Coi lại cho kỹ cách tập

Coi lại cho kỹ cách tập:
Tập sơ sơ một cách tài tử mà sợ là do cái lương tâm nó sợ (tập chưa đủ) > Như vậy là lo tập siêng năng hơn.
Tập mạnh mà sợ: Cảnh giới theo mình họ sợ (bị mất mình) cho nên mình sợ (họ sợ, làm cho mình sợ theo) > Cứ như vậy mà oánh: Cảnh giới sẽ tự biến mất vì xâm nhập, lợi dụng không được.
Tập rất là ngon lành (giử giới luật, an trú chánh niệm đằng trước mặt...) mà vẫn sợ: Là vì ác nghiệp tiền kiếp sắp tới. > Sám hối và tập.

Tibu bàn cho kỹ chuyện tu sơ sơ, do phước báu ít mà mặt trận bị hở sườn.

Như vậy tập sơ sơ mà sợ (do chưa đủ) mà còn gọi hộ pháp tới, rồi bày đặt bất ấn (lúc này chỉ là súng giả - do tâm lực không đủ).
Làm như trên là một sai lầm về chiến lược, lý do:
Tập thì... tài tử, rồi kêu hộ pháp tới! 
Thì họ thấy ngay là mình tập cà chớn thì họ có giúp không? Theo thường thức: Không!

Bây giờ do không biết mà réo, mà gọi... thì họ lại tới (do họ đã hứa với Đức Phật) thì họ vẫn ... tới và... họ bực mình (hộ pháp xuất hiện chỉ để bảo vệ người lo tu tập mà thôi). Nay "cái thằng phải gió này" cứ réo, cứ gọi thì chỉ còn cách là đưa nó vào cảnh khổ, cho nó tu đàng hoàn hơn! > Hộ pháp đã đì là đì... đẹp.
=============
Như vậy biện pháp để tránh là An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt. Làm cho bằng được thì sẽ yên bình. Không làm (bây giờ) thì khi về già sẽ là già dịch! Hihihi.


Ghi chú p4: Cô 5 Hùng cũng gặp trường hợp tương tự, tức là biết có người nằm sau lưng và cũng cảm thấy lạnh lạnh và không thể quay lưng lại (cô đang nằm nghiêng), khi nào cô nghe tiếng người đó nói "con về nha cô", thì cô mới có thể quay lưng lại. Con nói cô Hùng viết lên gởi thầy nhưng mà cô nói để cô 9 viết là được, vì 2 người cùng kiểu. Con lo vì mỗi người mỗi khác nên cũng mạo muội đăng bài này lên để thầy xem xét luôn.
Nguyên nhân, cũng ... bình thường thôi bà con!
Nhớ hồi xưa, đi lính và ngủ ngoài trời. Hôm đó có lẻ trời lạnh sao đó!
Chuyện rằng:
Không hiểu sao mà hôm đó, tibu ngủ như chết. Hai tay gác dưới gáy và tibu ngủ với tư thế này cho tới sáng.
Thức dậy, và xoay mình qua bên trái rồi chồm mình ngồi đậy:
Một con rắn lục, đã bò vào và cuộn mình nằm gọn lỏn vào khoảng trống của cánh tay phải!
Phải nói chỉ cần nghiêng mình qua bên phải là nó táp ngay mặt tibu liền thôi!
Tất nhiên, lúc bấy giờ thì con rắn đó bị tibu cắt đầu trừ hậu hoạn.
Tương tự ở đây: Khi công phu, có bà con phát ra một chấn động, và chấn động này lại là... ấm, cho nên bà con bên kia thế giới, do thiếu hơi ấm mà mò vào và nằm kế bên.

Họ không thể nào nằm trước mặt được, vì đằng trước mặt dành cho phe "Chánh Pháp, Chánh Định". Mà họ chỉ còn chỗ là nằm đằng sau là vì chỗ đó dành cho "Tà định, tà pháp".

Bởi vậy, tu sĩ chánh pháp chỉ lo AN TRÚ CHÁNH NIỆM ĐẰNG TRƯỚC MẶT.
Một khi sự an trú này đã được định hướng một cách chắc chắn như vậy, thì sẽ không còn ai có thể tồn tại đằng sau lưng tu sĩ này được nữa.

Kết luận:
Cứ lo AN TRÚ CHÁNH NIỆM ĐẰNG TRƯỚC MẶT là an toàn.
source