Chuyện Tham Dục là một chuyện rất là khó dứt điểm!

Không có thế thì con kiến nó thành con bò! Nhưng một khi đã có thế thì con kiến có thể tha nguyên cả con bò!

Chuyện Tham Dục là một chuyện rất là khó dứt điểm!

Đức Phật có nhận xét như sau:
Trên thế gian: Chưa có một sự hấp dẫn nào mạnh hơn, gắng bó hơn, dai dẳng hơn hai giống cái và đực.

tibu có nhận xét trong vấn đề này như sau:
Khi một người khác phái xuất hiện mà người "phe bên kia" không thèm để ý tới từ giọng nói, tư thế, mùi hương,... thì nhân vật này không phải là loài người!

Nói như vậy xong, thì mới biết chuyện này là chuyện lớn! Và không khéo thì vẫn cá mè một lứa!

Nhìn quanh:

Sự sắp xếp của Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới dựa vào thói quen sinh hoạt tập thể: Như vậy, nơi nào không còn sự xuất hiện của hai giống đực và cái thì nơi đó không có tham dục.

Kết quả rõ ràng là: Chỉ có cõi Sắc Giới (trải dài từ Sơ Thiền cho tới Tứ Thiền) mới có vấn đề này mà thôi.

Như vậy, hể mà tu sĩ vào được cõi này thì ngay giây phút đó: Tu sĩ không còn tham dục.

Bước kế tiếp là duy trì tình trạng này và nhất quyết không cho tu sĩ bị rơi vào thói quen cũ này nữa. Tất nhiên, nói thì dể, chớ làm là biết ngay nó khó đến cở nào?

Thực tế thì ai đã đụng với vấn đề này, đều hiểu:
Con bò đã thành con kiến (ý của tibu là khi đề mục xuất hiện ngay đằng trước mặt được 12 giây)

Nhưng do tình trạng ngủ quên trên chiến thắng! Không khéo, từ con kiến: Nó lại có thể thành con khủng long! Và như vậy thì thói quen củ nó cứ tái phát.

Tất nhiên, bài này dành cho những ai chưa vào được Chánh Định Grin Grin Grin. Nguyên tắc là làm từng bước một. Làm cho chắc ăn bước này xong thì mới tới bước kia. Không nên đốt giai đoạn.
1. Suy nghĩ về sự nguy hiểm của Tham Dục:
2. Thấy sợ, rồi tới kinh hoàng, lông tóc dựng đứng. Tới đây thì mới đủ sức tập tiếp được. Có nghĩa là nếu chưa có sợ mà tập tiếp thì đó chỉ là trò hề và ít có tác dụng.

3. Tạo thói quen mới: Cột tay, cột chân. (ý là không cho tay nó quờ quạn, chân nó đi tìm...)
31. Giữ vệ sinh. Quán xác chết. Nuốt nước miếng
32. Làm chuyện khác cho nó nguôi cái cơn. Kể cả chuyện tiết thực (ăn ít lại)

Có câu chuyện vui như vầy:
Thông tục của người Ái Nhĩ Lan là khi đấng Nam Nhi tới thăm Người Yêu thì cả nhà đều đồng ý cho chàng này ngủ lại tại nhà. Nhưng với điều kiện là ngủ trong cái bao bố được may chắc vào cái giường. Cũng có người chơi khâm là để quên anh chàng rể này vài ba ngày và sau đó là cho người vào hỏi: Thế Nào?
Thì câu trả lời lúc nào cũng chỉ ngắn gọn đó là: "Cơm Thôi Cô"

4. Thực hiện chuyện hộ trì các căn. Chuyện này thì Kinh Sách có ghi rõ như sau:

Khi mắt thấy các sắc chớ có nắm giữ tướng chung, chớ có nắm giữ tướng riêng. Những nguyên nhân gì, vì nhãn căn không được chế ngự khiến tham ái ưu bi, các bất thiện pháp khởi lên, vị Tỷ Kheo ấy tự chế ngự nguyên nhân ấy, hộ trì con mắt, thực hành sự hộ trì con mắt.... v.v... (tương tự đối các căn khác: Mũi, Lưỡi,  Tai, Xúc, Ý).

Nhận xét:

Kinh Sách ghi lại theo thứ tự lộn ngược! Grin Thực tế là Ý phải thấy trước được sự tai hại của vấn đề và sau đó mới tính tới chuyện:

a. Khi mắt thấy các sắc chớ có nắm giữ tướng chung, chớ có nắm giữ tướng riêng. Kinh nghiệm cho thấy: Khi tiếp xúc với người đẹp thì tibu nhìn về hướng của người này nhưng lại nhìn hơi cao hơn cái đầu một tý, thấp nhất là đụng tráng là ngừng và không cho nó nhìn xuống nữa.

b. Làm được như vậy rồi thì "Không cho nó chạy bạy, chạy bạ" Tóm lại là: Nên quản chế nó. Có nghĩa là đi thì thưa, về là trình.

c. Song song vào đó là dợt cho ra đề mục. Kinh nghiệm về chuyện hết tham ái chỉ xuất hiện khi đề mục xuất hiện được 12 giây.

d. Và liền sau đó là gia tăng tu hành để duy trì thói quen mới này, không cho nó ngủ quên trong chiến thắng.

Chuyện gì xảy ra khi thực hành được điều (b) và (c)?
Nguyên tắc là cứ tính từ trên đầu xuống thì sẽ hiểu được sự nhiệm mầu này:
1. Bộ óc là cao nhất, nó phát sinh ra cái ý: Ở đây, cái ý đã được chuẫn bị kỹ càng về chuyện chống Tham Dục
2. Kế đến là con mắt thịt: Cái này đã được bàn kỹ trong bài trên. Tất nhiên là nó hay chạy bậy bạ nhất! Nhưng do kiên trì cho nên theo thời gian thì nó cũng phải nghe theo ý của tu sĩ.

21. Tới đây, lại có hai phản ứng khác nhau, tùy vào thể chất của từng tu sĩ một:
22. Người với thể chất khỏe mạnh bẩm sinh thì sẽ tu tập tiếp cho đến già mà không có chuyện gì xảy ra.
23. Người thể chất yếu đuối: Khi về già thì tình trạng hết pin đột ngột xảy ra.
231. Vị này có thể uống thuốc bổ để duy trì sức khỏe.
232. Cũng có vị lại không chịu cái bên ngoài đưa vào, nhưng lại chịu cái bên trong của mình có nghĩa là tinh khí thần. Ba cái này, lúc này thì nó yếu và không còn bao nhiêu. Như vậy đối với vị này thì giới luật là đứng đầu:
2321. Vị này nên gìn giử sức khỏe, giử ấm, không ra mưa gió, cảm cúm...
2322. Vị này dùng hơi thở đặc biệt sau đây đề tạo tinh khí:
2323. Liều lượng chỉ cần ba hơi thở trong một ngày là đủ rồi. Tibu nói ba hơi là chỉ có ba hơi mà thôi. Không nên phiêu lưu vào lảnh vực nguy hiểm này bằng cách xem thường lời chỉ dẫn và cứ làm nhiều hơn ba hơi thở.
2324. Kỷ thuật:
Thở Mặt Trời: (Tập vào buổi sáng, nếu tập ban đêm thì sẽ bị khó ngủ)
Ấn: bàn tay phải co hết mức hai ngón trỏ và giửa vào lòng bàng tay.
Ba ngón còn lại giử thẳng tự nhiên. Đưa ấn lên trên mũi một cách tự nhiên (lòng bàng tay úp vào mặt). Ngón cái và hai ngón kia lần lượt để nhẹ lên hai cánh mũi.

Hơi thở: (3-2-5-2)

Bít kín lỗ mũi trái, hơi bít lỗ mũi phải.
Hít vào từ từ và cho đầy vừa vừa buồn phổi. (3)

Treo hơi thở (2)

Nhíu hậu môn, thả hậu môn (1 lần thôi) Bít kín lỗ mũi phải, mở nhẹ lỗ mũi trái
Thở ra từ từ (5)

Treo hơi thở (2)

Lập lại 3 chu kỳ (và không tập thở như vậy nữa trong suốt ngày hôm nay).

Thực hành: Nên thở và đếm từ từ, không chậm quá cũng như là nhanh quá. Nên làm vừa phải.
Tư thế ngồi là giữ xương sống thẳng (nếu làm đúng tư thế thì bụng sẽ tự động hóp lại), hơi gập cằm và đầu làm như là đang đội trần nhà.

Kết quả: Làm đúng thì "bên dưới" nó yên lặng, và không có nhi nhô Grin Grin Grin và xương cụt nó có hơi ấm.

Tất nhiên. một khi con mắt đã bị khuất phục thì đến cái tai sẽ bị ảnh hưởng:
Thí nghiệm:
Đem một cái máy thâu thanh và thâu cảnh đang ăn cơm trong gia đình.
Khi nghe lại thì sẽ thấy rằng nó ồn hơn rất là nhiều khi so với thực tế.

Đó là vì cái tính chí công vô tư của cái máy thâu: Nó thâu hết và rất là mạnh ngang nhau

Trong khi đó, mình lại thấy nó đâu có ồn như vậy?

Đó là tại vì khả năng tự điếc của lỗ tai!

Với cái lợi là:

Khi mà con mắt đã bị khuất phục thì cái lỗ tai của tu sĩ cũng tự điếc với những chuyện ở đời.

Do vậy mà tâm lúc nào cũng y như là con nít... không tin thì nhình cho kỹ vào tính tình của tibu thì sẽ hiểu Grin Grin Grin


=============================
Chuyện Trong Lề:

Dĩ nhiên, khi bàn về chuyện tham ái mà không nói đến chuyện cười ra nước mắt... Thì thật là thiếu sót:

Chuyện... Đức Phật chỉ im lặng chịu trận, khi có một cô gái mang bụng chữa tới. Trong kinh nói là có chuột nó cắn và lòi ra chuyện cô này quấn cái bụng lại để giả chuyện có chữa. Tibu không tin về chuyện có hai con chuột trời cho này lắm.
Chuyện Thế À! (Trong cuốn "Góp Nhặt Cát Đá").
http://sanphamnhuacomposite.blogspot.com/2012/10/cau-chuyen-ve-thien-su-hakuin.html

Chuyện một vị Thầy ở Đà Lạt khi tibu gặp thì Ngài vẫn tu trong rừng (Ngài vẫn thích tu nhưng không ai cho Ngài tu trong chùa cả, cho nên Ngài vào rừng lập cốc, tu với gia đình).
Những vị thầy khác hay tới thữ sức trong cái cốc có con quỹ (không có thầy nào đủ sức chịu đựng qua một đêm: Ai cũng bị bịnh và phải khiêng ra). Sau này tibu cùng đi với Cô Ba Hột Nút xuống thăm Thầy. Chính Cô Ba đã phóng quang tiêu diệt con quỹ đó.

Chuyện tibu có đứa con Trai ngay trên Đà Lạt mà cho tới giờ này, người tung tin đồn vẫn tin là chuyện này đã xảy ra. (Thời gian là: 2012 - 1991 = 21 năm).

Kinh nghiệm:
1. Là tibu và vị Thầy đó không thể chứng minh gì được. Cả hai, y như Đức Phật, chỉ có nước im lặng chịu trận.
2. Là đã không có làm, thì không việc gì mà phải sợ Grin Grin Grin.
Tibu