"BÁO ĐỘNG ĐỎ"

Chỉ có những ngƣời nào bị ám ảnh bởi những cái báo động đỏ nhƣ trên thì mới thành tu sĩ thứ thiệt mà thôi.  
Rắn Con: nếu nói vậy là nếu không bị ''báo động đỏ'' thì có tu cũng không thành thứ thiệt hả chú?  

tnt: Đừng quên là bạn bị ÁM ẢNH, từ ÁM ẢNH là một cái gì đó theo bám bạn từ lúc bạn thức, cho đến lúc bạn ngủ nó không bao giờ rời xa tâm trí bạn giây phút nào cả và trở thành một thứ "BÁO ĐỘNG ĐỎ" khẩn cấp bức thiết… Báo động đỏ đây ý là bạn có thật sự bận tâm đến chuyện đó một cách tha thiết và 

nghiêm túc không đó. Nếu nhƣ bạn thấy nó là vậy đó nhƣng không không làm bạn thắc mắc hay quan tâm thì sẽ không lƣu lại trong suy nghĩ của bạn điều gì cả… Ví nhƣ chúng ta hằng ngày vẫn thấy ngƣời khác chết đó chứ, nhƣng chúng ta chỉ là ngậm ngùi trong giây lát rồi lại quên ngay và có cảm tƣởng nhƣ chuyện đó còn lâu lắm hay còn xa lắm mới tới mình nên chẳng có gì phải lo nghĩ:  "Cửa Sổ Tâm Linh lại báo động cho biết là "Đời là Vô Thƣờng và Khổ" Nhƣng chẳng ai để ý tới! "Ai cũng biết là con ngƣời rồi cũng phải chết, nhƣng có mấy ai thắc mắc rằng:  "Chết rồi con ngƣời sẽ đi về đâu? " Cũng nhƣ ai cũng thƣơng xót cha mẹ khi cha mẹ trăm tuổi, ai cũng giọt ngắn, giọt dài thƣơng nhớ, ăn năn đủ thứ nhƣng rồi... Mấy ai nghĩ xem cha mẹ mình đi về đâu trên đƣờng xuống tuyền đai âm u lạnh lẽo ấy?  ... Ai là ngƣời dìu dắt từng bƣớc chân già nua chập choạng ấy?  …Làm sao mình có thể đƣa mẹ đi qua những nơi tăm tối ấy đây?  .... Cái chết mang mẹ, mang cha đi về đâu trong đất trời vô định này?  ... Nếu những câu hỏi ấy cứ dày vò bạn, thôi thúc bạn đi tìm đƣờng để dẫn dắt cha mẹ mình về nơi tiên cảnh, với Phật thì bạn đã thật sự thấy đƣợc "báo động đỏ" mà bạn cần phải khẩn cấp và khẩn thiết làm!… Còn nếu cái thƣơng tiếc chỉ dừng lại ở mức độ khóc than "Ôi thôi! Thế là hết rồi! Và chấm hết sau cái màn hạ huyệt thì bạn cũng chƣa chạm phải cái "báo động đỏ" là thế nào cả.  "Báo động đỏ" đó là mức độ ám ảnh đến khẩn cấp và cần thiết ở mỗi ngƣời!  

Nhìn nhận ra vấn đề quan trọng nhƣ thế nào đối với mình... Khi mình lao vào một công việc việc bằng tất cả tâm huyết và sức lực thì đó là mình làm thiệt chứ đâu thể giả đƣợc...  Cũng nhƣ trong cuộc sống ngƣời ta vắt óc tìm ra cách kiếm tiền, ngƣời ta đầu tƣ vốn liếng để làm ăn thì mình gọi họ là một ngƣời làm ăn thật thụ chứ không phải giỡn đâu.... và gọi họ là Kinh Doanh thứ thiệt đó!  Thì trong vấn đề tu hành cũng vậy, khi những ngƣời họ nhận ra đƣợc cái "báo động đỏ" thì họ lao đầu vào, dùng hết năng lực và tâm huyết của mình để đi tìm cho ra cái mà họ muốn tìm! Nhƣ nhà buôn hăng say tìm tiền vậy đó... Chính cái hăng say đó làm họ trở thành tu sĩ thứ thiệt là vậy đó... Cái gì đi từ đam mê mãnh liệt từ tâm mình tha thiết thì đó là "thứ thiệt" cả… Khi mà tâm trí bạn bị ám ảnh bởi: "Báo động đỏ" thì bạn nhƣ có một cái động lực thôi thúc bạn đi tìm kiếm cái mà bạn đang tha thiết mong mỏi...  Còn nếu cũng tu nhƣng không có một cái lực hay một sự ám ảnh đến đam mê, đến cháy bỏng thì khó mà thành đƣợc thứ thiệt đƣợc là vậy đó.  .... Vì trong ngƣời đó không có đƣợc cái năng lƣợng hừng hực của sự đam mê, họ chƣa thấy đƣợc! Nếu thiếu điều đó trong đời sống của họ thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa và trống rỗng, và chuyện đó mà cần thiết trong đời họ nhƣ hơi thở và họ không thể sống thiếu nó phút giây nào đƣợc hết... Họ quay quắt khi bị mất nó và họ hoảng sợ khi không có nó trong cuộc sống của mình… Thì đó là tu sĩ thứ thiệt với sự ám ảnh của những báo động đỏ đến quay cuồng!