẹ đừng có làm cái đó nữa, làm chi vậy? Họ không thích mình tu thì thôi, mình im, mình tu đâu có ai biết? Là tại vì mình tỏ thái độ làm sao đó thì họ mới chống đối chứ. Chứ còn tu, chưa tu gì ai biết đâu? Họ cứ nói chứ: Mày hiếp vợ người ta, rồi xì ke, mày ăn cắp, … Mình cũng không trả lời luôn. Làm đúng cái nào thì làm, không đúng không làm. Không sợ gì hết. Thành ra không có nói làm chi. Tới khi mà phun ánh sang lên, tu mà phun ánh sang lên cái người ta kêu: Cháy nhà…Cháy nhà. Vây thôi. Đâu làm gì đâu?

TDD: - Thầy cho con hỏi nếu như mà khi mình rời xa Cha Mẹ để mình tu đó Thầy, nhưng mà cái kiếp đó mình tu cũng không có được luôn. Cái như vậy đó Thầy, mình có mang tội bất hiếu khi không có lo lắng cho Cha Mẹ hay không ạ?
Tibu: - Đúng rồi. Anh viện cớ anh đi tu để anh chơi thì ráng chịu anh thôi.
Tibu: - Mình quyết tâm để mình tu nhưng mà tu cũng hổng được.
Tibu: - Hổng được thì không sao. Vì anh vô anh gặp những ông Thầy ba vía thì thôi thua luôn chứ làm sao giờ? Trúng ông Thầy thứ thiệt thì tu mới ra, ổng không chỉ thôi chớ ổng chỉ là ra liền. Bảo đảm. Cho nên trúng mấy ông Thầy gì đó là anh thua. Có cái hình dáng mà không có phương pháp là anh thua liền.

BM: - Thầy ơi hôm qua con nói chuyện với Thầy xong thì con nằm ngủ con mơ thấy có một người cầm một thanh gươm ạ, đâm trúng giữa ngực con và con cảm giác rất là đau luôn.
BM: - Xong rồi hôm qua con nghe nói chuyện xong thì con đi ngủ trưa, con nằm ngủ con mơ thấy có một người cầm một thanh gươm ạ, đâm trúng giữa ngực con và con cảm giác rất là đau luôn. Cảm giác rất là đau đớn. Thế xong rồi lúc đấy tự nhiên con thấy cái đề mục ngọn lửa của con phát sáng rất là mạnh về phía cái thấy luôn. Lúc đấy con cũng cảm giác rất là đau nhực, nhưng mà con vẫn tiếp tục nhìn về cái Đề mục thì nó phát sáng rất là mạnh, nên con nghĩ trong giấc mơ cái người mà đâm cái thanh gươm vào chính giữa ngực con là làm cho Đề mục nó phát sáng lên.

Tibu: - Con mơ ha? Vậy mà không sợ gì hết hở?

BM: - Dạ không ạ, lúc đó con thấy rất là đau, cảm giác như đúng là một thanh gươm thật nó đâm vào ngực mình luôn đó. Nhưng mà lúc đấy con lại thấy Đề mục của con phát sáng rất là mạnh nên con lại chú ý đến cái đề mục, thì dần dần con thấy thanh gươm đấy nó mất. Thì không còn cái cảnh mà người ta đâm.

Tibu: - Cái đó là liều mạng đó. Liều mạng vì hồi tui tu tui cũng bị vậy. Vì vậy cái hành động mà tui tu, sai trái nhiều hơn. Chẳng hạn như là mình dớt một cú lên đầu ông thầy chùa, bị ông thầy chùa cà chớn quá. Dớt vô một phát là ổng phải ngưng không có hộ niệm được nữa. Tại ổng đen thùi ổngngồi trước mặt tui mà. Dớt một phát là ngồi qua bên kia đổ mồ hôi tùm lum tà ta hết. Thì sau đó tui lên chùa, 49 ngày sau tui lên chùa, thì cái ông đó ổng cũng ngồi nữa. Mà tui thấy trời đất ơi sao ông này ngồi trước bàn thờ Phật mà ổng cà chớn quá vậy? Thì tui dớt ổng một cái nữa. Ngay cái lúc đó thì Hộ pháp Di Đà mới, tui không có biết ai đâu, tự nhiên tui bị một cái lực nó chọt vô trong cái lỗ rún tui đó. Thì cái lực nó bị mất phép, không còn gì hết. Thì sau đó về nhà nằm ngủ, về nhà trưa rồi nằm nghỉ. Thì khi nằm nghỉ như vậy thì mới hiện ra một ông Hộ pháp Di Đà, cao khoảng 11à12mm thôi,đẹp dễ sợ luôn. Đứng bồng bềnh bồng bềnh. Thì mình mới hỏi: Ủa anh là ai vậy?
- Tui là Hộ pháp Di Đà.
- Chứ hồi nãy tui bị chọt vô bụng?
- Tui chớ ai, tui làm chớ ai.
- Ủa tại sao anh làm vậy?
- Tại vì anh làm như vậy mà anh không có chỉ cho người ta thì cái đó vô ích hoàn toàn. Vậy là không đúng. Chẳng hạn như anh làm xong rồi anh mới nói: ê, ông, tại sao mà ông ngồi trước bàn thờ của tui mà hào quang ông màu đen vậy? Tại vì phải hỏi ổng vậy. Thành thử nó mới có tính chất giáo dục. Chớ còn không ai muốn làm gì mà không có tính chất giáo dục thì nó đâu có tác dụng gì đâu? Thành ra ổng kể ổng hỏi tui vầy nè: đó, rồi bây tới phiên bà chị nghen.

BM: - Dạ.
Tibu: - Cái lực khi mà thoát ra từ cái luân xa ngay ngực đó, nó mạnh quá thành ra là phát đau. Thì khi nó phát đau thì mình bị cái ảo giác là thanh gươm nó đâm vô. Thì khi nó đâm vô thì tâm lý của con là nhảy vô cái ngọn lửa. Thì khi mà ra cái ngọn lửa rồi thì con dốc tâm trí con ép, thì cái thân của con biến thành Chư thiên. Thành ra cái thân người ta biến thành Chư thiên thì cái luân xa của cái ngực nó ấy, thành thử mình thoát bằng cách nhập Chánh Định, cái đó là dễ sợ luôn.

BM: - Thế có nghĩa là khi nói chuyện với Thầy xong thì con được cộng hưởng lực nên lúc con nằm ngủ thì cái luân xa ở giữa ngực thì nó phát ra quá mạnh đúng không ạ?
Tibu: - Ừ đúng rồi.



TDD: - Dạ Thầy cho con hỏi là người tu mà ăn đồ cúng thì có bị làm sao không Thầy?
Tibu: - Ăn đồ cúng? Có, người nào dị ứng ăn vô đau bụng chết bà luôn. Còn không có thì không sao, ăn hết thoải mái, không sao hết.
 
TDD: - Thì…thưa Thầy con có đọc một câu chuyện mà có nói có Vị tỳ kheo kia mặt mũi rất là xấu xí. Đi tới cái vùng nào đó để hóa duyên thì không có ai mà bố thí cho cái vị Tỳ kheo này hết vì thấy cái mặt ông này khó ưa quá. Cho nên ông này rất là đói bụng. Thì khi mà ông đi ngang qua một cái miếu thì ông thấy có đồ ăn trong đó, nên ổng vô miếu ổng lấy đồ ổng ăn. Thì khi ổng ăn đồ trong miếu thì ông thần trong cái miếu đó thì đi bẩm báo với Đức Phật là cái đồ này là để người ta cúng cho tôi chứ không phải cúng cho ổng, mà sao ông Tỳ kheo kia lại ăn. Tại con thấy có câu chuyện, con thắc mắc là cái gì không phải dâng cho mình mà mình ăn, cũng như đồ cúng thì con nghĩ là cái Tâm người cúng họ chỉ có cái ý là cúng cho Cô Bác hay gì đó vô hình họ ăn, chứ không phải cho mình. Mà mình ăn thì con sợ nó có ảnh hưởng tới cái chuyện tu tập gì hay không ạ?
 
Tibu: - Bây giờ mình thấy là có một món ăn, mình nói cái món ăn này là để cho ông bà mình ăn. Cháu tới kêu: cho con ăn với. Không, cái đồ này của Ông Bà. Nhưng mà cái món ăn mà để cho con nít nó tới nó ăn thì nó giành đó. Nó giành. Thí dụ cái người đó tới ăn là ông già thì con nít nó không được quyền giành. Ý mình nói rằng là ví dụ ông tu, ông thầy tu đó rất là giỏi, ổng tới ổng ăn, thì ông thần kia ổng lạy thôi, tại Cha mình tới ăn mà. Khỏe quá đi chớ. Thì ổng do đức hạnh ổng tới ổng ăn mà. Chứ còn nếu ông thầy tu đó ổng tu bằng một ông thần, thì ông thần ổng mới giành. Chỉ vậy thôi.

Chẳng hạn như mình nói trái cây đầu mùa cho Ba ăn, anh mình tới cầm lên là mình gây liền. Nhưng mà trái cây đầu mùa mình để đây cho thằng anh mình nó ăn, nhưng mà Ba mình tới Ba ăn thì mình đâu có dám làm gì được. Thành ra cái cấp bậc khi mà ăn nó như vậy.
Nhưng mà đó là câu chuyện nói chơi thôi. Chứ ông thầy chùa gì mà dở vậy. Vì tu mà chỉ bằng ông thần hoàng là dở quá. Thì khi mà ổng giỏi rồi thì ổng vô tác phong ổng đàng hoàng chứ đâu phải ổng chụp ổng ăn đâu? Kỳ cục vậy? Thành ra cái câu chuyện người ta dàn dựng lên với cái tính cách là dân gian thôi.

TDD: - Dạ…Con muốn hỏi, tức là: Thọ Ký và Ấn Chứng có nghĩa là gì vậy Thầy?
Tibu: - Thọ ký và Ấn Chứng? Thọ Ký, Ấn Chứng tức là ông làm tới đâu thì cái Ông Thầy đó ổng biết ổng Ấn Chứng số 3, số 4, số 2 gì đó. Nhưng mà  anh cũng không hiểu gì hết luôn. Không hiểu gì hết. Rồi anh toát mồ hôi, cái người ta kêu: thôi anh Nhị Thiền rồi đó, nhưng mà anh không có cảm giác Nhị Thiền. Cho tới khi mà anh lên tới Tứ Thiền rồi đó, người ta nói Nhị Thiền anh mới hiểu được. Đó, chứ còn khi mà mình tập tới đó cái người ta nói: Ôi anh Nhị Thiền, Ôi anh Tam Thiền., thì không có một cảm giác gì đâu, không có cảm giác gì là khó cực lắm đâu, ngoại trừ cái biểu hiện của cái Đề mục. Dựa vào cái biểu hiện của Đề mục mà Ấn chứng. Thậm chí tức là: Ui HL ơi, cho tui phương pháp Tu đi. Rồi cái người ta chỉ mình phương pháp Tu tức là thọ chứng, đơn giản vậy đó.

TDD: - Vậy là chuyện gì xảy ra giữa những người tu với nhau hay giữa các tu sĩ và các Chư Phật- Chư Bồ Tát vậy Thầy?
Tibu: - Ờ tại vì chẳng hạn nó như kêu vậy rồi cái anh về anh bỏ lơ luôn. Anh tuy là anh móc vô được rồi mà anh không xài. Thì thôi. Nhưng mà khi mà nó móc vô rồi mà anh xài có nghĩa là anh vào cuộc rồi. Rồi chưa?
TDD: - Dạ. Brightmoon ơi hỏi đi!

BM: - Dạ…Hi hi… Àh hỏi gì nhỉ? Để lật sách. Ủa thế con đọc cái cuốn Đức Phật và Phật Pháp thấy cái thời gian biểu của Đức Phật đó Thầy. Buổi sáng thì thuyết Pháp cho mọi người, còn buổi tối thì thuyết Pháp cho Chư Thiên. Có phải là Thầy học tập cái phương pháp đấy từ Đức Phật không ạ?

Tibu: - Không, không có cái thứ lớp vậy đâu. Mình không có cái lớp vậy. Cái khi mà nhiều người hỏi câu hay là mấy ổng tới à, là mấy ổng tới à. Thường thường mình ngồi nói chuyện mà xa như vậy, rồi cái chấn động của Tâm thức của mình thì thường thường mấy ổng hay tới lắm. Mấy ổng hay tới lắm.
TDD: - Tới trên đảnh của mình hở Thầy?
Tibu: - Không, tới quanh quẩn vùng, trên vùng không gian mình ở.
TDD: - Như con, ở bên con vậy có ông nào tới bên con không ạ?
Tibu: - Không, bên này, bên này người ta đứng ( bên Thầy)

BM: - Thế mấy hôm nay có Ông Chư Thiên nào qua nghe Thầy giảng Pháp không ạ?
Tibu: - Nhiều, nhiều. Nhiều nên mới mở ra ngồi nói chuyện chơi nè.
TDD: - Đã vậy Thầy? Cheesy

BM: Anh Tứ định hỏi gì ạ?
TDD: - Thầy cho con hỏi tiếp là. Cái này con đã post trên Diễn đàn mà giờ con hỏi trực tiếp. Con muốn biết là người phối ngẫu trong tu tập Mật giáo đó Thầy. Vì sao các Đạo sư lại thường có vợ. Như Đạo Sư Liên Hoa Sâm thì có tới 2 vợ, Đạo sư Marpa thì cũng có 1 vợ? Cái chuyện có vợ của mấy Ngài này có phải chuyện độ sanh hay là liên quan gì đến chuyển hóa tính dục hay cái pháp tu gì đó không ạ?

Tibu: - Không có đâu! Thường bây giờ mình có một cái dạng, như là thường thường mình ở một mình mình đó. Mình làm te tua mới được đó. Nhưng mà ổng có vợ có con rồi mà ổng làm được là cái năng lực của ổng nó mạnh lắm. Thành thử ra là mấy cái người mà đầu tàu đó là họ năng lực mạnh lắm, thành ra là họ cũng vừa có vợ, vừa có con. Như là Bổn Sư của mình cũng vừa có vợ, vừa có con vậy. Bổn Sư của mình đâu phải Ông Thầy Chùa, Ổng là cư sĩ mà, Ổng là cư sĩ. Đó, thành ra chứng tỏ ổng rất là mạnh. Thành ra khi mà ổng đẻ ra bọn mình toàn là dân Mật Tông không à. Toàn dân làm le lưỡi cóc mới được mà!

BM: - Thầy ơi Thầy, khi nào mình tu đến mức nào đấy thì mình có thể (ví dụ như là ai đó có tình cảm với mình – yêu mình) thì mình hồi hướng như thế nào đấy để cho họ không có tình cảm với mình nữa không ạ? Hihi…

Tibu: Được chớ! Mình chơi được.
BM: Thế cách làm như thế nào ạ?
Tibu: Cái cách là chửi thẳng zô mặt nó, Grin dùng tiếng Đ.M (Đan Mạch) là dùng “quỷ dược”, nó mà tới là mình dùng tiếng Đan Mạch, dùng rồi mà nó không lui thì cứ khiên nó đi thôi. Mình đã dùng tiếng Đan Mạch nhiều lần rồi mà nó vẫn còn tới nữa thì nó thương mình ở cái nét bên trong, mà yêu phía trong thì bền lắm. Còn chỉ thương ở nét phía ngoài thì khi mình dùng tiếng Đan Mạch là nó biến thôi.

TDD: - Dạ, TDD còn thắc mắc một chút. Chỗ người phối ngẫu đó Thầy. Thì mấy Đạo Sư có vợ thì lúc đó mấy Đạo sư đã tu xong rồi hay chưa xong vậy Thầy?
Tibu: - Xong rồi áh.
TDD: - Tu xong rồi mới có vợ hở Thầy?
Tibu: - Họ mới tính chuyện là họ chỉ nữa. Chưa xong họ không dám chỉ đâu.
TDD: - Vậy là tu xong rồi mới có vợ?
Tibu: - Đúng rồi. Chớ chưa xong rồi họ chỉ rồi không được làm sao? Họ lấy cái dữ kiện ở đâu mà để trả lời? Chẳng hạn như là, khi mà gặp lại một con chó cách đây khoảng 10.000 năm rồi sao? Thành ra phải tu xong rồi mới biết được, biết được chứ không thôi là nó kỳ lắm. Còn không biết là tự nhiên kỳ lắm. Phản ứng tầm bậy tầm bạ liền. Mình không biết là mình phản ứng tầm bậy tầm bạ liền. Mình biết rồi thì mình nói: Oh, cái con vật ngày xưa đây, giờ mình kiếm nó ra đây, nó đã trở lại, sau mấy ngàn năm, chục ngàn năm chẳng hạn, đã trở lại.

Thành ra là khi mà anh đi vô trong cái người hướng dẫn anh áh, tự nhiên mình ở một cái tư thế kỳ lắm. Là mình thấy có một anh chàng vô cứ ngồi kế bên mình, ngồi dưới đất á, ngủ gà ngủ gật như vậy thì mấy thằng bạn nó vô nó nói: ủa cái thằng này nó làm thái độ gì kỳ vậy? Nó ngồi kế bên anh mà nó ngủ gà ngủ gật gì kỳ vậy? Nếu mình biết đó là một con vật hồi xa xưa của mình thì mình thông cảm cho người ta. Còn nếu như mình không biết thì mình nói: Ê tại sao anh vô đây mà anh ngủ gà ngủ gật là tại sao? Thành ra nó gây khó chịu. Khi mà mình biết rồi thì chuyện ngủ gà ngủ gật không ăn thua gì hết. Thông cảm lắm. Biết liền. Chứ không phải lên một cái lớp mà ai ngủ gục là đánh giá mấy người đó là cà chớn. Nó không có cái kiểu đó. Thành ra là cái thái độ của một người đi vô trong một cái trạng thái lai pháp thì có những lúc họ ở trong vị thế chẳng hạn như người nhà, rồi vị thế người trên, vị thế bạn bè, có những cái vị thế là những cái con vật. Bởi vậy nhiều khi anh thấy những con vật mà nó hay bay lên nhà. Anh nói chuyện cái tự nhiên nó cuộn tròn xuống dưới phòng khách nó nằm nó ngủ. Thì sau này nếu mình gặp lại nó, nó cũng vậy, tuy là người, nhưng khi tới nó cũng làm vậy, cuộn như vậy, nó không thoải mái được. Mình vô mình nói : Chời sao kỳ vậy! Nhà Ông Thầy mà khi mình tới mình cuộn tròn dưới đất mình ngủ là sao? Nó tự nhiên lắm, nó vô tự nhiên lạ luôn, rất là tự nhiên. Thành ra mình không có nghề mình kêu: trời ơi, con kia con kia kiểu gì mà? Thôi em đi dzìa đi em khùng rồi. Không có. Rất là tự nhiên, thông cảm cho nhau dễ sợ lắm. Thành ra mà anh không tu xong, cho tới thái độ đó là anh ớn da gà liền. 

Bệnh ơi, Ta Chào Mi _ Tibu

Chú ý:
Đường cực kỳ trơn trợt, xin bà con rà thắng, đọc chầm chậm... Cám ơn bà con.
Về tâm lý chữa tâm bệnh... TLH đã có nhận định như sau:
A. Phiền não của con người xoay quanh 12 chữ :
- Buông không đành
- Nghĩ không thông
- Nhìn không thấu
- Quên không được 

=========
Và trong khi trả lời một tình trạng tâm bệnh, TLH lại nhận định như sau:
B. Hiện tại bây giờ vấn đề em gặp phải có thể nói ngắn gọn như này.
1 là em thiếu: em thiếu tri thức và hiểu biết về Đạo Phật cũng như về Pháp môn này. Em thiếu sự nỗ lực và cố gắng. Cuối cùng là em thiếu thời gian. 
2 là em thừa. Cuộc sống của em so với trong xã hội là mức khá, có thể nói là dư thừa, vì vậy môi trường sống của em làm em hay phải tiếp xúc với các cõi giới thấp, và cõi THTT. Và vì em dư thừa nên bình thường em vẫn quen hưởng thụ và không thật sự biết tu là thế nào là đúng hay mục đích tu là gì.
Phân tích ra để em hiểu thì sẽ rất dài dòng và sẽ làm rối thêm. Nên chị tóm gọn lại vấn đề là như này nhé
1. Em nên hiểu tu ở đây là tự sức mình cố gắng, dùng đề mục là 1 điểm để tập trung để mở ra được phần bộ não bình thường không hoạt động tới ( nói theo khoa học) . Khi mở được rồi những khả năng hay tri thức ở trong phần đó sẽ làm em hiểu và biết được nhiều hơn. Tức là ở đây mọi người cần cố gắng nỗ lực của bản thân mình. Chứ không phải trông chờ vào 1 phép màu hay 1 sự che chở của 1 đấng tạo hoá nào cả. 
Như chị đã nói ở trên. Do điều kiện sống của em và gia đình, nên em tiếp xúc nhiều với các cảnh giới . Bản thân em là người có niềm tin mãnh liệt ở thế giới tâm linh. Nhưng cái niềm tin này được đặt chưa đúng chỗ. Thay vì em tìm hiểu Đạo Phật chính thống, đúng đắn, thì em lại đem niềm tin mãnh liệt đó đặt vào những sự việc nhỏ trong thế giới huyền bí. Nên đáng lẽ với niềm tin mạnh mẽ này, nếu em tập chấm đỏ có thể đạt hiệu quả rất tốt thì em lại gặp phải vấn đề là bị vướng phải chính niềm tin này rồi chìm đắm trong đó và không thoát ra được 
Tóm lại việc em cần làm là tự làm chủ bản thân mình, mặc kệ và không thèm quan tâm tới vấn đề khác. Bởi vì em càng quan tâm, càng sợ hãi thì chính là em đang tự tạo cơ hội cho người ta xâm nhập. 
Chị hoàn toàn có thể giúp em như đuổi đi. Nhưng đấy không phải giải pháp tốt nhấtEm hiện tại đang như 1 ngôi nhà hoang, không có cửa, không có tường rào, vì thế ai cũng có thể xâm nhập vào đượcNếu em nhờ sự tác động từ bên ngoài đuổi đi. Thì em lại lặp lại sự việc y hệt lần trước.Nhà hoang vẫn tan hoang như thế, vẫn không có gì cả, nên vấn đề là em nên tự phải làm cửa, làm tường rào chắc chắn, để tránh người khác xâm nhập, nhảy vào chiếm nhà của em. 
Có nghĩa là. Em nên tập đề mục của em và 
mặc kệ sự tác động của người khác,(*) chấm đỏ là chấm đỏ,
còn cảm giác thân thể thì bỏ qua, sự kêu gọi, kêu gào em cũng phớt lờ và bỏ qua. (*)Thì khi đó người đó không thể tác động gì tới em cả. Y như người ta đứng kêu gào ngoài cổng, ngoài tường rào của nhà em , làm phiền em thôi nhưng em không để tâm thì sẽ không phiền nữa. 
(*)Ghi chú quan trọng về hai câu bị gạch (theo ý của tibu): 
Ý là thi hành thật sự, không có vấn đề nhường bộ! Đánh hết sức, nếu có chết thì nguyện như vầy: Thân tứ đại này coi như bỏ... cầu chánh pháp theo kiểu Ông Phật ở đời sau!!!
2. Vấn đề tiếp theo là em thiếu. Cái thiếu của em là tri thức về Đạo Phật. Hay đơn giản nhất là về pháp môn này. Em cần phải tự nỗ lực , tự đọc bài thêm trong trang hstd này để hiểu thêm nhiều vấn đề, vì sự thực là hiện tại kiến thức của em chưa đúng và thiếu xót nhiều. Cái đọc và tìm hiểu này thì em phải tự làm chứ không ai có thể đọc hay tìm hiểu giúp em được cả. Và em cần 1 chút thời gian. Thời gian để em đọc bài và hiểu ra  cách để tu như nào ( cái này em đã tự bỏ phí sau khi nghiệp trước vừa qua) 
Chị vẫn hay nói. Là phước hay là nghiệp - là ở góc độ nhìn. Nên có thể nhìn là em đang ở trong nghiệp, nhưng nếu em cố gắng bứt phá và vượt qua được thì em sẽ có 1 bước tiến khá xa trên con đường tu tập. Cố gắng lên em!
Ps: Hi vọng em hiểu ý chị muốn nói. Chị không muốn em cứ bị lặp đi lặp lại sự việc như lần trước hay lần này, để rồi lần nào cũng cầu cứu sự giúp đỡ mà bản thân em không hiểu được nguyên nhân và cách giải quyết triệt để
========
Trên đây là nhận định của TLH (HSTD).
========

Đức Bổn Sư lại có những nhận định nào về vấn đề này?
Xin thưa bà con: ngay câu đầu của cuốn kinh cổ xưa nhất về Phật Giáo, bà con mình đã từng đọc đó là:
Câu 1/423.
Ý dẫn đầu các pháp,
Ý làm chủ, ý tạo;
Nếu với ý ô nhiễm,
Nói lên hay hành động,
Khổ não bước theo sau,
Như xe, chân vật kéo.

Thưa bà con, thời gian gần đây, HSTD được các bà con bị bịnh tâm thần đến viến chùa. Cho nên tibu có ý là bà con cũng nên biết được khái niệm về bệnh này.
Bài này, tibu cố gắng ghi lại các kết quả của các bật đàn anh về khoa chữa bệnh. 
Những phát hoạ sau đây được phóng tác theo một cuốn sách mà tibu đã đọc qua hồi trước khi đi lính, vào những năm 1970, sách quá xưa nên tibu chỉ còn nhớ tác giả là một bác sĩ người Ấn Độ. 

Xin mời bà con thưởng thức:
(Còn tiếp).
Bài 1:
Giới thiệu Tâm Sinh Lý con người


Từ trên xuống dưới:
1. Vỏ Đại Não (VDN): 
Phần này chỉ khuyếch đại các tư tưởng đã đụng được nó.
Có nghĩa là, hể mà VDN nhận được một tư tưởng tà như sân thì nó sẽ khuyết đại ra những phản ứng của sự sân hận.

Mặt khác, nếu VDN nhận được một thiện pháp như "Nhẫn Nhục" thì nó sẽ khuyếch đại ra những phản ứng biểu hiện sự Nhẫn Nhục.
2.Kế đến là Hệ Thống Phòng Thủ (1) thường gọi là "Phước Báu" (PB):
Đây là phần lọc các ác pháp xuất phát từ phàm tâm 
Hệ thống PB không thể nào hoàn hảo được, nó có chỗ dầy, chỗ mõng, thậm chí có chỗ bị đứt đoạn tạo ra những kẻ hở.

3. Phàm tâm (PT):
Đây là một cơ quan khó hiểu nhất.
Đức Bổn Sư cũng không xác quyết là cái phàm tâm nằm ở chỗ nào? 
Bộ phận nào điều khiển phàm tâm...

Nhưng ai cũng hiểu được vọng tâm là gì rồi! Tất nhiên vọng tâm là cái bậy bạ nhất. Bể khổ là nó.
Bài 2

Bài này là phần phóng đại cái phàm tâm ra:

Phàm tâm rất là rắc rối.
Nhưng khi chú ý về phần bệnh tật, thì có hai phần chính:

1. Thân bệnh: thân thể bị bịnh. Như đau bao tử, đau phong thấp...
2. Tâm bệnh, thân thể bị bịnh tâm thần. Còn gọi là rối loạn tâm lý hoặc bị điên.
Bài 3:
Bài này phân tích bệnh tật về thân. 
Như đau bao tử, đau phong thấp, đau bệnh trĩ, đau bệnh sỏi mật...

Nguyên tắc bị bịnh:
Máu bị nghiệp ngăn chận việc đem chất bổ đến nơi đang cần. Việc ngân chận này làm cho cơ quan đó bị yếu, hay là rối loạn, và sau cùng dẫn đến bệnh hoạn.
========
Bệnh khởi sự từ cái... phàm tâm. Phàm tâm là nơi sản xuất ra "vọng tâm". Sự sản xuất này lúc nào cũng ở cao điểm! 

Thử, nhắm mắt... theo dõi một tý xíu cái tư tưởng:
Hình như là nó không thể nào im lặng được! Không những vậy mà nó có khả năng... bực mình trước, lo sợ trước, rối loạn trước... khi sự việc thật sự xảy ra!
=========
Súc vật lại khác xa: khi gặp chuyện nó mới lo sợ như: bỏ chạy, hoặc là tấn công khi gặp đường cùng...

Do vậy mà súc vật với một đời sống ít căn thẳng hơn: nên... ít bị đau bao tử, ít bị xuất huyết bao tử, ít bị trĩ, ít bị bón, ít tái biến mạch máu não...
========

Chỉ có con người "mang tiếng là văn minh", mà lại vào nhà thương nhiều nhất vào ngày thứ hai (ngày đầu tuần), kéo theo số tữ vong lên rất cao vào những ngày này luôn!
Nguyên nhân là đời sống quá căn thẳng!
Tất nhiên, biết lo xa là tốt nhưng... lo đến mức bị rối loạn như mất ngủ là không nên! Vì sẽ bị bịnh.
========
Đặc biệt:

Hoặc là:
Hoặc là:

========
Trong cái hình dưới đây, từ trên xuống dưới là:
1. Đọan đen, chỗ có chỗ không... biểu thị cho:
Phước báu. Tạm gọi là hệ thống phòng thủ đầu tiên (và cũng là cái cuối cùng dành cho người chưa tu hành). Phần này có chỗ dầy, chỗ mõng, thậm chí có chỗ bị đứt đoạn luôn!

Xuống phía dưới là con số một (1):
Những hình vòng cung có mũi tên: diễn tả hoạt động của phàm tâm (PT).
a. Phàm tâm xuất hiện do "Vô Minh", bay vọt lên và đụng phải Phước Báu (PB) (thanh đen có lỗ mọt bên trên), thông thường khi đụng phước báu thì PT bị triệt tiêu... Nhưng do PT cứ vọng hoài cho nên nó tạo một sức ép (áp lực).
Áp lực này càng ngày, càng mạnh và do còn một ít phước báu: áp lực, bí quá, đành tìm đường thoát thân bằng cách chạy dọc xuống hệ thần kinh đối giao cảm [hệ thầnh kinh đằng sau lưng (chỗ cạo gió)].

Áp lực này đầy nhiểu loạn, cho nên chỗ nào bị nó ghé vào là y chang chỗ đó bị bịnh!!! (còn tiếp).
Bài 4
Máu Không lên đầu. 

Đau bao tử.
Bệnh ngoài da.
Khí huyết không đều.

Lời bàn:
Hệ thống mạch máu có hai loại “gân máu”:

1. Động mạch chuyên chở máu sạch tới cơ quan (ngõ vào). Với những đặc tính sau:
- Vách động mạch dầy.
- Áp huyết cao.
2. Tĩnh mạch chuyên chở máu dơ từ cơ quan (ngõ ra), màu đỏ bầm. Với những đặc tính sau:
- Vách tĩnh mạch mỏng.
- Áp huyết thấp.
========
Hiện tượng tắc nghẽn mạch máu:
Khi lo sợ chuyện gì: nạn nhân bị co rút, thu người nhỏ lại.
Hay đúng hơn: Bắp thịt tự co rút.

Do bắp thịt co rút mà 'gân máu' bị ép nhỏ lại, có hai giai đoạn:
1. Trước tiên, tĩnh mạch (ngõ ra) bị ép xuống trước, lý do: áp lực yếu và vách thành mạch mỏng.
Hiện tượng là chỗ đó ngõ vào (động mạch) vẫn bình thường; nhưng ngõ ra (tĩnh mạch) lại bị tắt! Gây nên một tình trạng máu lưu thông chậm lại! [coi phần (*) và (**)].
========
(*)Nếu ở đầu thì máu không lên tới não, sanh ra tình trạng ngơ ngơ, khó suy nghĩ, hay quên, đau đầu…

(**)Nếu ở bao tử thì ngõ vào thì có, còn ngõ ra lại yếu đi! Hiện tượng này gây ra vấn đề bao tử cảm giác nặng nề > bị sưng > đau bao tử!
Vì lý do gì đó, thay vì áp lực giảm đi, mà lại càng tăng lên (do lo sợ, sân hận, ghim gút càng lúc càng tăng…) thì tới phiên ngõ vào bị đóng chặc luôn! Gây nên tình trạng máu huyết hết đường lưu thông luôn!
Đây là tai hại bạc triệu: 
Máu không cách gì lưu thông được tại vùng đó. Gây nên tình trạng thiếu dưỡng khí. Tế bào nơi đó... bị chết > hoại tử > gây ra tình trạng: ghẻ, lở, loét
Cho nên hiện tượng loét bao tử, thậm chí ói ra máu… là do tình trạng bế tắc này mà ra.
Bài 5
Nỗi mề đay!
Dị ứng (chạy bộ): Khi khởi sự chạy là ngứa chân, hoặc là nỗi mề đay!
1. Lời bàn: hể mà dị ứng là: cơ thể đã bị quá tải.
Thông thường là do thiếu ngủ.
Nguyên tắc làm cho mát gan bằng cách uống lá artichaut, thật là loãng.
Tập thể dục nhẹ... vào buổi sáng. Đi ngủ đúng giờ, hoặc là bắt cơ thể nên ngủ trưa (nếu làm ca đêm).
2. Ăn Gạo Lức muối mè. Nhai cho kỹ.
========
Giới thiệu sách:
Bản tiếng Pháp:
http://www.icemeb.com/dowloads/alexis_carrel/frances_alexis_carrel/alexis_carrel_l_homme_cet_inconnu.pdf
========
Bản tiếng Anh:
https://nige.files.wordpress.com/2011/02/alexis-carrel-man-the-unknown-1935.pdf
========
Bài 6:
Bệnh trĩ, ôi cái rắc rối của cuộc đời.
Xuất phát từ “vọng tâm”: hành giả này trao dồi, trui luyện thành một thói quen rất là lạ đời. 
Được tóm tắt một cách tài tình, bởi TLH:
- Buông không đành
- Nghĩ không thông
- Nhìn không thấu
- Quên không được

Kết quả là bên trong càng lúc càng tạo ra nhiều áp lực. 
Nhẹ thì… đau lưng (để ý cứ có chuyện phải suy nghĩ là đau lưng xuất hiện).
Nặng thì… trĩ với kết quả là: 
Ngồi cũng chết!!! 
Đứng cũng chết!!! 
Chỉ còn nước là quỳ!!! 
Và quỳ lâu cũng chết!!!

Tất nhiên bệnh nó hành hạ 24/24 liên tục trong 7 ngày! Có thể gọi đây là pháp môn dể nể nhất. Pháp môn này làm sa sút tinh thần đến độ tiền rừng bạc biển cũng hết có giá trị. Chỉ còn một mơ ước: Sức khỏe là vàng!
Cơ chế bệnh này ra sao?
Ở chỗ đó có hai cơ vòng (bắp thịt hình chữ O, có thể co thắt theo ý muốn). Thế nhưng thiên nhiên lại tạo… hai cách điều khiển nó:
1. Vô thức:
Về phần này thì bà con để ý bờ vai của mình. Khi tác ý thư giản thì bờ vai nó nhả ra và hạ xuống một tý. Động tác, xem ra tự nhiên này, lại là một thói quen diễn tả: bên trong đang căng thẳng, đang có áp lực! 
Nên bàn rõ về chuyện này:
a. bờ vai bị co lên vì "bên trong bị căn thẳng" hoặc là "Vô Thức bị căn thẳng" làm cho bắp thịt vai bị co lên. Suy ra chỗ cơ vòng chữ O đó cũng co thắc lại.
Và dĩ nhiên là nguy hiểm.

2. Ý thức:
Về phần này, lại bị chi phối bởi phong tục tập quán:
Ông bà mình hay la con cháu: 
Đi Đứng Cho Ngay Ngắn! Tư Thế Cho Chửng Chạc! 
Như vậy là cả ngày thân thể đang ở thế thủ, ngay cả cười nói cũng không còn đúng cách nữa! Và lần lần đã bị phong tục tập quán kềm chế.

Mở ngoặc:
Tibu, khi đi vào Nhà Thờ (là Nhà Của Chúa đó nghe) và tibu rất là sung sướng. Và tự nhiên miệng lại mỉm cười. Ấy vậy mà tibu lại bị Cha chiếu cố tận tình:

- - Còn anh kia! Sao anh cười trong chỗ nghiêm trang như vậy?
Và từ chỗ đó tibu mới để ý: Khi làm Bí Tích Thánh Thể thì chả có một ai mỉm cười mà chỉ là làm với nét mặt rất là ngầu đời.
Tất cả đều căng thẳng.
Đóng ngoặc.
========
Cũng lại nên bàn cho rõ:
Vô thức đã co cứng lại (để ý: khi bóp hai bả vai thì thấy cứng).

Và ý thức cũng bị co thắc luôn thì bệnh trĩ càng phát triển nhanh.
======== 
Lý do đầu tiên của bịnh trĩ là bị bón. 
Vấn đề này rất là tự nhiên, khi tất cả suy nghĩ đang dồn về một vấn đề nào đó thì (*): ruột già bị bóp thắt lại (để ý vấn đề đau thắc bụng khi thầy giáo gọi trả bài). 
Phân bị giữ lại trong đó lâu hơn! Dẫn đến chuyện bị hút bớt đi rất nhiều nước! Và phân trở nên rắn chắc. Dẫn đến hiện tượng bị bón. 
Bây giờ là bệnh trĩ: Cơ vòng phía ngoài (do ý thức điều khiển), cho nên khi làm chuyện đó thì nó thư giản để dàng!
Nhưng cơ vòng phía trong (do vô thức điều khiển), Cho nên phân bị hút bớt đi nước đã chặc cứng! Dưới sức ép của cái rặn tự nhiên, nó đã trượt trên cơ vòng đang còn co thắc! 
Thế là chỉ cần vài giây thôi: triệu chứng đầu tiên là đi ị ra máu.

Lâu ngày do áp lực ở vô thức cứ nhất định đóng chặc (vì đi ị bị đau) cho nên tĩnh mạch chỗ đó bị phình to ra. Khi bị như vậy thì… vô thức lại tiếp cục co thắc, và càng đóng chặc lại! Vì vậy mà bệnh càng ngày, càng nặng!
Coi tới dây tibu than rằng: 
(*)Chừng đó áp lực chỉ để điều khiển “vô thức”  làm chuyện bậy bạ! Đó là co thắt cơ vòng chữ O! 
Để rồi ngồi đó mà la làng, la xóm vì cái bệnh trời ơi, đất hởi này!!! 
Sao không dùng cái lực suy nghĩ đó để mà làm chuyện khác? Nó đỡ hơn không?

Bài 7:
Rối loạn tiêu hóa.
Đánh trống ngực.



Cũng từ Vọng Tâm, sự suy nghĩ dần dần chuyển sang tình trạng lo sợ, bứt rứt, không yên… Tất cả những rối loạn này làm cho tuyến thượng thận (hai trái thận) hoạt động.
========
Nếu đây là một con vật, khi gặp nạn thì súc vật tấn công. Để tấn công được thì adrenaline (a-drê-na-lin) bắt buộc phải được bơm vào máu… Tấn công xong thì adrenaline đã được sử dụng. 
Thắng hay thua: chất này đã được sử dụng rồi… cho nên súc vật có chỗ xả.
Vì vậy mà không có bệnh… rối loạn tiêu hóa, hay là đánh trống ngực.
========
Nhưng đây là con người: Cho nên có nhiều sự lo lắng nó không cho phép hiện tượng đánh nhau! Như là ly dị, hoặc là phá sản, nhất là… chiến tranh lạnh
Trong trường hợp này adrenaline (a-drê-na-lin) vẫn tiết ra, (bơm vào) trong máu do tuyến thượng thận (hai trái thận) làm ra! Nhưng có điều là chất này không được sử dụng (như trường hợp của súc vật).
Do sự thặng dư adrenaline mà tính tình thay đổi, căng thẳng thần kinh (stress) xuất hiện và bộ đồ lòng (ruột già) sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Triệu chứng của rối loạn tiêu hóa là:
Đầy hơi, đau bụng, rồi rối loạn tiêu hóa khi sinh hoạt (lúc tiêu chảy, lúc lại bị bón). Tối đến thì có thể ngủ yên, tất cả triệu chứng trên biến mất.
Xem hình:
https://farm5.staticflickr.com/4297/35731061920_9b86b7e4c4.jpg
Lời bàn:
 Khi “vọng tâm” sinh ra lo lắng, lo sợ, phiền não (đọc lại 12 chữ của TLH). Con người dần dần bị stress.
Triệu chứng đầu tiên là:
1. Đầy hơi: chứng tỏ ruột già bị co thắc, khí trong ruột già bị dồn lại tạo nên cảnh đầy hơi (sình bụng).
Nếu nặng thì kèm theo đánh trống ngực. Lý do là bao tử cũng bị bóp (do stress) lực bóp mạnh đến độ, làm cho bao tử đụng cơ hoành.
Bàn kỹ hơn một tý:
Để ý đến độ nghiêng của phần "Đại tràng góc lách": khi không khí bị dồn về hướng này thì bao tử bị độn lên, đụng cơ hoành, rồi cơ hoành lại đụng trái tim... gây nên hiện tượng đánh trống ngực (rất là khó chịu, khi cảm nhận được nhịp đập “bình bình” của trái tim).
2. Kế đó là đau bụng: lý do: tất cả các cơn co thắc trên đều… càng ngày, càng mãnh liệt. Tất cả… đều do stress.
3. Rối loạn tiêu hóa: do stress quá lớn (sợ hãi đột ngột) nên lực bóp ruột càng ngày càng tăng! Đôi khi, không những chỉ là tiêu chảy (do lực bóp quá mạnh nên phân trên ruột non được đưa trực tiếp xuống ruột già)! Mà còn, đôi khi, đi ị ra phân sống luôn!!!
- Lúc lại bị bón: 
Lý do, do bị sợ hãi nhẹ hơn, nên nhu động ruột ngưng hoạt động, phân bị lưu lại lâu hơn, cho nên bị ruột già hút hết nước, gây nên tình trạng bị bón.
- Lúc đi ngủ thì mọi chuyện có vẻ êm hơn ban ngày. Lý do, sau một ngày bị hành hạ đủ thứ… cho nên cơ thể cần nghỉ ngơi vào ban đêm.
========
Chú ý quan trọng hể mà bị rối loạn tiêu hóa thì nên đi nội soi đường ruột. Lý do: khám bệnh ung thư.

Bài:
Chào thiệt luôn


Thật ra bài này không bàn về bệnh nữa. Với vài kiến thức tổng quát... qua những bài trước thì bà con đã có thể đánh hơi ý đồ của tibu rồi. 
Đó là Vọng Tâm sẽ sinh ra đủ thứ trở ngại, trong đó có cái bệnh.
Và tất nhiên, khi hết vọng tâm thì tất cả các trở ngại đều được nhổ tận gốc.
Và do đó tibu mới vẻ lại cái hình sau đây:
Hình này có hai phần, 
Phần bên trái đại diện cho "Phàm Tâm". Một hiện tượng không có An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt thì con người bị thụ động hoàn toàn. Không thể nào sửa đỗi được tính tình 100%
Hình bên phải là kết quả cách tập An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt mà từ từ các lỗ mọt của phước báu bị trét kín lại. 
Do hiệu quả của vấn đề sửa đỗi tính tình theo mẫu mã khi An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt: 
Tu sĩ hiền lành hơn, kiên nhẫn hơn và rồi:
Tâm trở nên thanh tịnh hơn. 
Và Niết Bàn lại nằm trong tầm tay.
Tất nhiên đường tu còn dài, trở ngại còn nhiều... nhưng ít ra HSTD cũng có thể nhá xèng cho bà con một mô hình của một tương lai Thanh Tịnh hơn bây giờ.
                                                                                                                      Tibu
                                                                                                               Link nguồn