Thể xác - Linh hồn - Tư tưởng

A. Đầu tiên hết: tất cả đều là năng lực:
Thể xác: Năng lượng hội tụ lại và... đậm đặc nhất.
Linh hồn: là một thể xác khác nhưng vì năng lực hội tu yếu hơn, nên ít có ai lại thấy được. Ngoại trừ lúc nằm mơ!
Tư tưởng là năng lực cuối cùng. Nó cứ ở lại theo thể xác, và được chấp nhận một cách tự nhiên qua cái tự nói, tự cười.

========

Riêng Phật Giáo thì cho rằng:
Cái thân thể có thể chết (dĩ nhiên).
Cái Linh hồn có thể tồn tại trong một số điều kiện (Dục Giới và Hữu Sắc). Ngoài hai chỗ này thì không có linh hồn.
Cái tư tưởng được cho là cái đồ dõm nhất. 
Thực tế, nó rất là mạnh! Nếu và chỉ nếu ..Tu Sĩ trụ vào các cõi Vô Sắc.

B. Niết Bàn: Vốn là cái khó hiểu nhất.

Thật ra không có cả ba cái ở trên. Nhưng nó lại không phải trống không. 

Cảm giác nghe qua tưởng đây là một người khùng hay là điên... vì nhận thức rất là trái chiều nhau, và cực kỳ khó hiểu:

Khi tui vào Niết Bàn:
Tui không có ở đây, nhưng tui lại ở tất cả mọi nơi.

Hay là còn khùng điên hơn nữa! Qua câu nhận xét sau đây: 

Quá khứ, Hiện tại, Vị lai... đều là ảo giác.
========
Nhưng tui là cả ba cái đó cộng lại! 
Vì tui có thể gôm cả ba tình trạng đó lại, vào một chỗ. Khi làm được như vậy xong:
Và cái gì tui cũng biết, tui cũng hiểu, tui cũng thấy được!!! Một cách hết sức dễ dàng luôn!

Và như vậy: 
Ai tu theo Phật Giáo đều biết đây (Niết Bàn) là mục đích của Con Người Tu Hành Theo Phật Thích Ca.