demen:
"Kết
luận:
Tu Sĩ không nên chơi với
tiền bạc."
Đây là câu kết luận của
Thầy.
Nhưng mà Thầy ơi, đời
sống phàm tục bây giờ hầu hết mọi thứ đều quy tiền. Tu sĩ
cũng phải cày để kiếm
tiền nuôi bản thân và gia đình. dành dụm 1 ít để gửi cho Cha Mẹ 2 bên.
Không cần kể ra hết thì
Thầy cũng trải qua rồi.
Con xin hỏi:
Tối làm tu sĩ, ngày làm
người phàm tục với câu 'hành thiện tránh ác' để để đi kiếm
tiền (lại chữ tiền nữa
Thầy ơi) thì có cách nào hóa giải cho trọn vẹn đôi đường hay không vậy Thầy?
Gần đây Thầy post bài khá
nhiều, con nghĩ chắc Thầy bình phục lại rồi, hihihi.
A Di Đà Phật.
Tibu:
Đây thuộc về
kiến thức thường thức: Không có thì chết, có thì dể thở.
Có do bất thiện pháp thì
chết sướng hơn.
Do vậy mà:
http://www.hoasentrenda.com/smf/index.php?topic=14529.msg51778#msg51778
Nó cũng y như chuyện ăn ngay nói thật vậy:
Nó cũng y như chuyện ăn ngay nói thật vậy:
Mình làm thẳng băng thì
chỉ có vài tuần là chết vì diệt chũng luôn đó.
Cho nên nếu không hiểu
cho đúng thì cái gì cũng nguy hiểm chết người hết.
Diệu Từ:
Chú ơi,
Bất thiện pháp ví dụ là
những việc gì ạ? Nhà con có một cửa hàng tạp hóa, và bán chủ yếu là thuốc lá.
Lúc còn ở VN, con phản đối ghê lắm, rằng không nên bán thuốc lá, nhưng chồng
con không đồng ý. Sang đây rồi thì con thấy là cả nước họ hút thuốc lá, như ở
VN cả nước uống bia (ở Indo là nước đạo Hồi, họ cấm uống bia rượu)
Sau này con bán đồ uống với bánh mì mà kiếm được tiền thì có nên dẹp thuốc lá đi không Chú?
Sau này con bán đồ uống với bánh mì mà kiếm được tiền thì có nên dẹp thuốc lá đi không Chú?
Tibu:
Bán chất say
thì cứ bán, hể mình bán thì có người mua. Chuyện là mình bán mà, còn mình dí
súng vào đầu ai đó, rồi bắt người ta mua thì mới là chuyện không nên làm.
Tuy nhiên, trẻ con đi mua thì mình không bán. Mình chỉ cần chỉ gói thuốc lá thì người ta hiểu.
Tuy nhiên, trẻ con đi mua thì mình không bán. Mình chỉ cần chỉ gói thuốc lá thì người ta hiểu.
Chuyện tương tự:
Y như chuyện Ngài
Angulimala khi cắt 1000 ngón tay, thì Ngài này không hề phục kích hay săn đuổi
bắt cứ ai để lấy ngón tay một cách tràng lang cả. Mà Ngài chỉ làm chuyện này
ngay trong khu rừng cúa Ngài mà thôi.
Sau cùng, ai cũng biết
là... Ngài tu thành A La Hán. Câu chuyện rất là có hậu và cực kỳ hay!
Lời bàn: Y như là con bán thuốc
lá, con đâu có dùng vũ lực để bắt bất cứ ai đi ngang qua tiệm của con là đều
phải mua đâu?
Mà con chỉ làm chuyện này
trong khu rừng của con mà thôi (ý là điều này chỉ xảy ra ngay trong cái tiệm
của con mà thôi đó).
Ngài Angulimala chỉ cắt
1000 ngón tay là đủ số thì Ngài không làm nữa và Ngài tiếp tục đi học. Thì con
chỉ kiếm đủ sống thôi mà?
So sánh hai câu chuyện
thì chuyện của con không là gì cả.