Đường Đạo

HL: Đừng có lo thanh minh... thanh nga ... cái chuyện này chuyện kia. 
Bổn phận của Người Chỉ Đường thì họ biết lúc nào là người đối diện nói theo kiến thức và lúc nào nói theo kinh nghiệm công phu. Cũng như lúc nào nói chơi, lúc nào nói thiệt. Không biết cái này thì không thể nào chỉ đường được.
Con coi, khi tập xe đạp thì leo lên nó qụeo đầu này, quẹo đầu kia. Rồi một hồi nó mới chạy thẳng được.
Không cho nó làm như vậy thì cái tâm nó không thể nào mà tập được. 
Vì trên lý thuyết thì từ A tới B mình có thể kẻ một đường thẳng (vốn là đường ngắn nhất). Nhưng thực tế thì chẳng có ai có thể đi được trên đường thẳng này, mà phải đi tuỳ theo sức của mình. Có nghiã là đường cong hay đường lạng quạng nhưng hướng chính là vẫn hướng vào mục đích là ngon lành rồi.
source