Bàn về "Cái Thấy"

Bàn về "Cái Thấy" thì nó có những giai đoạn như sau:
1. Cận Định:
Cái thấy này bắt đầu thành hình từ nguồn gốc của khí lực.
1a. Nguồn gốc khí lực ở dưới xương cùng (Nam) và ở ngay ngực (Nữ).  



Mở ngoặc:
Do được ưu đãi như vậy mà linh tính người nữ đều trúng hơn là nam. Cũng do được ưu đãi như vậy mà khi tập thì phái nữ có mòi ngon lành lẹ hơn phái nam. (hehehe Grin chịu thôi! Sự Thật nó là như vậy mà!).

Tuy nhiên, vì mạnh như vậy mà phái nữ một khi làm bậy thì ghê rợn hơn là phái nam. Một khi chấp trước vào cái gì hay là hệ thống nào đó thì đều mang đến tai hoạ nhiều hơn là phái nam.
Nhưng một khi đã đặt ngay đúng chỗ, ngay chỗ chánh... thì phe nữ lại chánh... Phải nói là khỏi chê vào đâu được!
Thử tưởng tượng tất cả những cái soi mói, ganh tỵ, ghen tuông đó cộng với cái linh tính kia mà lại hướng vào bên trong thì hết chê! Do vậy mà khi tu thì cà xịch cà đụi lắm lận, nhưng khi đã mớm được rồi thì... chết mí bà! Grin Grin Grin
Đóng ngoặc. 

1b. Kế đó là cái phần gọi là "Canal" là cái ống trống không ở ngay trung tâm thần kinh xương sống (Khoa Học tìm có học máu cũng không thể biết nó có công dụng gì
Nó có công dụng là chuyên chở những dòng tĩnh điện do sự bốc hơi của giọt tinh (giọt nước trong trong đó quý ông) 


Mở ngoặc:
Đây là phần quan trọng của vấn đề điều thân! Khi thư giãn ngon lành thì cái rảnh này lại tròn vo do đó dòng điện di chuyển không bị trở ngại. Do vậy mà khi quên không điều thân (thư giãn) thì cái ống này lại hiện ra tình trạng không đều: Chỗ thì hẹp túm, chỗ thì lại tròn vo. Do không đều mà khó có thể tu cao được.
Đóng ngoặc. 


1c. Và bay vù lên đụng cái tùng quả tuyến (gland pineal)



Từ vị trí này, và nhất là do tập trung tư tưởng ngay đằng trước mặt, ngang với tầm nhìn và nhập chánh định trên một đề mục chọn sẵn: Tuyến Tùng Quả này có tác dụng như là một cái kính phản chiếu nghiêng 45 độ và đưa tất cả cái thần lực này đụng phải cái xoang tráng. 

1d. Xoang tráng chỗ nằng nặng ngay tại chỗ này nè (hello Brightmoon):


Ngay boong chỗ này, trong hình: Là chỗ của Chư Thiên thường hay tập trung.
Để ý là nó nằm cao hơn chỗ hai chân mày giao nhau đó nghe. 
Còn chỗ hai chân mày giao nhau là chỗ mà Tha Hóa Tự Tại hay tập trung. Chỗ này HSTD chê, và không thèm chơi 
Mở ngoặc:
Đầu tiên là máu dồn về chỗ này.

Với cảm giác nằng nặng là thông thường.
Với tiếng nổ to y như là lựu đạn: Đó là những dây thần kinh phải nối lại với nhau, và khi nó nẹt điện để đụng nhau: Nó phát ra tiếng nổ này! Giật mình là cái chắc, xả thiền là đương nhiên, hồi hộp là không có trật! Dĩ nhiên phản ứng tự nhiên là nghỉ giải lao vài ba ngày cho tới khi hết hẳn cái cảm giác sờ sợ ghê ghê thì mới tập tiếp.
Còn nếu liều mạng mà tập liền thì hệ thần kinh lại chưa theo kịp nên nó sẽ đẻ ra nhiều khuyết tật về sau này. Y như là nền nhà chưa có khô, chưa có vững mà đã hấp tấp xây nhà lên liền vậy!... Tất nhiên là khó mà tu lên cao được vì nó sẽ nứt, sẽ xì hơi,...
đóng ngoặc.
 

2. Bây giờ lại bàn về Chánh Định:
Khi mà độ tập trung tư tưởng ngay đằng trước mặt, ngang với tầm nhìn đã đủ lực thì có những biểu hiện như sau:
21. Không gian bắt đầu có chiều sâu. 3D
22. Hình ảnh chuyển sang dạng hình nổi 3D
23. Hình ảnh nổi và không gian đen và cũng nổi luôn!
24. Hình ảnh quán tưởng thay đổi từ dạng thô (do hình phẳng (2D) đưa lại: Thông thường là không rõ nét mặt) sang cái hình có mang cái mặt của người dẫn đường và sau cùng là một hình Bồ Tát hay là Đức Phật với nét mặt thật là đúng sự thật (có nghĩa là một nét mặt khác hẳn, không còn mang cái nét mặt của người dẫn đường nữa). 

TLT:
-Tương tự: Ông Phật màu vàng sáng chói ->con nghĩ là “bên ngoài” vì là không thể nào mà có ai đó “tự vẽ " trong tâm” được hình Ông Phật khi chưa thấy? 
Tibu:
Nhào vào mà chơi ngay hình ông Phật thì đúng y như con nói! Và đúng đến 100% luôn và nó sẽ cho ra nhiều ảo giác dẽ tè luôn. Sau đó là không biết đâu là đúng, đâu là sai. Là vì cõi giới, nhất là... Tha Hoá Tự Tại (lại cái cõi này nữa!), nó chui vào thân thể và nó làm cho mình thấy! Tai hại không biết đâu mà lường! 
Thực tế thì nó nên theo chương trình như vầy nè: 
Do đó cho nên chú hay khuyến khích việc quán cái hình xâu chuỗi 18 hột + hột châu mẫu.
Và làm cho thật là chắc cú.
Tùng bước một,
Từng tý một, kỹ lưỡng, sáng choang, bóng loáng, chiếu sáng trưng y như là một mặt trời!
Nói như trên tức là: Thiệt luôn đó, có nghĩa là làm xong (tức là đạt được cái sáng choang) thì ra ngoài nhìn vào mặt trời giữa trưa (không có mây che mặt trời) và so sánh với cái nhìn của mình. Nó bằng hay là thua đều được hết! Còn chưa bằng thì làm tiếp cho nó bằng hay là sáng hơn thì mới thôi.  
Không làm được thì sẽ bị ảo giác chi phối, và sẽ sanh ra tình trạng chế chiêu này nọ: Như là Hoa sen với cái đít bằng phẳng! Hình Phật mập mạp như con heo! Ánh mắt, nụ cười chẳng ra gì: Giống mặt quỷ nhiều hơn, Giống như là dân ăn chơi... 
Tất nhiên việc quán cho ra đâu có dễ làm được đâu? Mà phải là sự kết hợp của nhiều thứ:
Ưa thích làm
Kiểm soát tư tưởng 100%.
Thiền định theo chương trình: Hễ mà khi rảnh thì tập liền!
Cho tới chuyện giữ đề mục liên tục 24/24.
Và rồi tiến tới là giữ bảy ngày liền tù tỳ!
Và giữ mức độ vui vẻ số 10. 
Hội đủ mức độ tập trung cao độ như vậy thì Linh Ảnh mới dùng được. Tuy nhiên, khi Linh Ảnh hiện ra đều bị hành giả trứ danh này "không tin" và làm động tác thử nữa! Sau khi thử xong rồi thì mới dùng! 
TLT:
- Thế rùi con lại mâu thuẫn: Nếu nó là không gian bên ngoài thì làm sao con thấy được đề mục của mình (khi con đã giỏi) vì đề mục là chính con “vẽ”?
- Hay đề mục là phương tiện gọt giũa, rửa sạch "không gian tâm thức" để mình thấy được “không gian bên ngoài”?
Khi con tính hỏi Chú điều gì, con hay tự hỏi: mình hỏi cái này nhằm mục đích gì?
Cái nì cũng zị, con nghĩ, con nghĩ miết và rùi con tự trả lời: “để biết cái tâm mình còn “dơ” đến cỡ nào“ (con biện hộ cũng… hay, phải không ạ)
Rùi lúc đó con mới mạnh dạn viết đó Chú!!! Grin Grin Grin
Con cám ơn Chú
Kính         
TB: mừng quá, cám ơn HSTD nha! TLT viết xong bi giờ là còn sửa lỗi chính tả được, chứ lúc trước, nó cứ nhảy "lambada" miết  (khi bài dài qua cái khung) không làm gì được cả.           
Tibu:
Nó dùng nguyên tắc của sự cộng hưởng. Khi bên trong là Bồ Tát thì cái thấy bên ngoài nó tương ưng. Khi bên trong là ông Phật thì cái thấy nó là cảnh giới của các Đức Phật.
Do vậy, thật là đúng y như con nói là: Đây là một phương tiện để kiểm soát tâm thức bên trong và khi kiểm soát thì chính nó làm cho trong sạch luôn (vì không có sạch bên trong thì nó không có ra đề mục mà ra cái bùi nhùi đầy màu). Khi nó sạch rồi thì nó lại hướng ra bên ngoài với một cảnh giới tương ưng với tâm lực của chính mình. 
Khi con dợt thì con thấy là: nó không ra là vì mình lubu nhiều quá, mình đừ quá, mình nói nhiều quá, ...