Học Trò Hay, mới thấy Ông Thầy Giỏi!!!

Còn một vế nữa:Hãy tìm Người thì Người sẽ đến.  Xin Thầy Tibu giảng tiếp ạ!
Google thì chẳng thấy câu này ở đâu cả? Tuy vậy, câu này là một câu hỏi hay, rất là hay nữa là đằng khác! Cheesy Cheesy Cheesy

Câu này có hai vế:

1. Hãy tìm Người... Trong phần này lại đụng đến tình trạng "Nồi Nào Úp Vung Nấy".

Có nghĩa là Ăn cướp mà đi tìm thì quanh quẩn chỉ là gặp ăn trộm, ăn cắp... vậy thôi.

Vậy thì phải là người tu hành (làm nghề nghiệp Tu Sĩ) thì mới có thể đi tìm ra được Người. 

Ở đây có một biến khúc là không thể nào tìm được Người được khi "tu sĩ chỉ mới tu ở cái miệng"!

Như vậy, một khi đã thực sự tu hành, lúc nào cũng có thể tìm ra Người.

Lấy người trong chùa ra làm ví dụ:

Đặc điểm:

Các Tu Sĩ này đã kiểm soát tư tưởng liên tục trước khi gặp HSTD.

Tu sĩ số một: Làm chuyện này từ khi bảy tuổi.

Tu sĩ thứ hai: Làm chuyện này qua cách như sau: một chuyện nào mà đã ra tay là chưa có lần nào thất bại. Thái độ làm là cứ vậy mà ủi tới! 

Nguyên văn: Y như con trâu! Không thèm (lại nguyên văn: em lại... lười, rất là lười) nhìn trái, nhìn phải! 

Khi té xuống, là đứng lên ngay tại chỗ đó và càng lầm lỳ ủi tới! 

Ủi tới!!! Cứ ủi cho tới khi xong, thì mới thôi!

Với đặc điểm này, hai Tu Sĩ đi tìm cách tu và đã gặp được Người! 

Vế 2:

Thì Người sẽ đến!

Đến bằng... một phương pháp rõ ràng từ A tới Z, theo kiểu dọn sẳn, chỉ còn múc ra ăn mà thôi! 

Tất nhiên, khi tu rất là giỏi, sẽ tìm thấy được những cái dở của phương pháp này! 

Ủa? Sao có cái vụ này nữa!
Câu trả lời là: Hảy đến mà coi! (Ý là tu cho xong rồi, coi lại... nó ra sao)?

Ngay lúc đầu khởi tu, cả hai đều hiểu là:

Đây rồi! Cách này sẽ đi đến đích đây! 

Và dĩ nhiên là ủi tới! Ủi riết thì... nó cũng phải xong.

Tibu ca hát lên rằng (lời của Anh Thái ở Đà Lạt): 

Học Trò Hay, mới thấy Ông Thầy Giỏi!!!

========

Đó là chuyện của chùa! 

Bây giờ, chuyện của mình thì sao? (còn tiếp)

Mẫu Mã, yêu thương... Y chang... Tuy nhiên: giới hạn